Ngự Chính

Chương 6



Hai ngày sau, vào giờ ăn trưa, trưởng công chúa cho gọi ta vào thư phòng.

Vừa bước qua bậc cửa, một quyển sách bị ném xuống trước mặt ta.

Ta ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt đầy giễu cợt của trưởng công chúa.

Đó là quyển sổ giả ta bỏ vào sau khi lấy trộm sổ sách trong ngăn bí mật. Ta biết mánh khóe này bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian nhưng từ đầu đến cuối, hành động của ta không để lại bất kỳ dấu vết nào; cho dù có điều tra cũng không thể tra được đến chỗ ta. Thật chẳng ngờ, vẫn không thoát được đôi mắt của trưởng công chúa.

Dù sao cũng là nhân vật thao túng triều đình hơn mười năm. Ta đã tự tin thái quá vào bản thân rồi.

"Công chúa, người làm vậy là có ý gì?" Ta cố gắng hết sức đè nén nỗi hoảng hốt trong lòng, bình tĩnh nói.

"Bổn cung không thích vòng vo. Nếu đã triệu ngươi vào đây thì chớ có giả ngốc nữa." Bà bước lại gần ta, dùng đầu ngón tay sơn màu đỏ tươi nắm lấy cằm ta: "Ngươi suy xét thật sự rất chu đáo, không chút sai lầm, ngay cả bổn cung cũng suýt chút nữa bị ngươi che mắt."

Rõ ràng bà ấy đã biết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả việc ta là người do Tiêu Hoán cài vào, nhưng lại không sai người bắt trói ta mà chỉ âm thầm gọi ta đến nơi này.

Ta đang suy đoán ý đồ của trưởng công chúa là gì thì nghe bà khịt mũi khinh thường một tiếng, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười: "Tiểu chất nhi của ta cho ngươi lợi ích gì? Thị thiếp? Trắc phi?"

Bà buông ta ra, thong thả bước trở lại bàn, nâng tách trà bằng bạch ngọc, nhẹ nhàng thổi: "Tiểu nha đầu thật là dễ dụ, chỉ cần dùng một chữ tình là có thể khiến ngươi khăng khăng một dạ, tùy tiện hứa hẹn một danh phận là đủ để ngươi lên núi đao, xuống biển lửa vì hắn."

Ta đứng cạnh bức bình phong khảm đá vân mẫu không dám nói lời nào, chỉ chửi thầm trong bụng: Ta rõ ràng là vì tiền.

Có điều dáng vẻ này của ta trong mắt người khác lại là bi thương sắp khóc, như thể một thiếu nữ bị nhìn thấu nỗi lòng.

Trưởng công chúa lắc đầu, cười đầy ẩn ý: "Thật đáng tiếc! Đàn ông là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời này. Nếu trong lòng hắn có ngươi thì đã chẳng để ngươi mạo hiểm đơn độc đến nơi này."

"Ngươi có biết hắn sắp thành thân rồi không?"

Hắn thành thân hay thành khỉ thì liên quan gì đến ta? Ta chỉ quan tâm một trăm lượng vàng mỗi tháng, nhưng nếu ta nói ra sự thật, không biết trưởng công chúa có cảm thấy ta quá thiển cận hay không?

Ta cụp mi xuống, cố vắt ra vài giọt nước mắt, khẽ nức nở: "Trưởng công chúa minh giám, chỉ trách thần nữ có mắt như mù, không biết nhìn người, lầm tin Hàn vương..."

"Vương Gia nói, đợi ta hoàn thành nhiệm vụ lần này sẽ đón ta đi, cho ta vị trí trắc phi. Nhưng trăm đợi nghìn chờ, chỉ chờ được hắn qua cầu rút ván, giết người diệt khẩu..."

"Đêm đó, mưa rơi trên tán lá, hắn nói hắn yêu nhất hoa ngô đồng thanh nhã, rốt cuộc một tấm chân tình vẫn là trao nhầm người rồi... Hu hu hu..."

Lời thú nhận này thật giả lẫn lộn, ta khóc thương tâm gần chết, nhìn ánh mắt vừa đắc ý vừa cảm thông của trưởng công chúa, xem ra đã tin bảy tám phần.

Lời của ta cũng không hoàn toàn là nói dối. "Trái tim lầm chỗ để trên đầu" là giả, nhưng chuyện Tiêu Hoán muốn đuổi cùng giết tận là thật.

Những thích khách trong núi hôm đó đều là ám vệ Hoàng Gia, bởi vì ta đã từng nhìn thấy những chiêu thức của chúng ở Ám Vệ Doanh của Tiêu Hoán.

Nhiệm vụ hàng đầu của chúng dĩ nhiên là diệt trừ Thành Quốc Công, nhưng trong đó có hai kẻ truy đuổi bọn ta tới cùng. Mục tiêu của hai tên đó rõ ràng không phải Nguyên Nguyệt quận chúa chưa trải sự đời, mà là ta.

