Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Hóa Thành Gay!

Chương 5: Con chó Trần Phong



Edit: Kidoisme

Vừa đi vừa nói nháy mắt đã đến quán ăn sáng yêu thích của cả hai, Trình Dư Dữ vội vàng làm mặt quỷ với Trần Phong, ý tứ muốn hắn bé cái mồm lại.

Trần Phong không biết xấu hổ chứ cậu thì biết đấy!

Hai người ăn cơm, thực đơn đến tay Trình Dư Dữ, cậu chọn mấy món đắt nhất rồi tưng tửng nhìn Trần Phong ngồi đối diện: "Cậu là bạn trai của tôi, cậu trả tiền nha!"

Trần Phong: "Không phải cậu xấu hổ sao? Giờ nói thuận miệng quá."

Trình Dư Dữ tặng hắn vài cái trợn mắt, chỉ cần khiến cho Trần Phong không thoải mái là cậu đã vui như Tết rồi.

Đồ ăn được mang lên, Trình Dư Dữ cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:

"Đối tượng của Lâm Mộc Ti? Sao tôi không biết cậu ta thích con trai? Không phải cậu ta thường nhốt mình không ra ngoài hay sao? Sao lại yêu đương với một học đệ rồi?"

Vấn đề quá nhiều, Trần Phong lười đáp đành nói với cậu: "Đến lúc đó cậu tự hỏi Lâm Mộc Ti đi."

"Còn nữa, sao cậu phải biết Lâm Mộc Ti thích con trai? Chả nhẽ vì cậu thích con trai thì cậu ấy không được thích nữa hay gì?"

"Nhổ vào, tôi thích con trai quái đâu..." Trình Dư Dữ theo bản năng há mồm cãi lại, sau đó đau đớn nhận ra hình như cậu đang chửi thẳng mặt bạn trai mình thì phải.

Dưới dâm uy của Trần Phong, Trình Dư Dữ đành phải cắn môi giải thích: "Thì, tôi có thích con trai đâu, tôi bị bắt thích mà."

Trần Phong không hài lòng lắm, uốn nắn lại: "Bị bắt? Cậu uống say hay tôi uống say? Cậu thổ lộ tôi, tôi bắt cậu thổ lộ à? Cậu hôn tôi, tôi bắt cậu hôn à?"

Trình Dư Dữ luống cuống, vội vàng rung đùi liếc trái liếc phải: "Nói nhỏ thôi! Cậu không biết xấu hổ hả! Thôi câm luôn đi cũng được."

"Hừ." Trần Phong lười biếng đáp.

"Lại là cái mặt này." Trình Dư Dữ nghiêm túc nói chuyện với hắn: "Tôi là bạn trai cậu, xuất phát từ nghĩa vụ và trách nhiệm. Nếu tôi đã....cái đó, sàm sỡ cậu thì chắc chắn tôi sẽ phụ trách."

Trình Dư Dữ tiếp tục lẩm bẩm: "Hơn nữa yêu cầu này là cậu đưa ra, tôi biết cậu muốn làm tôi ghê tởm, làm tôi ghét. Tôi cũng không phải là người không nói đạo lý, nhưng nếu như cậu chán rồi, cứ thoải mái buông lời chia tay nhé."

"Nói đi cũng phải nói lại, tôi cho phép cậu vô lý với tôi vì tôi đã làm sai, không đại diện cho việc tôi để cậu tùy ý xâu xé, cậu một vừa hai phải thôi, nếu không tôi sẽ cắn lại đấy! Lúc mắng thì tôi sẽ mắng, rõ ràng là mối tình đầu của tôi bị cậu đạp hư mà!"

Trình Dư Dữ tốn hết mấy cân nước bọt phân tích đạo lý, chỉ là cậu không nhìn thấy ánh mắt Trần Phong ngồi đối diện dần dần tối đi mà thôi.

Ăn xong bữa sáng Trần Phong đi trả tiền, Trình Dư Dữ cảm thấy cuộc đời thật tươi đẹp!

Muốn chơi tôi? Tôi tiêu hết tiền của cậu! Ha hả!

