Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Hóa Thành Gay!

Chương 1: Trình Ngọc Ngọc



Edit: Kidoisme

Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu qua khe hở của bức rèm chiếu thẳng vào trong phòng, tung tăng nhảy nhót trêи gương mặt non nớt của Trình Dư Dữ.

Trình Dư Dữ đang say giấc nồng, dáng ngủ hình chữ đại to tướng bị ánh sáng chiếu vào quấy rối, không kiên nhẫn xua tay vẫy vẫy, ý đồ muốn tạt chết mấy thứ đáng ghét phá hỏng giấc mơ tươi đẹp của mình.

Không có kết quả.

Trình Dư Dữ đành phải trở mình quay đầu sang hướng khác, cố gắng rúc vào trong chăn ngủ tiếp.

Năm giây sau, cậu bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, mở to hai mắt thao láo nhìn nằm chằm gương mặt to tổ chảng của tên họ Trần nào đó.

Đúng vậy, thằng mặt to này có ngũ quan thâm thúy, sống mũi thẳng như cầu trượt dù đang ngủ nhưng vẫn đẹp kinh hồn, đích thị là Trần Phong không chạy đi đâu được.

Đây không phải là nhà cậu sao? Tại sao lại có người ngủ cạnh cậu? Thôi, không quan trọng, trọng điểm là tại sao người này lại là Trần Phong?! Sao sáng sớm ngủ dậy mặt hắn không có tí dầu nhờn hay mụn ẩn nào?

Phiền chết người!

Trình Dư Dữ cảm thấy hình như cậu đang mắc chứng mộng trong mộng, chưa tỉnh hẳn.

Cậu chớp mắt vài cái, vô thức quấn chặt chăn nhìn quanh bốn phía. Ồ, đúng là nhà cậu, đúng là giường của cậu...người bên cạnh lại càng đúng là Trần Phong, không nhầm được.

Trần Phong không chảy nước dãi khi ngủ!!!

Giận dữ.

Trình Dư Dữ mắng thầm Trần Phong một câu, quyết định xuống giường đi rửa mặt cho xinh đẹp, không thể để thằng cờ hó kia nhìn thấy gương mặt đầy nước dãi của mình. Trình Dư Dữ hăng hái xốc chăn lên, chân trước vừa bước xuống đất—

Doumaaaa! Trình Dư Dữ cảm thấy không khoa học! Quần áo của cậu đâu? Sao cậu lại vô văn hóa mặc có mỗi quần lót thế này???

Trình Dư Dữ cáu bẩn quay đầu lại nhìn Trần Phong vẫn đang nằm ngủ nghiêm túc, càng nhìn càng ngứa hết cả mắt, nhất định là thằng khốn Trần Phong cởi của cậu! Quân khốn nạn!

Đồ tiểu nhân, đồ tâm cơ, đồ nhân lúc nhà người ta cháy chạy đến hôi của!

Ai cho cậu ta cái quyền quần áo chỉnh tề trong khi Trình Dư Dữ cậu lại bị tước đoạt, ăn mặc hệt như cái thằng lưu manh vô văn hóa?

Xin lỗi, Trình Dư Dữ ăn quá nhiều trái đắng được Trần Phong đút từ bé đến lớn nên cấu tạo não bây giờ chỉ toàn thuyết âm mưu xấu xa về hắn. Bạn học Trình tức giận nâng chân, dồn khí đan điền nhắm thẳng người quân địch đá một cái!

Sảng khoái!

Nhưng còn chưa đủ.

Sau tiếng "Rầm" long trời lở đất, Trần Phong to như con gấu bị Trình Dư Dữ vô tình đạp lăn khỏi giường.

Chậc, nghe đau ghê, Trình Dư Dữ cảm thấy hơi đau đầu.

Cậu chỉ mang tâm trạng trẻ con muốn chọc Trần Phong một chút thôi, không ngờ dùng sức hơi quá, đá hắn cắm mặt xuống đất mất rồi...

Thằng chó Trần Phong này mắc chứng cáu bẩn lúc rời giường ở level max, không chỉ hẹp hòi ở cách đối nhân xử thế mà trong đầu toàn một đống phân khó ngửi, bị cậu đá cho một vố không rõ lý do thế này, Trình Dư Dữ không chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn gì trị cậu nữa...

Không, cậu không muốn bị Trần Phong trả thù đâu! Cậu không đánh lại hắn, huhu!

Thôi được rồi, 36 kế, chạy là thượng sách!

Trình Dư Dữ vội vàng xoay người, ôm chăn niệm chú vô hình tính chuồn êm chuồn đẹp.

"Trình Ngọc Ngọc!" Phía sau chưa gì đã vang lên tiếng nói bình tĩnh pha chút kìm nén của Trần Phong.

