Ngủ Sâu

Chương 29: "Lộ A Li. Anh ấy tên Lộ A Li."



Phương Miên vẫn nhớ ngày đầu gặp A Li, khi ấy cậu vừa tẩn nhừ đòn ba tên côn đồ đầu trâu mặt ngựa xong một trận, tuy rằng trên người cậu cũng đầy thương tích không kém. A Li dẫn cậu đi qua con hẻm bẩn thỉu, tới con mương hôi hám ruồi nhặng vo ve, ngang qua núi rác cao chồng chất rồi mới về đến lán nhỏ.

"Lần đầu tiên anh mới gặp một omega hung dữ như cậu."

A Li lấy thuốc thoa ngoài da, dùng tăm bông sạch sẽ bôi lên mặt cậu. Phương Miên ngửi thấy mùi thơm dịu mát của thuốc, chóp mũi cậu giật giật. Cậu gãi đầu, nói: "Vậy thì sao? Không lẽ đứng yên để chúng bắt nạt?"

A Li đáp: "Các omega ở đây khi ra ngoài đều mang theo bao cao su bên mình."

Phương Miên buồn bực: "Như vậy thật phiền toái."

"Đúng đó." A Li dịu dàng mỉm cười: "Nên tớ giả làm alpha. Thành alpha rồi sẽ chẳng có tên nào tới quấy rối cậu. Trông cậu khá cao nên chắc đóng giả được, cậu cao bao nhiêu?"

Thời điểm ấy Phương Miên mới mười bốn tuổi cũng không cao cho lắm, Lộ A Li mười tám tuổi cao hơn cậu một cái đầu.

Phương Miên ưỡn ngực: "175.39! Tớ sẽ tiếp tục cao hơn nữa."

Sau đó, Phương Miên sống chung với Lộ A Li. Nghe A Li kể, cha mẹ y đều đã qua đời năm y mười hai tuổi, y biến thành đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ. Y học hỏi được rất nhiều kỹ năng, làm tấn tần tật như sửa chữa máy móc, viết thư hộ, khám bệnh, bảo mẫu chăm con nít. A Li hướng dẫn từng cái cho Phương Miên, còn giới thiệu Phương Miên đến xưởng máy móc làm việc. Ban đầu Phương Miên theo A Li học nghề rồi dần dần cậu tự mình đảm trách trở thành công nhân chính thức. Rõ ràng hai người họ chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng A Li lại giống như anh trai chăm sóc cậu.

Phương Miên nhớ A Li được rất nhiều người ở khu ổ chuột quý mến, có lẽ vì y luôn đối xử tốt với mọi người, khám bệnh thì không tính phí. Cũng vì vậy mà lão bác sĩ vô đạo đức họ Lưu ghét A Li vì bị y phá hỏng công việc của gã, thậm chí có lần gã vác thi thể đến trước lều để gây gổ, vu khống A Li giết người. Phương Miên ngang ngạnh, đánh lão bác sĩ bầm dập đến nỗi cha mẹ nhận không ra, rồi cậu cầm cờ lê lên đập vào 'thi thể' nằm trên cáng, 'thi thể' đột nhiên bật dậy, hoảng loạn chạy trốn. Mọi người xung quanh đều cười, khen Phương Miên cực kì thương anh trai cậu, chỉ riêng A Li là tức giận, kéo cậu ra phía sau lán.

A Li chưa từng nổi nóng, lúc nào y cũng dịu dàng, hoà nhã với mọi người, đuôi mắt lông mày luôn chứa ý cười ấm áp. Đây chính là lần đầu tiên Phương Miên nhìn thấy y nghiêm khắc như vậy.

"Cho dù phí khám của bác sĩ Lưu rất đắt đi nữa nhưng ông ấy vẫn là vị bác sĩ tài giỏi nhất ở khu ổ chuột chúng ta. Cậu nghĩ anh cao siêu nhưng thực tế anh chỉ biết sơ sơ về nó. Bây giờ cậu gây mích lòng ông ấy, lỡ sau này mắc bệnh nặng nghiêm trọng mà anh không chữa nổi, cần đưa cậu đến gặp bác sĩ Lưu thì phải làm sao đây?"

Khi ấy Phương Miên không phục, rõ rành rành cậu đang khoẻ như voi, tự nhiên mắc bệnh gì?

Mai mốt cậu mà gặp con lừa già bác sĩ Lưu đó lần nào thì cậu đập gã lần nấy.

