Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 70: Ghen ghét



Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

Tam di nương vẻ mặt không tán thành nhìn Mục Chỉ Lan, “Lan nhi, ngươi phải biết rằng ngươi hiện tại cái dạng này là không thể đi ra ngoài, nếu bị người ngoài biết...” Thanh danh ngươi liền hoàn toàn huỷ hoại.

Chỉ tiếc Mục Chỉ Lan không có cái kiên nhẫn kia nghe Tam di nương tiếp tục nói, “Nương, ta sẽ rất cẩn thận, chỉ cần mang theo cái khăn che mặt này liền sẽ không có người phát hiện, nương, ngươi yên tâm.” Mục Chỉ Lan vuốt khăn che trên mặt, lúc này đây nàng nhất định phải biểu hiện thật tốt, phải ở trước mặt mọi người lưu lại ấn tượng khó có thể quên.

Mà sau ngày đó không lâu, Mục Chỉ Lan cũng thực hiện cái nguyện vọng vĩ đại này.

Tam di nương từ phòng Mục Chỉ Lan ra, trên mặt không còn có nụ cười kiêu ngạo đắc như dĩ vãng, nếu trước đây nàng tuyệt đối không tin mình cư nhiên sẽ có ngày này, nàng là đích nữ Triệu gia, nhưng Triệu gia đổ, nàng là tam di nương tướng phủ được sủng ái nhất, chưởng quản Yướng phủ, nhưng hiện giờ lại không bằng một tù nhân.

Nữ nhi nàng, là nhất nhì kinh đô, có bao nhiêu người quỳ gối ở dưới váy nàng, hiện giờ...Mục Chỉ Lan chỉ cần nghĩ đến gần đây đã phát sinh hết thảy liền đau lòng khó dò, hận không thể tự mình giết Mục Thanh Ca, Tam di nương đi đi liền tới hậu viện tướng phủ, nhìn hoa muôn hồng nghìn tím, tất cả cảm xúc.

Tam di nương đột nhiên nhìn thấy người sân bên kia song quyền gắt gao nắm, nếu không phải móng tay rơi vào trong thịt đau đớn làm nàng nhíu mày, nàng nhất định sẽ không chút do dự xông lên, đối với đôi cẩu nam nữ trong viện kia hung hăng đánh qua.

Trong viện Mục Nguyên vẻ mặt ôn nhu cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng ngực, động thủ uyển chuyển nhẹ nhàng tháo xuống một gốc cây hoa tự mình cắm vào búi tóc nàng, nữ tử ngẩng đầu cười xinh đẹp.

Nữ tử trong viện cũng không bởi vì nhiều năm làm việc khổ mà trở nên già nua, ngược lại càng thêm ôn nhu, mà nàng thì sao, trong thời gian ngắn ngủn liền đã trở nên già nua như thế, tam di nương vuốt nếp nhăn trên mặt mình, nhìn lại Thất di nương mỹ mạo kiều như hoa, tức sắc mặt trắng bệch, đáy mắt sát ý chợt lóe.

Thất di nương ngồi ở trong viện, duỗi tay mơn trớn hoa trên búi tóc, 5 năm rồi nàng nghĩ cũng không dám nghĩ hắn cư nhiên sẽ ôn nhu đối đãi với mình như thế, dù cho hết thảy tình ý đều là giả, nàng cảm thấy mình cũng không uổng công cuộc đời này, rõ ràng ở trong lòng nói qua vô số lần không thể động tâm, lại vẫn là nhịn không được...

Thất di nương nghe được động tĩnh bên ngoài còn chưa đứng lên liền nhìn thấy tam di nương đi về phía mình, Thất di nương vội vàng đứng lên cung cung kính kính thi lễ: “Tỷ tỷ.” Dù cho trong lòng không muốn ứng phó nàng, Thất di nương cũng biết nàng so với mình lớn hơn, chút lễ phép này nàng vẫn phải có.

Tam di nương cười kéo tay Thất di nương: “Tuyết nương, ngươi trở lại tướng phủ nhiều ngày như vậy tỷ tỷ cũng chưa tới gặp ngươi, muội muội cũng không thể trách oan tỷ tỷ a.” Thân thiết lôi kéo tay Thất di nương ngồi xuống.

“Tỷ tỷ nói thế nào á, đều là Tuyết nương không biết lễ nghĩa, hồi phủ nhiều ngày nguyên bản đã sớm phải đi thăm tỷ tỷ, nhưng mà...” Thất di nương còn lại cũng không có nhiều lời, bất quá mọi người đều biết, mấy ngày này tam di nương đều bị cầm tù ở trong viện mình, tướng gia phân phó riêng không cho bất luận kẻ nào vấn an, lần này nếu không phải việc Mục Chỉ Lan, tam di nương căn bản là không có khả năng ra ngoài.

“Tỷ tỷ hiểu.” Tam di nương nhu hòa cười, tựa hồ thật sự đem Thất di nương trở thành muội muội mình, “Năm đó tỷ tỷ nhất thời hồ đồ mới đưa ngươi đuổi ra tướng phủ, mấy năm nay lo lắng các ngươi vẫn luôn ăn không ngon, bất quá còn tốt muội muội các ngươi đều bình an đã trở lại, bằng không ta liền thành tội nhân tướng phủ.”

Thất di nương cười cười, “Tỷ tỷ, nếu Tuyết nương đã trở lại, về sau tỷ muội chúng ta phải ở chung thật tốt, việc trước kia đã quên liền quên đi.”

Tam di nương sát sát khóe mắt nước mắt gật đầu, “Đúng rồi, ta còn chưa gặp Khang nhi, đứa trẻ kia đâu?”