Trình Dư Dữ hít một ngụm khí lạnh, kế hoạch thất bại, tướng giặc đã biết được âm mưu phe ta!

Tật xấu số một của Phong cờ hó – giận là sẽ kêu nhũ danh của cậu, Trình Ngọc Ngọc. Mẹ nó chứ cái tên xấu hổ như vậy chính là do mẹ ruột của cậu Dư Tiện nữ sĩ đặt, sau khi Trình Dư Dữ hiểu chuyện đã sống chết ngăn cản không cho bất kỳ ai hé mồm ra gọi nữa.

Nhưng, bức tường nào cũng hở gió, có hai người vẫn tiếp tục gọi đến tận bây giờ.

Một là mẹ cậu – cậu không thể đánh.

Hai là cờ hó trước mặt – cậu...đánh không lại.

Trình Dư Dữ tự biết mình đuối lý, dù trong lòng rất hoảng sợ nhưng vì mặt mũi nam nhi, cậu không được chịu thua!

Trình Dư Dữ dùng chăn cuộn chặt nửa dưới, sau khi niệm kinh để ổn định tâm trạng bèn xoay người đẹp trai, hung dữ ra oai phủ đầu: "Làm sao! Làm sao! Lớn như con trâu rồi còn không thèm nói chuyện cẩn thận, đừng kêu nhũ danh của người khác!"

Trần Phong hừ một tiếng, lạnh nhạt bò dậy từ trêи đất: "Sao cùng là người lớn mà cậu ngủ còn đá người?"

Hể? Nghe được lời này tảng đá trong lòng Trình Dư Dữ cuối cùng cũng bỏ được xuống! Tốt ghê, thằng ngu Trần Phong này tưởng cậu ngủ không ngoan nên đá hắn, dễ nói chuyện rồi!

Trình Dư Dữ vênh mặt, áp dụng chiêu thức "chết cũng không nhận": "Đá cái gì mà đá? Ai đá cậu cơ? Ủa sao sáng sớm ngày ra mà cậu đã mơ ngủ vậy? Thôi chưa tỉnh thì cứ nằm xuống đất mà ngủ giấc ngủ ngàn thu luôn đi, đừng làm phiền tôi nữa, ghét chết đi được!"

Trần Phong trừng mắt: "Mơ ngủ con mẹ cậu! Cả đêm cậu không tranh chăn với tôi thì cũng dạng chân ra giành địa bàn, mãi mới được ngủ yên một chút thì đá cụ tôi xuống hôn đất! Sao từ bé cậu đéo cạo đầu lên Thiếu Lâm Tự đi nhỉ, cẩn thận còn luyện được thành cao thủ võ lâm đấy!"

Trình Dư Dữ không nhịn nổi nữa, muốn đổi đề tài ngay và luôn. Cậu thay một bộ mặt "hung dữ" gào mồm lên: "Ơ hay, cậu còn dám đội nồi cho tôi? Tôi còn chưa chửi vào mặt cậu là tại sao cậu lại nằm trêи giường của tôi đấy? Còn nữa, quần áo của tôi đâu?"

Trình Dư Dữ vừa nói vừa cảm thấy mình có lý vãi linh hồn, sống lưng dần dần thẳng tắp. Đúng rồi! Tất cả là tại Trần Phong đang yên đang lành chạy đến nhà cậu, còn dám lột quần áo của cậu, chiếm dụng giường của cậu! Cậu mới là người bị hại! Trình Dư Dữ giơ tay chống nạnh, chân đất dẫm lên sàn nhà, càng nhìn càng giống mụ hàng xóm chanh chua đanh đá.

"Nhà cậu còn chỗ nào để ngủ sao?" Trần Phong trừng cậu một cái, thản nhiên đi vào WC, vừa đi vừa càu nhàu: "Quần áo ở trong tủ chứ ở chỗ nào? Xách đít mặc vào, xấu cả bộ mặt thành phố..."

Mẹ nó cái thái độ lồi lõm gì đấy? Trình Dư Dữ khó chịu, cậu ghét nhất là gương mặt không quan tâm đời của hắn — hệt như thằng chó này cao hơn người khác vài bậc, phiền chết!

Trình Dư Dữ chân đất mắt toét rầm rầm đuổi theo, hò: "Tôi hỏi cậu cái này sao? Cậu có vấn đề về nghe hiểu không vậy? Tôi hỏi là tại sao cậu chạy đến nhà của tôi? Cởi quần áo của tôi chứ tôi không hỏi quần áo của tôi ở xó nào! Cậu tưởng cậu là cảnh sát giữ gìn trật tự văn hóa hở!"

