Ngọt Tới Trong Tim

Chương 87: Con dâu tương lai



Nhưng mà, trong nháy máy chiếc xe dừng lại, khiến cho mọi thứ liền quay về điểm ban đầu.

Mẹ Giang mang theo một lễ nghi đứng ở cổng lớn cúi gập người hoan nghênh, không chỉ có Tần Duyệt Hàn sợ hãi, mà thậm chí Giang Thịnh Hoài cũng bị hành động của mẹ Giang làm cho bị dọa rồi.

Đặc biệt ở cổng lớn còn treo hai dải ruy băng màu đỏ thẫm viết: Hoan nghênh thiếu gia, thiếu phu nhân về nha! Đây chính xác chính là phương thức đón dâu thời cổ đại nha.

“Lúc nãy bọn họ còn nói mẹ đi công tác không có trở về, hiện tại ở nhà lại bày trí như này. Mẹ, mẹ không mệt sao?” - Giang Thịnh Hoài vô cùng bình tĩnh mà nhìn mẫu thân đại nhân của chính mình, trong mắt thấy bà không có thần sắc, liền có chút lo lắng cho thân thể của mẹ Giang.

Tần Duyệt Hàn lại không thấy được điều này, lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy cũng lần đầu tiên trải qua, khẩn trương đến hai tay không biết để như thế nào.

Thời điểm Giang Thịnh Hoài nắm lấy tay cô đi đến, cô bởi vì lòng bàn tay toàn là mồ hôi, còn cố ý trốn một hồi, nhưng vẫn là bị anh bắt lại.

“Này không phải vì hoan nghênh hai đứa sao? Như thế nào lại mệt được, đồ ăn cũng đã chuẩn bị, mau mau đi vào.”- Trên mặt mẹ Giang toàn là ý cười, thật giống như chính mình đã bắt được con dâu tốt nhất ở trên đời.

Tần Duyệt Hàn tuy rằng khẩn trương, nhưng là những hành động này lại khiến cô vô cùng cảm động, giống như có dòng nước ấm lan tỏa khắp người cô.

Cha mẹ cô đã qua đời nhiều nằm, từ thời điểm cao trung đến bây giờ, có rất nhiều những hồi ức ấm áp, cô theo bản năng mà cất giấu nó đi, không chạm đến, cho rằng làm như vậy thì cái gì cũng sẽ không nghĩ nữa. Mấy năm nay, cơ hồ là một mình cô chống lại hiện thực.

Cô cho rằng chính mình sẽ không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hiện tại, sự yêu thích của mẹ Giang đối với cô đều thể hiện rất rõ ràng ở trên mặt, cũng đã lâu rồi cô mới có cảm giác như thế này.

“Tiểu tử thúi con tránh qua một bên đi, thật vất vả để bay đến đây, con còn muốn một mình độc chiếm lấy Duyệt Hàn sao?” Thật không có mắt nhìn, mẹ đây thật hoài nghi con có phải do mẹ sinh ra hay không nữa.” - Mẹ Giang không chút khách khí mà đem Giang Thịnh Hoài đẩy ra, sau đó cùng Tần Duyệt Hàn hai người song song đi vào.

Giang Thịnh Hoài bị thất sủng cứ thế lặng lẽ đi theo phía sau, có đôi khi Tần Duyệt Hàn sẽ quay đầu lại nhìn anh, hai người cứ như vậy cách một nhịp lại nhìn nhau một cái, chỉ có mỗi như vậy cũng tràn đầy ngọt ngào, như vậy có một loại cảm giác vô cùng ăn ý.

Căn nhà rất lớn, từ cửa đi vào, sảnh ngoài có một sân cỏ lớn, đột nhiên Cục Bông nhảy từ trên tay người làm xuống.


Tần Duyệt Hàn lo lắng Cục Bông chạy xa, muốn đuổi theo, quản gia lập tức tiến lên nói: “Thiếu phu nhân không có việc gì, mèo con chúng tôi giúp cô chăm sóc.”

Tần Duyệt Hàn nói cảm ơn xong, sau đó cũng không có nói thêm gì nữa.


Dọc đường đi đều là mẹ Giang nói, không có cái gì đặc biệt cố tình, chính là đơn thuần mà cùng cô nói chuyện.

“Duyệt Hàn con biết không, mẹ vẫn luôn hy vọng chính mình có thể sinh ra một người con gái. Mọi người đều nói con gái chính là tri kỷ là một áo bông nhỏ, không giống tên tiểu hỗn tử kia, khi còn nhỏ còn rất đáng yêu, lớn lên một chút liền không nghe lời. Đầu tiên là về nước đọc sách, sau đó ở lại trong nước mà đóng phim, một năm cũng không gặp được mấy lần.”

Phảng phất như mẹ Giang đã tìm được tri kỷ mà nói chuyện, trong lúc nói còn không quên che chắn hết tất cả khe hở để tránh cho Giang Thịnh Hoài xen vào.

Buổi tối cha Giang đã trở lại, không có phản ứng gì với con trai của mình, cũng không có phản ứng gì khi nhìn thấy con dâu tương lai, mà là trực tiếp chạy về phía phu nhân của chính mình.

“Con trai quan trọng như vậy sao? Liền đem tôi ném ở lại một mình liền cứ thế ngồi máy bay trở về?” - Rõ ràng là hai người cùng nhau ra cửa, thời điểm quay đầu lại liền biến thành một người, mà càng đặc biệt hơn một người một khắc đều không rời phi nhân của chính mình như cha Giang.

“Con trai nào có quan trọng như vậy, tôi đây không phải là sớm một chút hoan nghênh con dâu trở về sap. Mà được rồi, ông vất vả rồi, trở về năm nghỉ tôi xoa xoa vai cho ông” - Tuy rằng mẹ Giang cũng đã đến đầu 50, nhưng bảo dưỡng da vô cùng tốt nhìn qua cũng chỉ hơn ba mươi. Ở trước mặt cha Giang làm nũng, cũng không có nửa điểm cảm giác ố dề nào.

Vừa nãy sắc mặt cha Giang còn không có được vui, hiện tại liền lập tức biến mất, một bộ dáng đại nhân không thèm so đo với tiểu nhân, đối với mẹ Giang bất đắc dĩ mà nói: “Xoa nhẹ thôi, nếu không tay bà sẽ lại bị đau.”

Đột nhiên bị ăn cẩu lương mà không kịp phòng ngừa, Giang Thịnh Hoài lẳng lặng mà lão cha của chính ở bên ngoài là bộ dạng oai phong lẫy lừng thế nhưng ở trước Giang phu nhân chính là bộ dáng một người chồng tốt, đột nhiên cảm thấy chính mình cũng nên học tập thật tốt.

Kết quả là anh luôn tay trên sô pha liền bắt được bàn tay nhỏ, Tần Duyệt Hàn giãy giụa một chút, người nào đó lại nắm càng chặt hơn.

Lúc sau mẹ Giang trộm thấy, liền lấy tay che miệng mà cười.

Cha Giang hỏi bà, “Bà cười cái gì?”

“Không có gì, đều đã mệt mỏi cả một ngày, mau chóng lên lầu tắm rửa, sớm nghỉ ngơi một chút.” - Mẹ Giang có chút gấp chờ không nổi, sau đó lôi kéo người chồng của chính mình đi về phòng.

Tần Duyệt Hàn cũng cùng Giang Thịnh Hoài đi lên lầu, một lát sau Giang Thịnh Hoài xuất hiện ở cửa phòng mẹ Giang.