Bởi vì chủ nhân của chúng biết chuyện sổ sách bị lấy trộm sớm muộn cũng bị trưởng công chúa phát hiện. Đến lúc đó, bà sẽ tiến hành điều tra trên dưới phủ công chúa. Thay vì đợi ta bị bại lộ rồi liên lụy đến hắn, chi bằng đi trước một bước, trừ khử ta.

Một khi Thành Quốc Công chết đi, Hoàng Đế sẽ mượn cớ điều tra vụ án quân lương Vân Châu để thanh trừng vây cánh. Còn trưởng công chúa có điều tra được chứng cứ gì đi nữa thì tên gián điệp là ta đây đã không còn trên đời này nữa, tất cả manh mối sẽ bị chặt đứt.

Hay cho một chiêu "được chim bẻ ná".

May mắn lắm mới thoát được một kiếp, ta có ngốc mới tiếp tục bán mạng vì hắn.

"Bây giờ đã nhìn rõ bộ mặt thật của hắn rồi, ngươi định làm thế nào? Ngươi là người thông minh, phải hiểu cái gì gọi là chim khôn lựa cành mà đậu." Vinh Dương trưởng công chúa đùa nghịch tách trà trong tay, rồi lấy một chiếc tách bạch ngọc khác, pha ít trà, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Tiếng khóc của ta dần nhỏ xuống, hai má ửng đỏ, dùng hai tay nâng tách trà, cúi đầu bái lễ: "Lúc trước thần nữ ngu muội, nếu trưởng công chúa không chê bai vứt bỏ, thần nữ nguyện làm trâu làm ngựa, có điều..."

Ta dừng lại một chút, ánh mắt nhìn đi nơi khác, vẻ mặt thẹn thùng: "Trưởng công chúa hẳn cũng biết, thần nữ xuất thân hèn mọn, cuộc sống trước đây vô cùng gian nan. Cũng chính vì Hàn vương biết được khó khăn của thần nữ, tặng rất nhiều vàng bạc, thần nữ mới..."

"Bổn cung hứa mỗi tháng cho ngươi năm trăm lượng vàng, sổ sách rõ ràng."

Thật?

Ta ngẩng phắt đầu dậy, hai mắt sáng ngời.

Lúc rời khỏi thư phòng, ta cảm thấy đầu óc choáng váng. Phải chăng đây là cảm giác bị vàng ném trúng đầu?

Chuyện này không thể trách ta thấy tiền sáng mắt. Không phải vì bà ấy cho ta tiền, mà là cho rất nhiều tiền.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Trưởng công chúa nói lời thì giữ lấy lời. Đến cuối tháng, ta lập tức nhận được năm trăm lượng vàng, cộng với sáu trăm lượng Tiêu Hoán cho ta trong nửa năm qua, hiện giờ ta đã có một ngàn một trăm lượng hoàng kim.

Ta nhìn chiếc hộp đầy ấp thỏi vàng óng ánh, cảm thấy ngon miệng hơn hẳn, bữa tối ăn hết một dĩa tôm bóc vỏ xào Long Tĩnh, một lồng thịt bột hấp lá sen, còn uống thêm hai bát canh cá.

Mấy ngày nay, ta ăn rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng, vết thương nhỏ dạo nọ đã sớm lành hẳn. Nhắc tới mới để ý, trong nửa năm ở tại phủ công chúa, vóc người của ta cao lên không ít.

┊  ┊  ┊  ┊

┊  ┊  ┊  ★

┊  ┊  ☆

┊  ★



Chớp mắt đã đến Trung Thu.

Buổi tối có hội hoa đăng, ta và Nguyên Nguyệt rủ nhau đi ngắm đèn. Lúc ra khỏi phủ, thấy Thôi Cảnh Kham đã đứng đợi sẵn bên cạnh xe ngựa.

Nguyên Nguyệt vui vẻ kéo tay ta: "Tối nay có ca ca đi theo bảo vệ chúng ta, về trễ chút cũng không sao."

Ánh sáng của hàng ngàn ngôi nhà trong thành cùng bầu trời đầy sao tranh nhau phát sáng. Những đứa bé chạy giỡn đùa vui khắp ngõ, những người bán hàng rong bày sạp trâm cài, vòng tay. Phố xá tràn ngập ánh sáng lung linh, vô cùng náo nhiệt.

Nguyên Nguyệt ồn ào đòi ăn tò he, Thôi Cảnh Kham liền đi mua hai cái, một cái cho Nguyên Nguyệt, một cái khác cho ta.

Hình như hồi nhỏ, ta từng được ăn thứ này, chỉ là đã không còn nhớ rõ mùi vị của nó nữa. Bây giờ được ăn lại, cảm thấy ngọt mà không ngán, rất ngon nha.

Phía trước có người đang đoán đố đèn, ta định kéo Nguyên Nguyệt tới xem một lát, nhưng đoàn người chen chúc một lát, Nguyên Nguyên đã không thấy bóng dáng, ngoảnh lại tìm thì Thôi Cảnh Kham cũng đi đâu mất.

Ta đang định đi tìm bọn họ thì đột nhiên eo bị ai đó ôm chặt, thân thể bị tóm lấy, kéo ra khỏi đám đông.

