Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 52: Không phải sợ, khóc đi



Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

Lá Rụng cư.

Mục Thanh Ca mang theo đôi mắt sưng đỏ mặc quần áo sạch sẽ cho dì Vân trên giường, vết thương giữa cổ nàng đã được Mục Thanh Ca xử lý, miệng vết thương đã dùng một cái sa khăn màu xanh lục sạch sẽ băng bó tốt, sa khăn màu xanh lục dừng ở bên hông dì Vân, Mục Thanh Ca cẩn thận sửa sang lại cho nàng, cầm lấy mộc thoa dì Vân vẫn luôn đeo đặt giữa nàng.

Sau khi Mục Thanh Ca làm tốt hết thảy nhẹ nhàng nắm tay dì Vân, lại nhìn thấy móng tay trên lòng bàn tay nàng lưu lại dấu vết, dì Vân bị thống khổ bao lớn mới có thể làm tay mình biến thành như vậy, Mục Thanh Ca đem tay nàng để sát mặt dì Vân nhưng rốt cuộc không có độ ấm, nàng không bao giờ có thể làm nũng dì Vân, cũng không nghe được dì Vân ôn nhu sủng nịnh gọi mình một tiếng “Ca nhi”.

Đôi mắt sáp sáp đã chảy không ra nước mắt, làm nàng càng thêm khó chịu, Mục Thanh Ca hung hăng cắn môi dưới, nàng trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, nhưng không có một lần khắc sâu giống như lần này, An Triết có thể nói là nàng gián tiếp tạo thành, nàng thống khổ khó chịu thật lâu, mà dì Vân chính là nàng trực tiếp tạo thành, nếu nàng mạnh một chút, dì Vân sẽ không nằm ở chỗ này...

“Tiểu thư, quản gia muốn nhìn dì Vân.” Bên ngoài truyền đến thanh âm Phong Yên.

Mục Thanh Ca ôn nhu buông tay dì Vân, sau đó lau mặt một phen tựa hồ muốn đem sắc mặt bi thương dấu đi, cuối cùng nhìn mắt dì Vân, Mục Thanh Ca liền xoay người mở cửa nhìn thấy quản gia đứng ở bên ngoài, trong vòng thời gian ngắn ngủi hắn tựa hồ già nua mười tuổi, nguyên bản tóc đen lại có chút bạc đầu, hiện giờ cũng đã trắng hoàn toàn, nguyên lai yêu thật sự sẽ làm người già đi, quản gia ngẩng đầu kêu một tiếng: “Đại tiểu thư.”

Mục Thanh Ca điểm phía dưới: “Ngươi bồi dì Vân cuối cùng đi.”

Quản gia gật gật đầu liền đi vào, Mục Thanh Ca bước ra cửa phòng, quay đầu lại nhìn bóng dáng quản gia tiều tụy, nàng đã từng hỏi qua dì Vân vì sao không gả chồng, dì Vân cười sờ sờ đầu nàng: “Dì Vân đời này đã thấy đủ, dì Vân chỉ muốn bồi ở bên người Ca nhi, nhìn Ca nhi lớn lên tìm được hạnh phúc thuộc về mình, mà dì Vân đã có hạnh phúc của mình, có Ca nhi, có người giấu ở trong lòng...” Người kia chính là quản gia đi.

“Tiểu thư...” Phong Yên nhìn sắc mặt Mục Thanh Ca tái nhợt kêu, nàng chưa bao giờ nói lời an ủi, lúc này càng thêm không biết mở miệng như thế nào.

“Ta không có việc gì, ta muốn ở một mình.” Nói, tự mình cũng đã đi ra bên ngoài, Lăng Phong nhìn Mục Thanh Ca bóng dáng cô tịch rời đi, trường kiếm nắm trong tay cứng đờ, Mục Thanh Ca một đường không bị ngăn trở đi đến cửa Tướng phủ, dọc theo đường đi nha hoàn nô tài đều cung cung kính kính, cũng có người rất đồng tình nhìn mình...

Đêm khuya, hẻm nhỏ không người, một đạo thân ảnh cô tịch yên lặng dựa vào vách tường, tóc dài màu đen che lấp nửa khuôn mặt trắng như tuyết, Mục Thanh Ca thẳng tắp chảy trượt sau đó ôm hai đầu gối mình ngồi dưới đất, đem mặt chôn ở đầu gối.

Thời điểm Phượng Tuyệt Trần đi vào thấy trường hợp như vậy, bước chân hắn hơi dừng, cuối cùng vẫn là bước dài chạy bộ đến trước mặt Mục Thanh Ca, mà Mục Thanh Ca ghé vào đầu gối mình nghe được thanh âm chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt rưng rưng, mặt đầy nước, đáng thương hề hề, Phượng Tuyệt Trần thấy Mục Thanh Ca như vậy đáy lòng lập tức liền nhu hòa.

“Nhìn thấy ta cái dạng này, ngươi rất cao hứng đúng không?” Mục Thanh Ca giống như một con báo nhỏ hung ác nói, chỉ là hai tròng mắt nàng đỏ đậm ở bên trong hốc mắt, thật sự là không có lực sát thương gì.

Phượng Tuyệt Trần chậm rãi ngồi xổm xuống, duỗi tay mơn trớn gương mặt nàng đầy nước mắt, “Nhìn thấy ngươi khóc, ta chỉ có đau lòng.”