Thế nhưng lời vô tình thành lời tiên tri, năm năm sau Phương Miên sốt cao, nhiễm bệnh cúm chủng mới phải nghỉ làm ở xưởng máy móc. A Li cõng cậu đi tìm bác sĩ Lưu, bác sĩ Lưu chỉ ấn tượng sâu Phương Miên từng đánh gã, chặn cửa không gặp. A Li hết cách đành nhờ hàng xóm chăm sóc cho Phương Miên, một mình rời nhà.

Phương Miên không biết y đã dùng cách nào, nói chung là hai ngày sau trong hộp thư trước lán có ống thuốc đặc trị, nhờ vậy mà Phương Miên được cứu mạng. Về sau, Phương Miên đi khắp nơi hỏi thăm, hỏi cả bác sĩ Lưu, gã trả lời cách đây vài ngày có alpha giàu có đến mua omega ở khu ổ chuột. A Li tự lên đề cử bán bản thân.

"Cậu đừng vội trách tôi, có trách là tự trách bản thân cậu tuổi trẻ bốc đồng dẫn đến cớ sự này." Bác sĩ Lưu vuốt râu, "Anh trai cậu biết điều hơn cậu nhiều. Tôi đoán tên phú thương ấy rất thích anh trai cậu, anh trai cậu sẽ sớm trở thành kẻ lắm tiền thôi, cậu đừng đứng đây lo lắng nữa."

"Phú thương ấy... là người như thế nào?" Cổ họng Phương Miên nghẹn lại đắng ngắt.

"Tầm bốn mươi, năm mươi gì đó, nghe nói trong nhà đã có hai người vợ beta, chỉ sinh được beta vô dụng, cấm đứa ngốc đó ra ngoài." Bác sĩ Lưu kể: "Anh trai cậu giả làm alpha quá lâu nên mọi người không nhận ra, cũng giỏi thật đấy. Cậu đừng lo, anh trai cậu là omega, tôi dám chắc ba năm nữa sẽ có hai đứa nhóc để bế thôi."

"Phú thương ấy ở đâu?" Phương Miên hỏi.

"Anh trai cậu dặn không được kể cho cậu. Từ bỏ đi, tôi nhận tiền rồi, cậu có đánh chết tôi, tôi cũng không nói đâu."

Phương Miên lại lao lên đánh gã, lần này cậu đánh gã phải nhập viện, bản thân cậu cứ loanh quanh hỏi thăm khắp nơi hơn mười ngày, không tìm được tung tích của tên phú thương. Sau đó Phương Miên dùng hết số tiền tiết kiệm để đến một vài thành phố tiếp tục tìm kiếm, vẫn không thấy bóng dáng A Li ở đâu. Trời mưa lớn, dưới cơn mưa lạnh buốt Phương Miên thất thểu trở về lán nhỏ, nhìn chiếc giường A Li thường ngủ, cậu đứng đó suốt cả đêm.

Cậu nghĩ phải tiếp tục tìm kiếm, nhất quyết không bỏ cuộc, cả đời còn dài chắc chắn sẽ có lúc cậu tìm được A Li. Phương Miên vay tiền Tiêu Trạch, định tiếp tục hành trình đi tìm A Li nhưng không ngờ quân đội Đế quốc đến, bắt cậu vào trường Omega. Trầy trật mãi mới có cơ hội quay lại cảng Lục Châu, vẫn không có tin tức nào về A Li. Cậu nghĩ có lẽ cuộc đời này không muốn để cậu gặp A Li lần nào nữa.

Ngờ đâu số phận trêu người, ở thị trấn Hắc Phong hẻo lánh, nơi thất thủ bị quân đảo chính chiếm đóng, cậu gặp lại A Li sau nhiều năm xa cách.

Đầu choáng váng mơ hồ không thấy rõ người trước mắt, cậu hốt hoảng quơ quàng xung quanh, vồ vào hư không hai lần, sau cùng nắm được một bàn tay ấm áp.

"Anh ơi... Em xin lỗi..." Phương Miên khẽ nức nở, những giọt nước mắt trong suốt chảy từ đuôi mắt cậu.

Bác sĩ Lộ bị nắm tay không thoát ra được, Mục Tĩnh Nam cùng y tá tới giúp, nâng cáng lên xe cứu thương.

Bác sĩ Lộ hỏi Mục Tĩnh Nam: "Anh trai của cậu ấy xảy ra chuyện gì?"