Thất di nương đối với buồng trong kêu một tiếng: “Khang nhi.” Sau đó liền nhìn thấy Khang nhi bước chân ngắn nhỏ chạy ra tới, trên mặt trắng nõn sạch sẽ, gương mặt lộ ra màu đỏ nhàn nhạt, giống một quả táo nhỏ rất đáng yêu.

“Nương.” Khang nhi chạy đến bên người Thất di nương mềm mại kêu một tiếng.

Tam di nương vội vàng kéo tay Khang nhi, vui mừng khôn xiết vuốt gương mặt Khang nhi: “Khang nhi, đứa trẻ ngoan, ta là tam nương ngươi a, đứa trẻ ngoan, thật là đáng yêu, khó trách tướng gia thích như vậy, Khang nhi, gọi một tiếng tam nương được không?”

Khang nhi ở một khắc Tam di nương bắt lấy mình kia liền giãy giụa, thường thường ngẩng đầu nhìn mẫu thân mình, nghe được Tam di nương nói, Khang nhi không vui nhăn lông mày nhỏ, Thất di nương vuốt đầu Khang nhi trơn bóng như bánh trôi nói: “Khang nhi, còn không mau gọi a.”

“Tam nương.” Khang nhi tràn đầy không tình nguyện vẫn là theo mẫu thân dạy dỗ kêu một tiếng.

“Được được, đứa trẻ ngoan, nhiều năm như vậy ta vẫn luôn muốn có con trai nhưng mà...muội muội, không biết tỷ tỷ có thể thường thường gọi Khang nhi qua chơi hay không?” Tam di nương nói, Thất di nương khóe miệng ý cười chưa biến, nhưng sắc mặt lại cứng đờ, Tam di nương nhìn đến lúc sau vội vàng nói: “Nếu không, ngươi để tỷ tỷ thường xuyên đến xem Khang nhi cũng có thể.”

Thất di nương ôn nhu cười nói: “Tỷ tỷ nói thế nào á, tỷ tỷ cũng là Tam nương Khang nhi, tất nhiên là có thể, về sau muội muội liền để Khang nhi đi bồi bồi tỷ tỷ.”

Tam di nương vui mừng gật gật đầu, “Cảm ơn muội muội.”

Mà ở Lá Rụng cư Mục Thanh Ca đã biết được tin tức, Mục Thanh Ca đối với cái này chỉ là hơi hơi giương mắt cũng chưa nói, Phong Yên nhíu mày một chút, mà Lăng Phong còn lại là nói: “Tiểu thư xem, nàng rốt cuộc đánh chủ ý gì?”

Mục Thanh Ca tiếp tục thêu túi tiền trong tay, gần đây a, nàng liền mê cái này, nhìn túi tiền trong tay càng ngày càng xấu tức khắc đánh mất tin tưởng, tùy ý đem túi tiền còn chưa hoàn thành đặt ở một chỗ, nghe Lăng Phong nói cười lạnh một chút: “Còn có thể có chủ ý gì, bất quá chính là nghèo đến con đường cuối cùng, thay đổi một loại phương thức.”

Lăng Phong nhìn túi tiền trên bàn Mục Thanh Ca khóe miệng vừa kéo, Phong Yên nhịn không được dời đi tầm mắt nói: “Tiểu thư ý là, Triệu Mẫn Thanh sẽ xuống tay với tiểu thiếu gia sao? Nhưng mà như vậy rất dễ dàng là có thể nghĩ đến là nàng làm a? Triệu Mẫn Thanh hẳn là không có ngốc như vậy đi.”

“Nàng chẳng những không ngu ngốc, còn thông minh đó, nàng hiện giờ rất khó có cơ hội xoay người, vốn dĩ Mục Chỉ Lan là cơ hội duy nhất của mình lại thành dáng vẻ kia, nàng còn có thể có hi vọng gì đây, cho nên liền xuống tay từ Thất di nương bên này, hy vọng lấy được tín nhiệm của Thất di nương.”

“Nhưng được Thất di nương tín nhiệm lại có ích lợi gì?”

“Nàng liền có thể dễ dàng xuống tay với bọn họ a.”

“Vậy không phải là phải xuống tay với Thất di nương, vậy tiểu thư chúng ta phải thông tri Thất di nương hay không?”

Mục Thanh Ca lắc đầu nói: “Này hết thảy đều là suy đoán, không có chứng cứ vô cùng xác thực.”

“Nhưng mà ít nhất có thể làm Thất di nương tỉnh a.”

Mục Thanh Ca bất đắc dĩ cười cười, “Phong Yên, nàng là Thất di nương trong phủ, nếu loại bản lĩnh thức tỉnh này đều không có, còn không bằng nhân lúc còn sớm rời tướng phủ.” Nàng không có khả năng vẫn luôn che chở một nữ nhân cái gì cũng đều không hiểu.

Phong Yên nghe gật gật đầu, tiểu thư nói một chút đều không sai, “Vậy tiểu thư ngươi xem, Triệu Mẫn Thanh phải xuống tay ở thời điểm nào?”

Mục Thanh Ca ngồi ở chỗ kia tựa hồ đang tự hỏi cái gì, Phong Yên cùng Lăng Phong liếc nhau, bọn họ liền biết tiểu thư nhất định sẽ có biện pháp, chỉ là đợi hồi lâu đều chưa nói chuyện, Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn mắt Phong Yên cùng Lăng Phong, nhún nhún vai nói: “Không nghĩ ra.”

Phong Yên cùng Lăng Phong tức khắc té xỉu, Mục Thanh Ca nhìn biểu tình bọn họ cười nói: “Các ngươi thật đúng là cho rằng ta không gì không biết không gì không làm được a.”