Ngọt Tới Trong Tim

Chương 72: Uống say



Bởi vì Tần Duyệt Hàn uống nhiều quá, cho nên lúc này hoàn toàn không che giấu ý nghĩ của chính mình. Đổi lại là ngày thường, khẳng định sẽ không nói ra những lời đó một cách đường hoàng như vậy.

“Vậy ra ngoài.”

“Ân? Giang lão sư anh…”


“Ra ngoài thì có thể thấy anh.”

Tần Duyệt Hàn bán tín bán nghi mà đứng dậy, hướng tới phía cửa mà đi đến.

Cô chỉ mới giữ cửa đẩy nhẹ một cái, liền có một lực từ cánh tay khác kéo cô đi ra ngoài.

Còn chưa có kịp phản ứng lại, liền bị kéo vào một phòng khác.

Bên trong là một mảnh đen tuyền, cái gì đều không thấy rõ, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, còn có hương vị quen thuộc.

“Giang….”- Cô biết đó là anh.

Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, cánh môi mềm như bông đã bị cánh môi khác bao bọc lấy.

Mới đầu còn không kịp thích ứng, nhưng chậm rãi cô cũng đi theo tiết tấu của đối phương, mà Tần Duyệt Hàn được rồi lại càng muốn nhiều hơn. Cô nỗ lực mở cái miệng nhỏ ra mà nghênh đón đối phương,

Một phen hôi môi qua đi, thân thể Tần Duyệt Hàn có chút xụi lơ, vội vội vàng vàng hô hấp vài cái.

“Giang lão sư, sao anh lại tới đây?” - Rõ ràng thời điểm ngày hôm qua nói chuyện phiếm, còn nói đang ở nước ngoài.

“Tiêu nha đầu ngày hôm nay đóng máy, cho nên đến đây chúc mừng em.” - Giang Thịnh Hoài dán lại gần mặt cô, hơi thở nóng ướt phả lên mặt cô.

Tần Duyệt Hàn thực cảm động, cảm động đến mức không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Có điều lúc này anh nhìn thấy, em cùng người đàn ông khác ở một chỗ mà cười nói vui vẻ, có phải là anh đến không đúng lúc rồi hay không?” - Sau khi chiếm tiện nghi thì Giang ảnh đế còn không quên chuyện chính mà nói.

Tần Duyệt Hàn đỏ mặt giải thích, “Chính là nói nói chuyện, không có thực vui vẻ.”

“Phải không? Vậy như thế nào mới tính là vui vẻ?”

Tần Duyệt Hàn nhào vào trong lòng ngực anh, nhẹ giọng nói.

“Thời điểm nhìn thấy anh liền vui vẻ.”

Giang Thịnh Hoài ngẩn ra, hầu kết lăn lộn, anh thực sự là muốn làm chuyện khác rồi, tiểu nha đầu nhào trong lòng ngực anh như là muốn ngủ rồi thì phải?

“Uống nhiều sao?”- Cô thế mà đã ngủ rồi, Giang ảnh đế nghiến răng nghiến lợi nhìn người nào đó đầu sỏ gây tội hỏi.

“Không biết, uống có bốn ly, Giang lão sư, em rất mệt, chúng ta về nhà có được không?”

“Được, chúng ta về nhà.”

Đi ra khỏi KTV, một trận sương gió lạnh liền thổi đến, Tần Duyệt Hàn owe trong long ngực anh cũng run rẩy một hồi.

Giang Thịnh Hoài lập tức cởi áo khoác của chính mình ra, sau đó đem cả người cô bao bọc lại, sau đó ôm cô cẩn thận mà đặt ở trong xe.

“Giang lão sư, em mỗi ngày đều rất nhớ anh, rất muốn rất muốn.”

“Ân, anh biết.”

“Vậy còn anh, anh nhớ em sao?”

“Nhớ, cũng rất muốn rất muốn.”


“Thật tốt, đời này chuyện hạnh phúc nhất chính là gặp anh, Giang lão sư, em sẽ… Sẽ cả một đời đều chỉ thích anh, chỉ thích một mình anh.”