Trên Trích Tinh Lâu, trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời, gió đêm hơi lạnh.

Người ôm ta kéo đi suốt một đoạn đường cuối cùng cũng chịu buông ta ra. Ta vừa kịp đứng vững thì chiếc tò he đang cầm đã bị giật khỏi tay.

"Xem ra hiện giờ ngươi sống khá là sung sướng." Tiêu Hoán dựa sát vào ta, gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trong hơi thở vương mùi rượu hoa quế thoang thoảng: "Bổn vương hẹn gặp thì người từ chối, nhưng lại rảnh rỗi cùng thế tử dạo phố ngắm đèn, chuyện trò vui vẻ."

Ta nhìn quanh một lượt. Nơi này là một tòa lầu cao trăm thước, bên dưới là toàn thành đang được bao phủ trong pháo hoa. Bốn phía chỉ có ta và hắn, có kêu cứu cũng không ai nghe thấy.

Một cô nương tốt sẽ không chịu thiệt trước mắt.

"Vương Gia minh giám, thần nữ đã sớm muốn tới gặp Vương Gia, chẳng qua dạo này trưởng công chúa trông coi gắt gao, thần nữ cũng không còn cách nào khác."

"Không còn cách nào khác ngoài đầu quân cho cô mẫu?"

Tin tức của hắn đúng thật là nhanh, xem ra có rất nhiều tai mắt trong phủ công chúa.

Ta cố gắng bình tĩnh lại, suy nghĩ nhanh chóng xoay chuyển: "Chuyện sổ sách đã bị trưởng công chúa phát hiện, thần nữ vì bảo toàn tính mạng mới tùy cơ ứng biến, chưa từng có ý định phản bội Vương Gia."

"Ồ?" Hắn mỉm cười, ghé sát vào tai ta, trầm giọng nói: "Vậy còn chuyện một tấm chân tình trao lầm người, trách bổn vương bạc tình bạc nghĩa phụ lòng ngươi thì sao?"

"Bổn vương thế mà không biết Tô nhị tiểu thư có tình cảm sâu đậm với bổn vương như vậy đó."

Gián điệp của hắn là đào kép hí kịch à? Thuật lại mà bê nguyên xi như vậy?

Ta xoắn ống tay áo, châm chước lời nói: "Vương Gia nói đùa rồi. Trưởng công chúa nào phải người dễ lừa gạt, nếu ta không nói những lời đó, làm sao lấy được tín nhiệm của ngài ấy? Lòng trung thành của thần nữ đối với Vương Gia có trời đất chứng giám."

Ánh mắt hắn vẫn dán chặt trên gương mặt ta, biểu cảm dần dần trầm xuống, trở nên nghiêm nghị: "Tô Đồng, mặc kệ ngươi có tin hay không, vụ ám sát ở núi Tam Thanh hôm đó không phải do bổn vương dựng nên."

"Nếu bổn vương muốn ra tay với Thành Quốc Công, nhất định sẽ không ám sát vào ban ngày, càng sẽ không để hắn thoát chết, chỉ hôn mê tê liệt."

Hắn thở dài một hơi, trong mắt là cảm xúc không tên nào đó: "Ta chưa bao giờ muốn lấy mạng của ngươi."

Ta sững sờ một lúc, ngẫm nghĩ lời hắn nói.

Xét theo tác phong làm việc của hắn, hắn quả thật thích ra tay vào ban đêm hơn, khiến kẻ địch chết đi một cách ngoài ý muốn, thần không biết quỷ không hay.

Hơn nữa, hiện giờ cái mạng nhỏ của ta đang nằm trong tay hắn, hắn vốn không cần phí công lừa gạt ta.

Trên đời này, người có thể điều động ám vệ Hoàng Gia, ngoại trừ hắn, chỉ còn đương kim Hoàng Đế.

Vậy thì đã sao? Mệnh lệnh do hắn hay hoàng huynh của hắn ban ra thì có khác biệt gì nhau đâu chứ?

Lựa chọn của ta sẽ không sai, năm trăm lượng hoàng kim sẽ càng không sai.

Chỉ là trước mắt vẫn chưa phải thời điểm trở mặt.

Ta khiêm nhường bái lạy, cụp mi xuống: "Trong lòng thần nữ chưa từng hoài nghi Vương Gia, cũng chưa từng có chút oán hận. Sau này cũng sẽ tận tâm tận lực cống hiến cho ngài."

Hắn nhìn chằm chằm vào ta bằng ánh mắt sáng rực, im lặng một lúc rồi trầm giọng: "Tham vọng của cô mẫu không chỉ là duy trì quyền lực hiện tại. Nếu đã nhúng tay vào, chờ đợi ngươi là nguy hiểm trùng trùng, gió tanh mưa máu, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ."

Tất nhiên là ta nghĩ kỹ rồi. Truy cầu phú quý trong hiểm nghèo.

"Thần nữ nguyện dốc lòng phụng sự, đến chết mới thôi."

"Được, Tô Đồng. Chúng ta còn cả một chặng đường dài phía trước."