Buổi chiều Trần Phong còn có tiết, học sinh khoa Y xem trọng việc học, so với Trình Dư Dữ bên kia chơi bời lêu lổng thì khác nhau một trời một vực. Hai người đường ai nấy đi, Trần Phong đi học còn cậu về nhà ngủ.

Đối với Trình Dư Dữ, ăn sáng xong được về căn phòng trọ ấm áp so với những người khác phải chen chúc trong căn phòng kí túc xá chật hẹp, cảm giác quả là sướng!

Kết quả, cậu nằm trên ghế sô pha chơi game đến tận giữa trưa.

Lúc Trần Phong về nhà, đập vào mắt hắn là cảnh tượng như vầy:

Trình Dư Dữ nằm cuộn mình như củ khoai tây trên sô pha, sắc mặt cậu không được tốt lắm, di động bị ném sang một bên trên đó vẫn còn giao diện thất bại của game online.

"Cậu làm gì đấy?" Trần Phong mở miệng hỏi.

"Sao cậu lại đến đây?" Trình Dư Dữ nghe được giọng nói của hắn thì hoảng sợ ngồi dậy: "Cậu vào kiểu gì? Đây là nhà riêng của tôi, cậu tự tiện vào cẩn thận tôi báo công an đấy!"

Khóa phòng Trình Dư Dữ là khóa mật mã, mà mật mã từ nhỏ đến lớn của cậu chàng luôn là 2508, đánh chết cũng chẳng chịu thay đổi.

Trước lúc hắn đến cậu còn ỉu xìu nửa sống nửa chết, Trần Phong vừa đến cậu như được tiêm máu gà, hăng hái ý chí chiến đấu.

Trần Phong để đống túi xách trong tay lên bàn ăn, nhìn quanh bốn phía rồi nhíu nhíu mày: "Chỗ này của cậu nhìn hệt như ba ngày trước."

Lúc cậu mới dọn vào trong phòng còn lộn xộn tràn đầy bụi bẩn, vali lung tung trên mặt đất, cả một căn phòng trừ phòng ngủ là không có chỗ đặt chân.

Ba ngày sau....hmmm là ba ngày trước cộng thêm vài vỏ cơm hộp.

Trình Dư Dữ cà lơ phất phơ nói: "Thì tôi có thời gian dọn đâu?"

Trần Phong hít vào một hơi thật sâu, nhịn cảm giác muốn đi ngay và luôn đáp lại cậu: "Thế giờ cậu dọn đi."

"Không!" Trình Dư Dữ vênh mặt, giơ chân lên: "Mệt lắm, không làm."

"Làm sao?" Trần Phong nhíu mày: "Chơi thua game xong khóc?"

"Mẹ kiếp." Trình Dư Dữ dậm chân cãi: "Có cậu mới khóc ấy!"

"Vậy thì cậu làm sao?"

Trình Dư Dữ từ từ nói: "Chơi trò chơi xong chóng mặt."

"Hả?" Trần Phong không hiểu lắm: "Ý gì?"

Trình Dư Dữ ôm đầu: "Tôi chả hiểu bộ phận nào trong đầu tôi không hoạt động ấy, cứ chơi mấy trò 3D này là tôi bị chóng mặt."

Trần Phong:..............

Thề, hắn không biết nói gì luôn.

Trần Phong: "Vậy sao cậu lại chơi?"

Trình Dư Dữ: "Tôi vui thì tôi chơi, cậu quản được chắc! Mau dọn nhà đi!"

Cái con người này, rõ ràng không biết chơi game, rõ ràng cứ chơi là sẽ thua nhưng cậu lại càng muốn chơi, chơi không thắng được lại còn bị choáng đầu, Trình Dư Dữ lại càng khoái.

Biết làm sao được, người ta là công chúa nhỏ!

Trần Phong gật gật đầu: Được lắm.

Đang thắc mắc là nhóc con này sao tự nhiên ngoan không cắn lại hắn thậm chí còn thản nhiên nhận mình yếu thế, hóa ra là tiện cho việc sai mình làm việc nhà.

