Ngọt Tới Trong Tim

Chương 57: Chỉ cần là đồ Em làm tôi đều thích



Giang Thịnh Hoài trả lời tin nhắn cũng rất nhanh: Được, đã biết.

Tần Duyệt Hàn muốn nói thêm những lời khác nữa, dù sao khả năng hơn nửa năm sau hai người họ sẽ có thể không liên lạc nữa. Nhưng nhìn thấy những lời lạnh như băng này, đột nhiên cô cũng không còn dũng khí mà tiếp tục nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên nói cái gì, cô cứ như vậy mà phát ngốc.

Ở biệt thự Lệ Thủy.

Giang ảnh đế vốn đang cùng Lục Tử Xuyên cùng Hồ Tiểu Mễ call video nói chuyện phiếm, vừa nhìn thấy tin nhắn này, thái độ lập tức liền thay đổi.


Nửa năm, anh không muốn nửa năm không gặp được cô.

Hơn nữa bây giờ vẫn còn chưa ở bên nhau đâu, liền phải chịu đựng như này, nếu lỡ ở nơi đó cô gặp được người khiến cô rung động thì sao.

“Ấy, Giang Thịnh Hoài anh định làm gì vậy?” - Hồ Tiểu Mễ nhìn thấy Giang Thịnh Hoài đột nhiên đứng lên, cách màn hình cũng chỉ nhìn thấy cái chân dài chướng mắt của anh, hơn nữa trong miệng Giang Thịnh Hoài vẫn luôn nhắc mãi một vấn đề, liền thấy liền biết bộ dáng không bình thường chút nào.

“Tiểu nha đầu muốn đi đóng phim, tôi phải làm sao bây giờ?”


“Cái gì? Cô ấy không phải là giống anh sao cũng là diễn viên mà, đương nhiên thì phải đi đóng phim rồi.” - Hồ Tiểu Mễ nhanh mồm nhanh miệng nói, không biết Giang Thịnh Hoài lại đang suy nghĩ cái cái gì.

“Tôi nửa năm sẽ không gặp cô ấy, không phải đại đa số mọi người đều nói, cách xa nhau quá lâu sẽ không có kết quả tốt sao?”

Lục Tử Xuyên cùng Hồ Tiểu Mễ cùng nhau cho Giang Thịnh Hoài một cái nhìn lạnh tanh, hơn nữa còn nói cho anh nhận rõ hiện thực: Tần Duyệt Hàn cùng anh vẫn chưa có ở bên nhau, cái gì mà yêu xa ở đây.

Giang Thịnh Hoài trên mặt tràn đầy vẻ tự tin mà nói.

“Đấy chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

Hồ Tiểu Mễ cùng Lục Tử Xuyên: Ha ha!.

Một lát sau, Lục Tử Xuyên lại hỏi anh: “Nếu cậu thích cô ấy, vậy thì tính toán khi nào sẽ nói cho cô ấy biết?”- Lục Tử Xuyên cảm thấy đối với chuyện tình cảm, nên sớm không nên muộn, lỡ may bị ai nhanh chân đến trước.., ví dụ như chính bản thân anh..

“Không vội, chờ tiểu nha đầu nổi tiếng một chút, lúc đó thổ lộ với cô, cô ấy mới không cảm thấy áp lực.” - Từ lần trước giả say, lúc sau lại nghe những lời nói của cô, Giang ảnh đế vẫn luôn chờ đợi.

“Bộ dáng này của cậu là không được, nếu sợ cô ấy áp lực, có thể tạm thời không công khai. Nhưng là cậu không thể không thổ lộ, lỡ may cứ chờ rồi chờ, chờ đến lúc cô ấy cùng người khác yêu đương, cậu tự mình đi mà khóc.” - Tốt xấu gì Hồ Tiểu mễ cùng trai qua hai ba mối tình, so với hai người ở đây tương đối có kinh nghiệm.