Tần Duyệt Hàn ngồi ở bên ghế lái phụ lải nhải mà nói, nói xong, còn tính bò lại mà ôm lấy cánh tay anh, mồi hồi lại muốn xoa bóp mặt anh.

Giang Thịnh Hoài trước nay cũng không biết, ngày thường ở trước mặt anh luôn là một vài phần khắc chế, không ngờ tiểu nha đầu sau khi uống say sẽ biến thành một tiểu yêu tinh dính người như vậy.

Có điều, anh cũng rất thích như vậy, nếu ngày thường mà như này cũng rất tốt.

Xe chạy được một nửa, đột nhiên điện thoại Tần Duyệt Hàn vang lên,

Tìm nửa ngày, cô mới từ trong túi lôi ra.

“Uy chị Duyệt Hàn, chị đi đâu rồi? Mọi người đều rất lo lắng cho chị, chị chị chị, chị đang ở đâu vậy?” - Lúc Nhan Lạc phát hiện không thấy cô ở đây nữa, sợ tới mức hồn cũng muốn thoát xác luôn rồi.

“Chị… Chị ở trên xe.”

“Xe, Xe ai? Chị không thể tùy tiện lên xe của người đàn ông khác nha, nếu để Lam tỷ biết em liền xong đời rồi, ô ô ô, chị Duyệt Hàn chị mau trở lại đi.”

“Không… Không nói cho em biết.”

Nhan Lạc thật sự là muốn đăng xuất khỏi trái đất rồi, hoàn toàn là muốn đăng xuất rồi không đăng nhập lại nữa, rốt cuộc là vì sao vừa nãy cô lại cho Duyệt Hàn uống nhiều như vậy làm gì cơ chứ.

Giang Thịnh Hoài nhìn thấy điểm bướng bỉnh của Tần Duyệt Hàn sau khi uống say, nhất thời luong tâm trỗi dậy cũng không muốn tiếp tục khiến trợ lý của cô lo lắn, cho nên đoạt lấy di động từ trong tay Tần Duyệt Hàn.

“Cô ấy ở chỗ tôi, không cần lo lắng. Chỉ cần nói với Phương đạo một tiếng, nói thân thể của cô ấy không thoải mái, cho nên về trước là được.”

Nhan Lạc khiếp sợ, “Anh là Giang….Giang…”

Giang cái gì Giang.

“Tôi là Giang Thịnh Hoài.”

“A a a a, tốt, tôi đã biết, tôi đây liền đi đến chỗ Phương đạo nói một tiếng, chúc Giang lão sư cùng Hàn tỷ mãi mãi hạnh phúc.”

Cô nhóc này hình như là muốn cho Giang Thịnh Hoài cùng Tần Duyệt Hàn trực tiếp động phòng thì phải.

Sau khi nói xong một hơi, Nhan Lạc nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

Rõ ràng biết chuyện chị Duyệt Hàn cùng Giang ảnh đế ở bên nhau đã lâu, nhưng vẫn còn sợ muốn chết. Chuyện này cô thực là không có biện pháp, chuyện này cũng không thể trách cô, thật sự là khí tức ở trên người Giang ảnh đế quá cường đại.

Khóe miệng Giang Thịnh Hoài khẽ nhếch lên, yên lặng mà khen ngợi một câu: Cô tiểu trợ lý này còn rất hiểu chuyện.

Biệt thự Lệ Thủy.

Sau khi đem xe chạy vào trong nhà, Giang Thịnh Hoài mới ôm Tần Duyệt Hàn từ trong xe ra ngoài.

Trên tay anh lúc này đích thực chính là một con sâu rượu mềm nhũn.

Mà tiêu nha đầu ở trong lòng ngực anh cũng không an phận cứ cọ qua cọ lại, thực sự do quản không được, Giang Thịnh Hoài tức giận đến trực tiếp ở trên môi cô mà cắn một ngụm.