Được lắm!

Trình Dư Dữ về phòng đánh một giấc tranh thủ trong lúc Trần Phong dọn dẹp nhà cửa. Hơn một tiếng sau, cậu ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn một chút đã thấy căn nhà sáng bừng như ánh sáng chân lý, cũng phải, đời nào con heo ở sạch Trần Phong lại không dọn cái chuồng của hắn.

Nhưng nhìn Trần Phong dọn dẹp hộ cậu còn cậu lại đi ngủ, Trình Dư Dữ vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng chỉ xấu hổ một chút thôi ố kề?

Trình Dư Dữ tìm mãi mới thấy hắn luẩn quẩn trong bếp: "Cậu làm gì đó?"

Trần Phong lời ít ý nhiều: "Cơm chiều."

"Cơm gì cơ?" Trình Dư Dữ hơi xấu hổ, lương tâm trỗi dậy nói với hắn: "Hay đi ăn cơm ngoài đi, coi như tôi cảm ơn cậu."

Hắn trầm mặc đáp lại: "Không hợp vệ sinh."

Trình Dư Dữ muốn đấm hắn một cái cho đỡ tức!

Còn dám ra vẻ?! Không hợp vệ sinh cái khỉ á!

Thích thì từ nay đến cuối đời đừng có mà ăn! Ăn lằm ăn lốn!

"Cơm hộp không hợp vệ sinh." Trần Phong còn sợ cậu chưa nghe rõ nên nhấn mạnh lần hai. Trình Dư Dữ méo miệng, thầm mắng quỷ mới cùng tên này nói chuyện rồi ôm tức vào người, lè lưỡi với bóng lưng bận rộn của hắn một cái.

Cậu vừa tức giận vừa nói với lại phòng bếp: "Tôi muốn ăn thịt!"

Cơm chiều có hai mặn một canh, thịt xào cà tím, cá với thịt băm, canh thì có canh thịt Tây Hồ, toàn thịt là thịt.

Trình Dư Dữ nhà hắn không có thịt là không vui, điểm này Trần Phong nhớ rất kỹ.

Cậu nhìn bàn ăn tươm tất trước mặt, hơi ngạc nhiên lên tiếng: "Cậu biết nấu cơm thật hở?" Trình Dư Dữ cầm đũa ngắm ngay vào món thịt băm, chuẩn bị cho vào miệng thưởng thức.

Trần Phong chậm rì rì trả lời: "Nay mới học."

..........

Động tác gắp đồ ăn của Trình Dư Dữ cứng lại.

Đột nhiên cậu không muốn ăn nữa.

"Cậu dám coi tôi là chuột bạch có đúng không?" Trình Dư Dữ gào lên.

"Tôi thường xuyên mổ chuột bạch." Trần Phong tự gắp cho mình một đũa thịt băm, mặt không đổi sắc cắn một miếng.

Nghe được phi vụ giải phẫu chuột, lỗ tai Trình Dư Dữ giật giật: "Các cậu bắt đầu môn học này rồi hả?"

"Ừ."

Ha Hả, Trình Dư Dữ cười trộm, nguyện vọng sinh nhật của cậu được thực hiện rồi huraaaa!

Hy vọng Trần Phong có thể bốc phải con cóc ghẻ, hù chết hắn! Ghê tởm chết hắn!

Trình Dư Dữ nhịn cười hỏi tiếp: "Thế cóc thì sao?"

Nghe được câu này trong nháy mắt sắc mặt Trần Phong không đúng lắm, hắn trừng mắt nhìn Trình Dư Dữ hiển nhiên đã nhớ lại hồi ức không mấy tốt đẹp, bị ghê tởm rồi!

Trình Dư Dữ cảm thấy tật xấu của tên này cực kỳ nhiều, trong đó nổi bật nhất là thói ở sạch trộn thêm tí ám ảnh cưỡng chế, cậu ngứa mắt vụ này lâu rồi, cuối cùng cũng có thể trị hắn!