Trần Phong đi đến cửa WC đột nhiên dừng lại, Trình Dư Dữ hùng hổ đuổi theo sau không phanh kịp, đâm thẳng vào lưng hắn.

"Úi, Đù..." Trình Dư Dữ vuốt cái trán đau nhức, nhìn Trần Phong trước mặt, há mồm chuẩn bị khẩu nghiệp.

Nhưng lời còn chưa lên đến họng, Trần Phong đã cắt ngang: "Cậu có ngu không?"

Trình Dư Dữ bĩu môi xoa đầu, theo bản năng cãi lại: "Ba đời nhà cậu mới bị ngu."

Đối phương không nói chuyện, Trình Dư Dữ buồn bực ngẩng đầu phát hiện Trần Phong đang đứng trêи cao nhìn xuống cậu.

Trong lòng Trình Dư Dữ mắng thầm thằng chó Trần Phong nốc cái gì mà cao như que sào chọc c*t, đột nhiên phát hiện lời cậu nói không đúng lắm. Gia đình nhà cậu và Trần Phong là bạn tốt, ngay trước mặt hắn chửi thô tục như thế thì quả thực không hay. Trình Dư Dữ biết mình đuối lý, ngoan ngoãn sửa lời: "Cậu mới bị ngu."

Khí thế so với ban nãy còn tí tị tì ti.

"Hôm qua cậu làm gì cậu không nhớ?" Trần Phong lười chửi nhau với cậu, nói thắng: "Cậu say thành cái thể loại gì cậu quên được sao? Con quỷ con nào hôm qua ôm tôi khóc lóc ở KTV cũng đi đầu thai rồi?" Trần Phong chỉ thẳng vào áo thun và quần đùi tung tăng vờn nhau bên ngoài ban công, mặt lạnh như tiền: "Còn cả cái đứa hôm qua phun đầy vào người mình nữa? Nhân cách thứ hai trong truyền thuyết của cậu đấy à?"

Mỗi một câu Trần Phong nói ra là mỗi lần Trình Dư Dữ chột dạ thêm một chút, cậu cảm thấy nếu thằng ôn kia còn nói thêm câu nào nữa thì có lẽ mặt cậu phải ném ra chuồng gà mất thôi.

Liêm sỉ có thể không còn nhưng mặt thì vĩnh viễn không được làm mất!

Trình Dư Dữ vô cảm đẩy Trần Phong vào trong Toilet, đóng cửa rầm một tiếng, đứng ngoài lạnh lùng nói: "Đánh răng rửa mặt nhanh lên, không sâu ăn hết răng giờ."

Tiếp theo, cậu lật đật đi ra ngoài ban công, nhìn thấy đúng bộ quần áo hôm qua mình mặc anh anh em em hú hí theo cơn gió, "hu" một tiếng, ôm mặt đặt mông ngồi xuống sàn nhà.

Quả nhiên, cậu nghĩ ra rồi, tất cả đã nghĩ ra rồi! Hôm qua là sinh nhật cậu, sinh nhật 18 tuổi, lễ trưởng thành.

Nhà cậu là nhà Trần Phong là hàng xóm, quan hệ hai bên không tồi, Trình Dư Dữ nhỏ hơn hắn một tuổi, khi cậu còn bé mẹ Trình Dư Dữ không tiện chăm sóc cậu thế là nghĩ ra cách đưa cậu đi học sớm hơn một năm, để được chung lớp với Trần Phong.

Cứ như thế lên đến tận đại học.

Trình Dư Dữ từ bé đến lớn vẫn vô cùng không hài lòng với quyết định này của mẹ cậu, sinh nhật của cậu vào tháng 9, vốn đã bé hơn bạn bè cùng tuổi khá nhiều, lại còn bắt cậu đi học sớm hơn một năm! Hậu quả để lại vô cùng nghiêm trọng,Trình Dư Dữ từ thuở cởi truồng đến hết cấp ba vẫn luôn luôn giữ vị trí em út! Nhục, nhục không gì sánh nổi!

Đáng thương lắm luôn đấy!

Vất vả lắm cậu mới lên được đại học, nhìn người ta trưởng thành hết rồi còn mình vẫn là vị thành niên nhỏ nhỏ yếu yếu, thậm chí hèn mọn đến mức làm giấy xin vào Đảng cũng bị trả về. Trình Dư Dữ đợi, đợi mãi, đợi héo cả tuổi thanh xuân mới chờ được đến sinh nhật lần thứ mười tám của mình.

Cuối cùng cậu cũng hoàn thành quá trình thăng cấp trở thành một người đàn ông thời đại mới, từ nay về sau sẽ phát triển theo hình tượng trưởng thành có văn hóa, xin được cúi đầu tạm biệt thân phận thằng nhãi nhỏ con đáng thương của toàn khóa.

