Ngọt Tới Trong Tim

Chương 20: Nấu cháo



“Nếu như bị người biết, người mà mình luôn dẫn dắt bấy lâu nay lại đi tiên hạ thủ vi cường, Nghê Kiều nếu là cô cô còn có muốn tiếp tục dẫn dắt người đó nữa hay không?” Giang Thịnh Hoài vẻ mặt hắc tuyến nói.

*Tiên hạ thủ vi cường: đại loại là nhìn cái lợi trước mặt nhưng không nghĩ đến cái hậu quả sau này huhu cái này mình cũng chịu nha chỉ hiểu được đến đây ạ.

Nghê Kiều haizz cô đích thị chính là một lão lưu manh nha. Nhưng Giang Thịnh Hoài lại cảm thấy Nghê Kiều so với mình lại cũng không khác nhau là mấy.

“Nếu bị người khác biết thì biết thôi, dựa vào năng lực, không phải cũng bình thường mà sao.” Nghê Kiều làm vẻ mặt không có gì là nghiêm trọng.

“Được rồi, tôi đã biết.” Chử Vũ Trạch thích ai quan tâm ai, cũng không tới lượt Giang Thịnh Hoài nhọc lòng.


“Giang Thịnh Hoài, Tần Duyệt Hàn chính là một cô gái tốt, cậu suy xét một chút.”

“Nghê Kiều!”

Nghe Kiều bĩu môi, nhìn cuộc gọi điện thoại bị cắt đứt, nỉ non một câu: Vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.(1)

(1): Ý là chỉ người có chết cũng không thừa nhận điều đó là chính xác.

Sau đó Nghê Kiều liền quay lại phòng ngủ mà đắp mặt nạ, suốt ngày nghĩ đến cái tên tiểu tử thúi Giang Thịnh Hoài này chỉ phí tâm tư, trên trán lại chỉ nhiều thêm nếp nhăn mà thôi.

Tần Duyệt Hàn trở lại phòng, đem mọi thứ dọn dẹp lại ngăn nắp, mới lên giường nằm, mắt vừa nhắm những hình ảnh ban ngày lại lập tức hiện lên ở trong đầu.

Cô còn tưởng rằng hôm nay Giang lão sư sẽ rời đi, kết quả, kết quả anh nói với cô anh sẽ không rời đi, cũng sẽ không khiến cô bị khó xử.

Ngày hôm qua cô vẫn còn ở trong vực sâu mà giãy giụa, hôm nay lại giống như một được hồi sinh. Nhưng cô biết như thế này vẫn chưa đủ, cô muốn nỗ lực hơn nữa, nỗ lực nhiều hơn nữa, như vậy mới có đủ tư cách đứng ở bên cạnh…

“Giang lão sư, tôi thích anh, tôi sẽ nỗ lực….” Tần Duyệt Hàn ôm chặt điện thoại có chứa vô vàn tấm ảnh của anh. Cô lại giống như những lần trước nỉ non, rồi sau đó chìm dần vào giấc ngủ.

Thời điểm ngày hôm sau tỉnh lại, đầu cô giống như quả tạ, cô liền ý thức được rằng chính bản thân minh có lẽ đã bị cảm.

Nhìn nhìn chiếc đồng hồ ở trên đầu giường, vậy mà đã sắp 10 giờ.

Lúc trước tổ sản xuất đã nói quá, phí sinh hoạt một tháng là do bọn họ tự gánh vác, tổ sản xuất sẽ không cung cấp bất cứ cái gì kể cả thức ăn.

Lông mày Tần Duyệt Hàn hơi hơi nhíu lại, trong lòng đều là suy nghĩ đến việc Giang Thịnh Hoài có ăn sáng hay chưa. Lúc trước anh có bệnh về dạ dày, những người là fans lâu năm đều biết đến việc này, cho nên việc này đối với Tần Duyệt Hàn cũng không phải là vấn đề lạ lẫm gì.


Cô cố hết sức từ trên giường bò xuống, từng bước từng bước một đi đến cửa, thân thể cô phảng phất có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Rõ ràng ngày hôm qua còn vô cùng tốt, như thế nào đột nhiên liền….

Yết hầu giống như bị cái gì đó chặn lại, cô thử ho khan vài cái, đều không có âm thanh nào phát ra, cho nên cô cứ như vậy đành từ bỏ.

Từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, Tần Duyệt Hàn nhìn vào trong phòng bếp giống như có cái bóng đang di chuyển. Cô nhìn một hồi lâu, xác định xem là ai, mới có chút giật mình mà hô: “Giang, Giang lão sư.”

Giang Thịnh Hoài nghe được thanh âm, quay đầu lại cùng cô liếc mắt nhìn nhau một cái. Thấy bộ dáng yếu ớt của cô, anh nhanh chóng buông đồ vật ở trong tay ra, đi đến đỡ cô ngồi xuống.

“Giang lão sự, để tôi ngồi ở đây được rồi.” Tần Duyệt Hàn lúc nãy nhìn một loạt động tác cứng ngắc của Giang Thịnh Hoài ở phòng bếp, đại khái cũng đoán được từ trước đến nay anh không hay làm những việc như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng liền nhiều thêm vài phần áy náy.

“Em như này, còn đi xuống đây làm gì. Được rồi, em yên lặng ngồi chờ tôi ở đây một chút, một chút nữa liền xong rồi.” Giang ảnh đế hôm này đúng là đang ở trong phòng bếp mà giằng cô, anh không tin chính mình đến một bát cháo trắng cũng nấu không được.

Trên thực tế, hai tay chưa từng vào bếp của Giang ảnh đế, quả thực chính là không làm được.

Nghê Kiều nói cho anh từng bước một nên làm những gì toàn bộ qua điện thoại, qua nửa tiếng đồng hồ, thật sự là không biết nên bình luận thêm cái gì, cháo thì không phải cháo, mà cơm thì cũng không phải, thật sự là đả kích lòng tự trọng của người nào đó mà.

Giang Thịnh Hoài lấy hết toàn bộ can đảm gọi lại cho Nghê Kiều, lúc này Tần Duyệt Hàn giống như là nghe được ở đầu dây bên kia còn có tiếng cười nhạo. Bản năng cô muốn đi qua hỗ trợ, nhưng lại thấy bộ dáng nhíu mày nghiêm túc của anh, đành phải ngoan ngoãn ngồi im.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ từ trong điện thoại truyền đến, Tần Duyệt Hàn ngẫu nhiên đi qua xem, sau đó lại làm bộ dáng ngoan ngoãn ngồi xuống, coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Bị Nghê Kiều nhắc nhở cả một buổi sáng mày Giang ảnh đế lúc này đã nhăn thành một hàng, hiện tại anh chỉ muốn ném Nghê Kiều xuống biển Thái Bình Dương cho cá mập ăn thịt.

Ném di động qua một bên, thời điểm nhìn thấy Tần Duyệt Hàn đi đến, Giang ảnh đế liền nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt bình thường.

“Lại đây, ăn một cái ngụm cháo đi.” Giang Thịnh Hoài từ trước đến nay không biết dịu dàng là như thế nào, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của cô, giọng nói so với thường ngày cũng dịu đi không ít.

“Cảm …. cảm ơn Giang lão sư!” Giang Thịnh Hoài nhận lấy bát cháo đã sạch bóng từ trong tay cô, đột nhiên trong lòng chỗ nào đó ấm lên không ít.