Mục Tĩnh Nam gỡ từng ngón tay của Phương Miên đang nắm bác sĩ Lộ, rồi để cậu nắm tay anh. Sau đó Mục Tĩnh Nam lau nước mắt giúp Phương Miên.

"Chết rồi." Mục Tĩnh Nam trả lời không biến sắc.

Khi Phương Miên tỉnh dậy, cậu thấy bác sĩ Lộ đang truyền nước biển cho cậu, cậu nằm trên giường ở hành lang bệnh viện, y tá đi đi lại lại xung quanh. Bệnh viện đã cũ, lớp sơn trên tường loang lổ, có hình vẽ nguệch ngoạc của con nít trên tường, mùi chất khử trùng nồng nặc xộc lên mũi. Phương Miên ngẩng đầu nhìn bảng tên bác sĩ Lộ đeo trên ngực, "Lộ Thanh Ninh".

Y thấy Phương Miên tỉnh, cầm bảng khai thông tin, hỏi: "Cậu cảm thấy tốt hơn chưa?"

Phương Miên gật gật đầu, ngồi dậy dựa vào thành giường. Cậu nhìn xung quanh, không thấy Mục Tĩnh Nam.

"Cậu tìm alpha kia? Anh ta đi lấy nước giùm cậu rồi." Lộ Thanh Ninh mỉm cười, "Anh ta trông không tệ, tốt hơn nhiều so với các alpha khác."

"Anh luôn làm việc ở đây ạ?" Phương Miên hỏi.

Lộ Thanh Ninh khẽ cười: "Tôi mới làm tại đây một thời gian, trước đây từng gặp chấn thương ở đầu nên không nhớ chuyện ngày xưa." Y quan sát vẻ mặt của Phương Miên, nhíu hàng lông mày, hỏi: "Cậu biết tôi là ai không?"

Phương Miên hỏi: "Anh cực kì thích các chú mèo đúng không? Mặc dù anh là chinchilla nhưng lại ghét chuột nhất và siêu thích mèo. Trên mắt cá chân anh có vết bớt hình dáng giống như bạch quả?"

Ánh mắt Lộ Thanh Ninh nghiêm trọng, hạ giọng nói nhỏ: "Cậu ở lại đây, đừng chạy lung tung, tôi sẽ tới tìm cậu sau."

Vẻ mặt y đầy cảnh giác, Phương Miên nhận ra y muốn che giấu điều gì đó, có lẽ y đang bị giám sát. Cậu gật đầu đồng ý. Không biết mấy năm nay A Li đã phải trải qua chuyện gì sau khi rời đi nhưng thấy y khoẻ mạnh, an toàn, Phương Miên cũng đỡ lo lắng phần nào.

"Được rồi, đăng kí thông tin thôi." Lộ Thanh Ninh hỏi: "Tên."

"Phương Miên, 'Miên' trong bông vải"

*(Phương Miên: 方眠 / fāng mián, Bông Vải: 棉花 / mián huā. Miên Hoa)

"Tuổi."

"20."

"Chiều cao."

"180.75"

Lộ Thanh Ninh viết '180', rồi hỏi tiếp: "Trước đây từng sinh sống ở đâu?"

Đôi mắt sáng của y chớp chớp, Phương Miên hiểu ra y đang bình tĩnh nghe ngóng quá khứ của bản thân.

"Khu ổ chuột cảng Lục Châu, ở đó có một xưởng máy móc. Em sống ở trong lán nhỏ bên cạnh bãi rác. Xung quanh là những cái cống hôi hám, ngoài ra có rất nhiều ngôi nhà xanh đỏ khác nhau, hàng ngày em hay cùng anh trai đi nhặt phế liệu, tự sửa các thiết bị điện bị người khác vứt đi để tái sử dụng."

Lộ Thanh Ninh nhìn cậu, đôi mắt trong trẻo hơi hơi lộ vẻ ngạc nhiên. Phương Miên chăm chú nhìn y một lát, cảm giác hình như y đang nhớ lại điều gì đó. Lộ Thanh Ninh ngây ngẩn hồi lâu mới quay về thực tại, y hỏi tiếp: "Anh trai cậu tên gì?"

"Lộ A Li." Phương Miên trả lời: "Anh ấy tên Lộ A Li, năm nay 24 tuổi. Anh ấy mất tích nhiều năm rồi, em vẫn đang đi tìm."

"Không phải cậu ấy đã qua đời rồi sao?" Lộ Thanh Ninh hỏi.