Kết quả vui quá hóa rồ, Trình Dư Dữ thất bại ở phó bản đầu tiên của tuổi 18 – uống rượu say.

Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách cậu, trẻ vị thành niên được quy định trong pháp luật không được uống rượu, hôm qua là lần đầu tiên Trình Dư Dữ được tiếp xúc với rượu, ai mà ngờ được tửu lượng của cậu lại kém như thế, hai giọt rượu đã gục ra bàn gáy?

Ai mà ngờ được.

Sau khi Trình Dư Dữ uống say be bét ở quán ăn, say một đường đến KTV. Thú nhận thật luôn lúc đó cậu đang phê pha, hát cái gì còn chẳng nhớ chứ nói gì đến việc ôm microphone mắng cả mả nhà Trần Phong.

Thậm chí Trình Dư Dữ về nhà như thế nào, nằm lên giường như thế nào cậu cũng không nghĩ ra.

Nhưng dù sao não vẫn còn đó, cậu cũng lờ mờ đoán được hôm qua cờ hó kia mang mình về nhà, lại chăm sóc cho con ma men như cậu, đã thế còn mở tấm lòng từ bi phổ độ luôn cho đống quần áo bẩn của Trình Dư Dữ. Có lẽ làm xong hết đống này, ký túc xá cũng sớm đóng cổng.

Đây là phòng trọ Trình Dư Dữ thuê từ năm nhất, hôm qua vừa mới dọn vào, tổng cộng hai phòng ngủ nhưng nhìn chung là hơi bừa chưa có thời gian dọn nên đồ đạc lung tung hết, miễn cưỡng còn cái giường là có thể đặt chăn.

Năm nhất học sinh bị trường quản rất nghiêm nên yêu cầu sinh viên toàn bộ phải ở trong ký túc xá, không được thuê ngoài.

Nhưng Trình Dư Dữ có tính công chúa hàng thật giá thật, cực kỳ khó chiều, hôm nay chê giường ký túc xá bé như con kiến, hôm sau ghét cái bình đun nước cũ như sắt vụn, hôm sau nữa thì chuyển sang ghét chế độ độc tài của ban quản lý như mấy mụ phù thủy, hôm sau sau nữa thì chê ỏng chê ẹo cầu dao điện chập chờn. Nhìn chung là than phiền ngày này qua tháng nọ, mãi khi lên năm hai mới thành công dọn được ra ngoài.

Trình Dư Dữ thở dài, cậu cảm thấy chuyện Trần Phong làm cho mình ngày hôm qua quả thật rất nhân từ, còn chuyện cậu làm với hắn ngày hôm nay không được phúc hậu cho lắm thì phải.

Tuy mang tiếng lớn lên từ bé đến lớn với Trần Phong nhưng quan hệ giữa hai người thực sự nát bét. Không phải nát theo chiều hướng tiêu cực cơ mà cũng chẳng tích cực, nói tóm lại là gương mặt hắn ba trăm sáu mươi độ thì độ nào cũng làm cho cậu ngứa mắt. Trình Dư Dữ từng nghĩ nếu chủ nghĩa duy vật không trị được Trần Phong, cậu sẽ đi theo chủ nghĩa duy tâm.

Bằng chứng là điều ước năm 18 tuổi của Trình Dư Dữ chính là hy vọng trong tiết học giải phẫu ngày mai, Trần Phong vớ trúng phải con cóc ghẻ làm vật thí nghiệm!

Ghê tởm chết quân khốn nạn bị bệnh sạch sẽ!

Hù chết quân cờ hó ngu xuẩn!

Trình Dư Dữ vừa nghĩ vừa cảm thấy mình mới là thằng ngu, thế là đưa tay lên cốc đầu mình: " Trình Dư Dữ, đồ ấu trĩ."

"Làm sao mà ấu trĩ?" Giọng nói lạnh lùng của Trần Phong vang lên sau lưng: "Cậu ngồi dưới đất làm gì?"

Trình Dư Dữ xoay người, ngửa đầu nhìn hắn. Nếu như lúc nãy tấm lòng lương thiện của cậu còn cảm thấy biết ơn Trần Phong thì giờ này phút này chắc chắn bay sạch, chỉ còn lại phẫn nộ đùng đùng.

Con chó Trần Phong! Lớn lên cao thế không biết!

Trần Phong cũng chả biết Trình Dư Dữ suy nghĩ đông tây gì, hắn duỗi tay: "Ngồi làm gì, mặt đất lạnh, đứng lên."

Trình Dư Dữ hừ một tiếng: "Không đứng."

Đứng cũng không cao băng hắn! Mất mặt!

Không đứng không đứng không đứng!

Hết chương 1