Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 149: Ám đấu



Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

Hoa Trì không rõ nguyên do nhìn Mục Thanh Ca cùng Phong Yên đi vào, Hoa Trì nhìn về phía Lăng Phong, người này nhìn qua thực lãnh hơn nữa võ công khẳng định rất lợi hại, nguyên lai bên ngửi Bán Hạ công tử cư nhiên còn có cao thủ như vậy, còn có Phong Yên vừa rồi, thoạt nhìn cũng không phải nữ tử bình thường, Hoa Trì nghĩ mình hình như hơi lạc loài, bên người Bán Hạ công tử có cao thủ như vậy hắn lúc trước cư nhiên còn nói phải bảo vệ Bán Hạ công tử, Hoa Trì ảo não nghĩ.

“Nếu nàng nguyện ý để ngươi theo bên người vậy cũng nhất định có suy nghĩ của nàng, ngươi không cần so với ta cùng Phong Yên, ta cùng Phong Yên đều từ ám vệ ra.” Lăng Phong nhìn ra suy nghĩ nội tâm Hoa Trì, vốn dĩ hắn căn bản không cần thiết nói như vậy, nhưng nghĩ về sau chỉ sợ còn phải ở chung một đoạn thời gian rất dài, có chút lời vẫn là nhân lúc còn sớm nói ra sẽ tốt hơn.

Hoa Trì khâm phục nhìn Lăng Phong, nguyên lai hắn cùng Phong Yên đều từ ám vệ ra a, Hoa Trì tất nhiên biết ám vệ là làm gì, nhà có tiền đều sẽ tiêu tiền mua thị vệ linh tinh, cũng có nhiều nhà phú quý bồi dưỡng ám vệ võ công cao cường, “Nguyên lai ngươi cùng Phong Yên đều là ám vệ a, khó trách thoạt nhìn không giống người thường.”

“Nếu ngươi muốn đi theo bên người nàng vậy cũng đã qua suy nghĩ cặn kẽ, ta sẽ không quản ngươi quá nhiều, nhưng nếu ngươi có nửa điểm động tĩnh phản bội, ta sẽ không chút do dự giết ngươi.” Lăng Phong không phải là đe dọa, lời hắn nói đều là sự thật.

“Ta tuy rằng không phải luyện võ từ nhỏ, cũng không có trải qua tuyển chọn ám vệ gì, nhưng ta tuyệt đối sẽ không phản bội công tử, liền tính là có dao nhỏ đặt ở trên cổ ta cũng có thể ở trong uy hiếp tự giải quyết mình.” Hoa Trì rất có cốt khí nói, hắn tất nhiên biết có ít người chịu không nổi nghiêm hình tra tấn liền sẽ nhận tội, nhưng hắn trước tiên sẽ tự giải quyết chính mình.

Lăng Phong nhìn mắt Hoa Trì, sau đó liền nhìn sau bình phong bên kia, Mục Thanh Ca cùng Phong Yên đi ra.

Thời gian Hoa Trì thấy Mục Thanh Ca có chút ngây người, sau đó hắn nhìn phía sau Mục Thanh Ca nghĩ nguyên lai trong căn phòng này không chỉ có bốn bọn họ, cư nhiên còn có một cô nương, Mục Thanh Ca lập tức ngồi vào trên giường, bên này Hoa Trì nhìn nội thất, không thấy Bán Hạ công tử vì thế hỏi: “Cái kia, công tử đâu?”

Phong Yên hai tròng mắt kinh ngạc nhìn về phía Hoa Trì, sau đó lại nhìn về phía tiểu thư, Mục Thanh Ca có chút ảo não nàng còn chưa chính thức nói cho Hoa Trì thân phận mình, Phong Yên hiểu vì thế nhìn về phía Hoa Trì trịnh trọng nói: “Nếu ngươi đã trở thành thành viên trong chúng ta, cũng cần thiết biết công tử tức là tiểu thư, là Tướng phủ đại tiểu thư.”

Hoa Trì miệng mở lớn, ngón tay run rẩy chỉ vào Mục Thanh Ca trên giương, trình độ miệng lớn có thể nhét một quả trứng gà, hắn rốt cuộc nghe được cái gì, hay là hắn xuất hiện ảo giác, Bán Hạ công tử cư nhiên là nữ tử? Hơn nữa còn là Tướng phủ đại tiểu thư Mục Thanh Ca? Nếu nói tin tức trước đó chỉ có thể làm Hoa Trì kinh ngạc, tin tức sau lại làm hắn chấn động.

“Không, không có khả năng, tướng mạo hoàn toàn không giống nhau, không, không có khả năng.” Hoa Trì cả người đều trong khiếp sợ đôi tay lung tung phe phẩy một bộ dáng không tiếp thu được, nhưng nhìn hai tròng mắt Mục Thanh Ca Hoa Trì có chút quen thuộc, “Không phải đâu, công tử, nguyên lai là thật sự a.”

“Ta biết tin tức này ngươi khả năng cần chậm rãi tiêu hóa, ngươi yên tâm, ngươi có rất nhiều thời gian, người đời biết thân phận thật của Bán Hạ không có bao nhiêu, Hoa Trì, hy vọng ngươi đừng làm ta thất vọng.”

“...” Hoa Trì như cũ đang trong khiếp sợ, thời điểm nhìn thấy Lăng Phong cùng Phong Yên nhanh chóng phản ứng lại, nếu nói bên người Bán Hạ công tử có ám vệ võ công cao cường như vậy còn có chút làm người hoài nghi thân phận của hắn, nếu là Tướng phủ đại tiểu thư thì hoàn toàn không có làm người hoài nghi, “Công...tiểu thư, Hoa Trì từ lúc nguyện ý đi theo ngươi liền đã âm thầm thề, cả đời đi theo, vĩnh không phản bội.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, nhìn về phía Lăng Phong hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Đã theo đuôi chúng ta một đường, thoạt nhìn hẳn là lập tức sắp xuống tay, bất quá bọn họ hẳn là không đến mức động thủ trong Vỗ trong thành.” Lăng Phong nói.