Mục Thanh Ca lạnh lùng cười: “Phượng Tuyệt Trần, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Đừng tưởng rằng ngươi hoa ngôn xảo ngữ là có thể làm động lòng ta, tâm Mục Thanh Ca ta vĩnh viễn đều lạnh băng, ngươi không cần phải lãng phí thời gian ở trên người ta, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi tính toán, các ngươi chỉ là muốn lợi dụng ta, không phải là bởi vì ta là đại tiểu thư Tướng phủ sao? Muốn dùng thân phận ta ngăn chặn Mộ Dung...” Thanh âm đột nhiên im bặt.

Phượng Tuyệt Trần một phen chế trụ cái gáy Mục Thanh Ca trực tiếp đem nàng cố định lại, sau đó thò lại gần liền lấp kín lời nàng, đem lời nàng muốn nói nuốt xuống, đôi mắt Mục Thanh Ca đột nhiên trợn to, ở trong nháy mắt hung hăng đẩy ra Phượng Tuyệt Trần, Phượng Tuyệt Trần cũng không có dùng sức cho nên dễ như trở bàn tay liền bị Mục Thanh Ca đẩy ra.

Mục Thanh Ca đột nhiên đứng lên chỉ vào Phượng Tuyệt Trần chửi ầm lên: “Phượng Tuyệt Trần ngươi bị bệnh tâm thần, não tàn, ngu ngốc, vương bát đản, hỗn đản, ta trước nay chưa từng gặp qua nam nhân ti tiện hơn ngươi...” Nàng dùng hết từ mình có thể tưởng tượng.

Phượng Tuyệt Trần theo sau đứng lên nghe được Mục Thanh Ca nói đáy mắt hiện lên một đạo ám quang, nhưng không mở miệng biện giải cho mình, chỉ nghe được Mục Thanh Ca tiếp tục nói: “Phượng Tuyệt Trần, ngươi về sau không được xuất hiện ở trước mặt ta, cũng không được quấn lấy ta.” Nàng là người tâm tàn nhẫn, ác với người khác, càng ác với mình, một khắc xúc động trong lòng nàng nhất định phải nghĩ mọi cách bóp chết.

Phượng Tuyệt Trần một phen giữ chặt cánh tay Mục Thanh Ca sau đó chế trụ vòng eo nàng không cho nàng nhúc nhích, “Mục Thanh Ca ngươi sợ hãi cái gì?”

Một câu liền đã nói đến trọng điểm, Mục Thanh Ca giãy giụa muốn đẩy Phượng Tuyệt Trần ra, nhưng lại không thể nhúc nhích, Phượng Tuyệt Trần tiến đến bên tai Mục Thanh Ca nói: “Ngươi tâm lạnh, nhưng ta tin tưởng có một ngày nó sẽ bởi vì ta mà ấm lên, còn có những lời này ta không thích nghe, về sau đừng nói nữa.”

“Phượng Tuyệt Trần, buông ta ra.” Nàng không dám tin tưởng ngay lúc này người nam nhân này cư nhiên còn muốn nói tình với mình.

Phượng Tuyệt Trần gắt gao ôm Mục Thanh Ca, “Ở trong lòng ngực ta, ngươi có thể mềm yếu, cho nên, Thanh Ca, không phải sợ, khóc đi.”

Động tác Mục Thanh Ca giãy giụa dừng lại, sau một lúc lâu không có phản ứng, thời điểm Phượng Tuyệt Trần cho rằng nàng sẽ không động, Mục Thanh Ca lại bắt lấy quần áo bên hông hắn sau đó chôn ở ngực hắn khóc rống lên, “Vì sao? Vì sao ta lại vô dụng như vậy, vì sao ta không bảo vệ được dì Vân, họ muốn làm cái gì trực tiếp hướng về phía ta, vì sao phải động dì Vân...dì Vân tốt như vậy, bà ấy làm ta cảm giác được tình thương của mẹ chưa từng có, chưa từng có người tốt với ta như vậy, chỉ có dì Vân...”

Dì Vân là người thứ nhất làm nàng cảm nhận được ấm áp, cái loại ấm áp được người quan tâm sủng nịnh, còn có loại tình thương của mẹ nàng gấp không chờ nổi muốn cảm thụ, mà hiện giờ cái gì cũng không có.

Phượng Tuyệt Trần ôn nhu vỗ vỗ bả vai nàng, cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng nghe tiếng khóc Mục Thanh Ca, còn lời nói làm người đau lòng.

Mà bên này, một mình quản gia ngồi ở mép giường nhìn dì Vân trên giường, bởi vì Mục Thanh Ca đắp khăn che dấu sắc mặt nàng tái nhợt không hề có máu, dì Vân hiện giờ cùng với lúc ngủ không có gì khác biệt, “Rất lâu ta chưa từng nhìn ngươi như vậy...vẫn là việc mười lăm năm trước, lúc ấy ta cho rằng ta liền sắp thành thân, cao hứng giống một đứa trẻ, nhưng không thể tưởng được về sau tất cả đều thay đổi.”

“Vân nhi, nhiều năm như vậy ta đều chưa từng quên lời ngươi đã nói, ngươi đã nói sẽ gả cho ta, mà hiện tại ngươi lại đi trước, bất quá không việc gì, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ ở trên đường hoàng tuyền chờ ta...” Quản gia xoa xoa nước mắt, sau đó nắm tay dì Vân, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chờ lâu, bởi vì ta luyến tiếc...”