Ngọt Tới Trong Tim

Chương 97: Có chút kỳ lạ



“Trong lòng tôi đương nhiên là cùng một phe với cậu, có điều Chử Vũ Trạch thật là quá đáng yêu, tôi không cản lại được cái sự mê trai này rồi cho nên….”

Giang Thịnh Hoài:...

Lục Tử Xuyên vẫn luôn bảo trì bộ dáng nam thần cao lãnh ít nói lại đột nhiên mở miệng: “Cô khẩu vị lại thay đổi, đã bắt đầu thích tiểu bạch kiểm rồi sao?”

Hồ Tiểu Mễ: “Lục Tử Xuyên anh có ý tứ gì, anh có phải hay không muốn cùng tôi cãi nhau?”

Lục Tử Xuyên bình tĩnh mà trả lời: “Không có, tôi chỉ là đang nói sự thật mà thôi.”

Giang Thịnh Hoài không nhịn được cười vì nhìn Lục Tử Xuyên bất thình lình vô duyên cô cớ lại ấu trĩ đi tranh giành tình cảm với một người xa lạ, lúc trước thằng nhãi này còn cười nhạo anh, kết quả Hồ Tiểu Mễ khen người này không quá hai ngày, Lục Tử Xuyên so với anh còn ghen tuông hơn nhiều.

Yên lặng mà nhìn diễn biến, lúc sau Giang Thịnh Hoài liền lên diễn đàn hỏi, xin mọi người giúp đỡ [ Bạn gái lớn lên quá đẹp, luôn có người theo đuổi thì phải làm sao bây giờ?]

Bài viết chỉ vừa mới đăng lên, lập tức liền có người phản hồi.

[Chủ tus đây là vợ hay chỉ là người yêu?]

[Lầu trên chân tướng đã rõ]

[Chủ tus có phải là tự ti rồi hay không?]

[Chủ tus nghĩ thoáng một chút, người đẹp đều không đáng tin cậy, bạn gái cũ của tôi cũng rất đẹp, kết quả lúc sau phát hiện cô ta đã cắm cho tôi cái sừng dài được hai mét, tức chết tôi!]

Giang Thịnh Hoài:???

Cái gì người đẹp thì không đáng tin cậy, chẳng lẽ anh khó coi sao, còn có người nói anh tự ti, tự ti cái con khỉ, anh chính là Giang Thịnh Hoài nha.

Hồ Tiểu Mễ này đề cử cho anh mấy cái diễn đàn, chỉ cảm thấy chỉ số thông minh liền bị giảm xuống.

Một lần nữa trở lại phim trường.

Lục Lan ở trong phủ Tứ Gia, nhưng là từ ngày đó mang cô về đây, Lục Lan liền không có gặp lại Tứ Gia.

Ngay từ đầu nha hoàn ở trong phủ còn đối với cô khách khí, chính là chậm rãi, lúc sau thấy Tứ Gia không có đem cô để vào trong lòng, đa số mọi người liền thay đổi thành cái sắc mặt lạnh, hơn nữa thỉnh thoảng còn tìm cho cô vài cái phiền toái nhỏ.

Từ nhỏ Lục Lan không phải lúc nào cũng để bản thân phải chịu khổ, thế nhưng ở dưới tình huống này, không thể không cúi đầu, hơn nữa cô cũng không muốn cùng người khác kết thù kết oán gì đó.

Thẳng cho đến ngày hôm đó, ma ma trong phủ kêu hai nha hoàn đem toàn bộ quần áo đều nhét vào trong phòng cô, hơn nữa còn kêu cô đem toàn bộ đi giặt sạch sẽ.

Thời tiết mùa đông, giếng nước lạnh đến mức có thể đóng băng, cô dùng tay gạt đi lớp băng ở trên mặt nước.

Cuối cùng cô càng gạt lại càng cảm thấy ủy khuất, quần áo ôm ở trong người đều ném đi, trực tiếp đi đến thư phòng của Tứ gia.