"Không, thằng khốn nào dám nói anh trai em đã chết?" Phương Miên sốt ruột, "Nếu... Nếu như anh gặp anh trai em, anh có thể hỏi thăm anh ấy giúp em là cuộc sống của anh ấy vẫn ổn đúng không?"

Lộ Thanh Ninh đóng tệp, nói: "Ừm, tôi biết rồi. Cậu nghỉ ngơi đi nhé. Tình trạng bệnh của cậu hơi rắc rối, cần ở lại viện để tiện theo dõi. Thực ra hiện tại bệnh viện chỉ tiếp nhận thương binh nhưng vì bệnh tình cậu nặng nên tôi sẽ đi xin phép phía trên. Cậu cứ an tâm nghỉ ngơi, tôi quay lại kiểm tra sau."

Phương Miên chỉ bị cảm lạnh nhưng Lộ Thanh Ninh nói bệnh tình của cậu phức tạp để giữ cậu lại. Phương Miên thuận theo chiều gió, ra vẻ yếu ớt, run lập cập hỏi: "Alpha đưa em đến đây là bạn của em, anh ấy có thể ở lại cùng em không?"

"Đương nhiên là được, tôi sẽ đưa thẻ ra vào bệnh viện cho anh ta."

Xong việc Lộ Thanh Ninh rời đi. Phương Miên nhìn theo bóng lưng anh, nghĩ Lộ Thanh Ninh làm việc luôn đề phòng giống như có ai đang nhốt y tại đây, chẳng lẽ là tên phú thương đã mua y? Khốn khiếp, nếu có cơ hội, Phương Miên nhất định sẽ giết thằng cha già đó.

Lộ Thanh Ninh rời đi một khoảng thời gian Mục Tĩnh Nam mới tới. Anh không mặc áo khoác, chỉ mặc áo len cổ lọ mỏng màu đen, đeo khẩu trang đen che gần hết khuôn mặt, chừa lại đôi mắt vàng kim sáng rực rỡ, vừa để tránh lây virus, vừa giúp anh che giấu thân phận.

Phương Miên nhìn anh từng bước từng bước lại gần, cho dù anh chỉ mặc quần áo đơn giản nhưng trông anh giống như viên ngọc trai đen toát lên vẻ xinh đẹp toả sáng ở bệnh viện lộn xộn này. Vóc dáng anh cao ráo thẳng tắp, thường ngày luôn điềm nhiên, không đổi biểu cảm, khi anh im lặng nhìn người khác tạo nên cảm giác uy nghiêm, như có áp lực vô hình đè lên đối phương.

Ở nơi đông người vội vàng qua lại, một mình anh nổi bật giữa đám đông khiến người khác khó có thể rời mắt. Trên thế giới ngàn vạn người đẹp nhưng anh là người duy nhất có khí chất cao quý, yên tĩnh như vậy. Họ hàng nhà họ Mục ai ai cũng đều sống bê tha, Mục Kình Hữu thì không nghe lời đồn thổi bên ngoài, không biết là ai đã dạy dỗ Mục Tĩnh Nam lớn lên tốt như vậy.

Mục Tĩnh Nam ngồi cạnh giường, rót nước nóng cho Phương Miên rồi bóc gói giấy bọc bánh mì kẹp đưa cậu.

Phương Miên hỏi: "Lúc nãy anh đi đâu lâu vậy?"

Mục Tĩnh Nam trả lời: "Phơi áo."

Phương Miên: "..."

Cuối cùng Phương Miên cũng biết cái áo khoác của Mục Tĩnh Nam đã chạy đi đâu.

Bầu không khí trở nên lúng túng, Phương Miên nắm tay đặt dưới môi, ho khan vài tiếng che đậy sự xấu hổ.

"Em biết Lộ Thanh Ninh là ai không?" Bỗng nhiên Mục Tĩnh Nam hỏi.

"Là anh trai em." Phương Miên che miệng nói nhỏ, "Anh trai em một trăm phần trăm. Chẳng phải anh ấy bị trúng đạn khi quay về cảng Lục Châu sao, có lẽ khi đó anh ấy gặp chấn thương ở đầu nên mất trí nhớ quên mất em."

Mục Tĩnh Nam thổi nước nóng cho nguội bớt, đặt vào tay Phương Miên, điềm nhiên đáp: "Cậu ta là vợ của Tô Tú."

Phương Miên: "???"