Nhìn Trần Phong không vui, Trình Dư Dữ đặc biệt hân hoan, tiếp tục cười nói: "Sao vậy? Có phải môn này rất sợ hãi không? Có phải có một con cóc ghẻ nhầy nhội tiết dịch lên tay cậu không? Cậu miêu tả cho tôi chút đi, tôi cũng biết đó."

Trần Phong trả lại cậu một cái trợn mắt, sau đó buông đũa lập tức đi đến nhà vệ sinh.

Động tác này dọa Trình Dư Dữ nhảy dựng: "Làm sao vậy? Cậu muốn nôn hả?"

Trình Dư Dữ hơi nóng nảy, cái thói ở sạch chết tiệt của Trần Phong sao lại nặng như cậu? Nói tởm mấy câu là nôn luôn á? Chắc mai sau làm tấm biển 'Cấm ghê tởm' cho hắn quá!

Trình Dư Dữ theo hắn vào nhà vệ sinh, chỉ thấy Trần Phong không nôn mà đen mặt liều mạng súc miệng, súc xong miệng lại dùng mặt lạnh đẹp trai rửa tay.

Trình Dư Dữ: "............"

Cậu nhếch mép cười lạnh tật xấu của hắn!

Mệt cho Trình Dư Dữ còn lo lắng cho Trần Phong, thì ra chỉ hai câu nói đã khiến hắn ớn đến rợn người.

Đồ làm màu!

Trình Dư Dữ mười phần ghét bỏ hắn.

Nếu Trần Phong không có việc gì thì Trình Dư Dữ yên tâm ăn cơm rồi.

Cậu cười lớn một tiến nghênh ngang ngồi vào bàn ăn, nhìn đống thức ăn như trong tạp chí trước mặt cậu không cầm lòng được, dơ đũa lên.

Chỉnh Trần Phong xong, tâm trạng tốt, sức khỏe tốt ăn uống cũng ngon hơn mấy lần.

Cậu tia món cá kia từ nãy đến giờ, Trần Phong quả thực rất hiểu Trình tiểu công chúa, cả đĩa toàn thịt là thịt.

Trình Dư Dữ vừa nghe tiếng nước xả trong nhà về sinh vừa não bổ gương mặt đen như đít nhôm của Trần Phong, ưu nhã gắp một miếng thịt vụn bỏ vào trong miệng.

Ba giây sau.

Núi lửa phun trào: "Con chó Trần Phong kia! Cậu dám hạ độc tôi!"

Trình Dư Dữ rít gào chạy vào nhà vệ sinh nôn hết đống đồ ăn vào bồn cầu, nhanh chóng đẩy hắn sang một bên độc chiếm vòi nước vội vàng súc sạch miệng.

Tất nhiên vẫn không quên mắng mỏ: "Con mẹ nó cậu muốn hại tôi thì nói thẳng ra! Có bản lĩnh thì đánh nhau một trận chứ hạ độc vào đồ ăn thì quân tử mẹ gì?!"

Trần Phong cúi đầu đứng một bên hạ giọng đốp chát: "Tôi không hạ độc."

"Ờ thì không độc." Trình Dư Dữ súc xong miệng, cướp giấy lau sau đó nói: "Cậu hạ muối, hài lòng chưa?"

Trần Phong:.............

"Có phải muối nhà tôi đắc tội cậu không? Hay đồ ăn nhà tôi trêu ghẹo làm ngứa mắt cậu? Sao cậu lại hãm hại chúng nó như thế? Chúng nó cũng có sinh mệnh mà?"

Trần Phong: "Đồ ăn là tôi mua." Dừng một chút: "Muối cũng là tôi mua."

Trình Dư Dữ:.......

Hắn không quên trần thuật lại sự thật: "Nhà cậu chả có gì cả."

Trình Dư Dữ giận dữ: "Vậy cậu chết chắc rồi! Cậu muốn giày xéo tôi có đúng không?!"

Tác giả có điều muốn nói:

Xin hãy tha thứ cho tính tình của Trình Dư Dữ, bạn ấy chỉ là một đứa trẻ cần được nuông chiều thôi.

Hết chương 5