“Nên xuống tay rồi, bằng không bọn họ liền không có cơ hội, ngày mai khởi hành đi Duyện Châu trước, chờ giải quyết bọn họ lại đi vòng.” Khóe miệng Mục Thanh Ca ý cười mang theo âm lãnh.

“Dạ.”

Bầu trời đen mưa to, nguyên bản thời tiết ánh nắng tươi sáng lại ở lúc bọn họ lên đường bắt đầu mưa, đặc biệt tới buổi tối trời mưa càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn làm cho xe ngựa bọn họ không thể đi về phía trước, Lăng Phong cùng Hoa Trì điều khiển xe ngựa ngồi ở bên ngoài, toàn thân đều ướt đẫm, Hoa Trì hỏi: “Tiểu thư, con đường này trước kia ta có huynh đệ đã tới đây, hình như phía trước không xa có cái miếu nhỏ, chúng ta có đi nơi đó trốn trốn mưa hay không?”

“...Không còn kịp rồi.” Lăng Phong trực tiếp duỗi tay lấy trường kiếm đặt ở bên cạnh, sau đó liền thấy mười mấy người đồ đen phi thân đến, có người còn dừng ở trên xe ngựa, Hoa Trì lập tức rút ra trường đao, mà trên đỉnh xe ngựa trường kiếm người đồ đen hung hăng đâm xuống dưới, trong xe ngựa Phong Yên cùng Mục Thanh Ca bay ra, chủy thủ trong tay Phong Yên trực tiếp cắt đầu người đồ đen.

Mục Thanh Ca phi thân chạm đất nhìn Hoa Trì bên kia có chút cố hết sức, thân ảnh bay nhanh dừng ở bên cạnh Hoa Trì sau đó bắt lấy cánh tay Hoa Trì ngăn trở một đai công kích, Mục Thanh Ca lấy ra ngân châm đâm vào tử huyệt người đồ đen sau đó ba ngân châm trong tay phản toàn bộ bay về phía ba người đồ đen bên kia.

Hoa Trì kinh ngạc nhìn Mục Thanh Ca, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu thư cư nhiên cũng lợi hại như vậy, nguyên lai ngân châm không những có thể cứu người, còn có thể giết người trong vô hình a, trong lòng bội phục tiểu thư càng thêm thâm, mà cùng lúc đó những người đồ đen hiển nhiên cũng không dự đoán được Mục Thanh Ca cư nhiên có bản lĩnh như vậy.

Trong mấy chục người đồ đen có một người đồ đen sau khi biết Mục Thanh Ca liền muốn trộm trốn, Mục Thanh Ca lạnh lùng nói: “Không được thả chạy một người.” Bọn họ đã biết nàng có võ công, nếu để cho bọn họ tồn tại về chỉ sợ sẽ có phiền toái.

Lăng Phong gật đầu phi thân đuổi theo mà Phong Yên ở giữa vây công của mấy người đồ đen phi thân xoay tròn, đao quang kiếm ảnh, bảy tám người đồ đen toàn bộ bị mất mạng, Phong Yên nhìn thi thể trên mặt đất sau đó đi về phía Mục Thanh Ca cùng Hoa Trì, “Tiểu thư.”

“Đi trước miếu Hoa Trì nói trốn mưa.”

Ba người cả người ướt dầm dề đi vào miếu, miếu bị bỏ lâu bất quá ít nhất vẫn có thể che mưa chắn gió, Hoa Trì rất lưu loát nhanh chóng đốt lửa, Mục Thanh Ca cùng Phong Yên ngồi ở bên cạnh đống lửa, Mục Thanh Ca duỗi tay kéo cánh tay Phong Yên, bên trên có một đạo vết thương rất sâu, “Tiểu thư, ta không có việc gì.”

Mục Thanh Ca duỗi tay sờ bình sứ bên, lại sờ soạng, nghĩ đến chắc là thời điểm đánh nhau bị rớt, Phong Yên thấy động tác Mục Thanh Ca cũng đại khái đoán được bình dược bị rớt, “Tiểu thư, không có việc gì, qua mấy ngày là lành thôi.”

“Tuy nói miệng vết thương đã cầm máu nhưng trị liệu không kịp thời rất dễ dàng cảm nhiễm hơn nữa sẽ lưu lại sẹo, ngươi là nữ tử, lưu lại sẹo khó coi.” Mục Thanh Ca cẩn thận nói, Phong Yên đang muốn lắc đầu, Mục Thanh Ca lại ở chung quanh miếu thấy được một đống thảo dược, lập tức đi qua.

Mục Thanh Ca lấy chút thảo dược sau đó lấy nước mưa rửa sạch, Mục Thanh Ca đem một chút trong đó đưa cho Phong Yên dư lại tự mình nhét vào trong miệng, “Xa tiền thảo, rất hữu dụng với cầm máu hóa ứ tiêu độc, ngươi ăn một chút.” Phong Yên nghe nói để vào trong miệng, Mục Thanh Ca xé vải sạch sẽ sau đó đem xa tiền thảo nhai nát trong miệng phun ra, đắp ở miệng vết thương Phong Yên.

Phong Yên trong nháy mắt đau đớn, bất quá thực mau liền thích ứng, Mục Thanh Ca nhìn về phía Hoa Trì hỏi: “Hoa Trì, có nơi nào bị thương hay không?”