Lục Tử Xuyên làm việc luôn luôn cẩn trọng, lúc này cũng mở miệng: Tôi cũng cảm thấy như vậy, thổ lộ là việc không thể chờ.

Thấy có người hùa theo mình, Hồ Tiểu Mễ lập tức đắc ý mà nói.

“Xem đi, tổng tài Lục tổng còn nói như vậy, anh cần phản nắm thật chắc mới được.”

“Được rồi được rồi, đã biết.”

Gian ảnh đế không còn kiên nhẫn lập tức ấn nút tắt cuộc gọi, vốn dĩ anh đang không cảm thấy lo lắng, lúc này bị hai người bọn họ nói như vậy, không lo lắng cũng biến thành lo lắng.

Hơn nữa, còn có tên Chử Vũ Trạch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, lỡ may thật sự…

Giang Thịnh Hoài nghĩ đi nghĩ lại cũng không được cái gì, trời xui đất khiến như thế nào lại gửi một tin nhắn cho Tần Duyệt Hàn: Tôi đói bụng!

Trên đỉnh đầu Tần Duyệt Hàn hiện lên vài dấu chấm hỏi, Giang lão sư đói bụng thì nói với cô làm cái gì?

“Trợ lý đâu?” - Tần Duyệt Hàn hỏi lại anh.

Nghê Kiều đã sắp xếp cho anh một trợ lý, ngày thường không ở bên người anh, nhưng là khi có yêu cầu khẳng định sẽ sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Giang ảnh đế trước nay nói dối không cần chuẩn bị bản thảo, lúc này nói vô cùng tự nhiên.

“Có việc nên xin nghỉ.”

Trong lòng Tần Duyệt Hàn nga lên một tiếng, thì ra là như vậy.

“Vậy Giang lão sư đặt cơm ngoài ăn là được.”

Mày Giang ảnh đế nhăn lại, phát hiện tiểu nha đầu cũng không có thông minh như anh tưởng tượng, anh rõ ràng là đang ám chỉ cô đến đây.

Không có biện pháp, haizz đầu óc của tiểu nha đầu tương đối đơn giản, Giang Thịnh Hoài cũng chỉ có thể tiếp tục phát huy kỹ năng không biết xấu hổ của mình.

“Cảm mạo vẫn chưa có khỏe hẳn, không muốn ăn cơm hộp, em tới làm cơm cho tối đi. Em đem vị trí của mình gửi cho tôi, tôi liền kêu trợ lý tới đón em.”

Trợ lý? Tần Duyệt Hàn sửng sốt, không phải trợ lý bận việc xin nghỉ rồi sao? Nhưng là cô cũng không dám nói, ngoan ngoan đem vị trí của bản thân gửi cho Giang Thịnh Hoài.

Nửa giờ sau, trợ lý riêng của Giang Thịnh Hoài đã tới đón cô đi.

Trợ lý đem Tần Duyệt hàn đến cửa, thời điểm Giang Thịnh Hoài ra đón, nhìn thấy trợ lý của mình liếc mắt một cái, sau đó lại nhớ tới mới vừa rồi Tần Duyệt Hàn nói trợ lý của mình có việc nên xin nghỉ, trên mặt liền hiện lên một tia không được tự nhiên.

Bất quá cũng chỉ là vài giây mà thôi, dù sao anh cũng hiểu rõ tiểu nha đầu cũng không dám vạch trần bộ mặt của anh, dù sao da mặt anh cũng dày sẵn rồi.

“Giang lão sư anh muốn ăn cái gì?” - Tần Duyệt Hàn chỉ tới có một lần, nhưng đã rất quen thuộc mà đi đến trước tủ lạnh.

Giang Thịnh Hoài nhìn vào mắt cô rồi nói.

“Ăn gì cũng được.”

Nghĩ lại cảm thấy lời này có phải là quá xa cách hay không, cho nên anh lại bồi thêm một câu.

“Chỉ cần là đồ em làm tôi đều thích.”