Hai người mặt to trừng mặt nhỏ, ai cũng không chịu cúi đầu một chút.

Cuối cùng Tứ Gia nhin thấy mắt tiểu nha đầu đều đã đỏ hết lên, anh phất phất tay ý bảo những người khác đều lui xuống.

“Cô tới làm gì?” Ánh mặt lạnh như băng của Tứ Gia liếc nhìn cô một cái, sau đó ngay lập tức mà đem tầm mặt chuyển đến nơi khác.

“Tôi muốn hỏi một chút, anh rốt cuộc là muốn làm gì? Tôi không phải là nô tỳ trong phủ các người, cũng không phải người nào cũng có thể dễ dàng sai vặt tôi, anh dựa vào cái gì lại đem tôi nhốt ở nơi này. Tôi mặc kệ anh là ai, về sau lại có bộ dạng như thế nào. Tóm lại, tôi chán ghét anh, về sau cũng không nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh.”

Lục Lan đem những lời ở trong lòng nói xong, liền từ thư phòng đi ra, trước khi đi ở cửa ngay tức khắc cô lại có vài giây không nỡ.

Mà đồ trong tay Tứ Gia cũng đã bị anh dùng sức mà nắm chặt lấy, trên tay các đường gân xanh có thể rõ ràng thấy rõ, trên mặt biểu tình âm trầm đến mức khiến người khác nhìn không mấy chân thật.



[Kết thúc.]

Sau khi cảnh quay kết thúc, Giang Thịnh Hoài còn đắm chìm ở trong nhân vật mãi không có thoát ra được, trong đầu anh chỉ còn lại câu nói của Tần Duyệt Hàn: “Tôi ghét anh, về sau cũng không nghĩ đến việc nhìn thấy anh.”

“Cậu làm sao vậy?” Lê Bách Hằng thấy bộ dạng thất thần của anh, lo lắng hỏi một câu.

“Không có việc gì!” Căn bản Giang Thịnh Hoài không nhìn Lê Bách Hằng, suốt từ nãy đi đến tầm mắt của anh đều nhìn về phía thân ảnh của Tần Duyệt Hàn.


Vừa mới nay trên người cô toàn là quần áo ướt, vết thương trên tay cũng là thật. Hơn nữa bây giờ cũng đã bắt đầu vào mùa đông, từng đợt gió lạnh nối đuổi nhau mà thổi lên.

“Thất thần làm gì? Lo lắng thì đi đến quan tâm đi.” Thời điểm Lê Bách Hằng chuẩn bị đi nghỉ ngơi, còn bồi cho Giang Thịnh Hoài một câu.


Vốn dĩ Giang thịnh Hoài không nghĩ sẽ ở đoàn làm phim mà gây ra tiếng động gì, chính là hiện tại anh quá lo lắng cho Tần Duyệt Hàn, cũng không rảnh mà lo đến ánh mắt của người khác.

Thời điểm đi về phía phòng nghỉ ngơi của Tần Duyệt Hàn, đột nhiên Giang Thịnh Hoài thấy Chử Vũ Trạch từ bên trong di ra.

Không đợi anh mở miệng, Chử Vũ Trạch liền hừ hừ mà nói: “Cô ấy ở bên trong chờ anh.” Nói xong liền mang vẻ mặt hắc tuyến mà rời đi.

Giang Thịnh Hoài vừa mới tới, Nhan Lạc lập tức không lựa lời mà nói, “Giang lão sư, Duyệt Hàn tỷ ở bên trong chờ anh.”

Giang Thịnh Hoài cảm thấy tình cảnh này có chút kỳ quái, lúc trước tiểu nha đầu này đều là ước có thể cách xa anh một chút, này như thế nào lại cố ý đợi anh.

“Giang lão sư, anh tới rồi.” Tần Duyệt Hàn vừa nhìn thấy anh, lập tức lộ ra một gương mặt tươi cười.

“Đau không?” Giang Thịnh Hoài vô cùng tự nhiên mà ở trước mặt cô ngồi xổm xuống.