Ngư Trung Cảnh

Chương 2



3.

Ta tên là Ngư Giang, là một đại phu, là một đại phu nữ giả nam.

Cha ta cũng là đại phu, dưới gối không có con trai. Theo lý mà nói thì Đại Sở không thích nữ tử xuất đầu lộ diện, cha ta nên tuyển mấy đồ đệ bên ngoài để kế thừa y bát (衣钵: Y bát là tư tưởng kỹ thuật, học thuật... được truyền từ đời này sau). Nhưng mà người lại cho rằng chữa bệnh làm gì quan tâm đến nam nữ, bèn truyền hết y thuật cho ta.

Ông vẫn luôn nuôi ta như bé trai. Ăn mặc quần áo thì càng không cần phải nói, đều mặc như con trai, không chỉ học y, thậm chí ta còn phải học võ.

Năm ấy ta mười hai tuổi, lần đầu tiên ta khóc rống sống chết không muốn đến võ quán. Ta vô cùng khó hiểu tại sao các cô nương nhà khác có thể mặc váy dài xinh đẹp, có thể ôm cổ cha làm nũng, tại sao ta lại phải mặc đồ con trai, theo sư phụ võ quán giơ chân đánh quyền, làm cho cả người bầm tím.

Cha ta để mặc ta khóc rống, chờ ta khóc mệt rồi mới không nhanh không chậm giảng đạo lý với ta: "Không phải con nói với ta muốn học chữa bệnh, muốn trị bệnh cứu người sao?"

Ta thút thít trả lời: "Vâng."

Ông xoa đầu ta: "Vậy bây giờ con phải giả làm con trai, nếu không thêm ba năm nữa con cũng sẽ giống những cô nương nhà khác vậy, thành thân với nam tử nhà khác, giúp chồng dạy con, tam tòng tứ đức, cả đời làm bạn trong khuya phòng, đừng mơ tưởng đến chuyện theo nghề thuốc này."

Ta biết ông đang nói về sư tỷ của ta, Trần Thư Thư ở bên cạnh.

Từ khi ta bắt đầu có trí nhớ, Trần Thư Thư đã ở bên cạnh giúp đỡ cha ta. Nàng đặc biệt thích nghiên cứu thảo dược, trên người luôn có mùi thuốc.

Nàng là một trong hai người duy nhất biết ta là nữ, thường ngày thích nhất là bóp má ta trêu ghẹo: "Tuy là Tiểu Ngư của chúng ta mặc đồ nam, nhưng vẫn có thể nhận ra là một mỹ nhân bại hoại đó."

Thật ra Trần Thư Thư mới là mỹ nhân, người ở trấn trên cũng biết. Cũng vì là mỹ nhân nên vào năm Trần Thư Thư mười sáu tuổi đã gả cho một viên ngoại đã gần năm mươi tuổi của Trấn Lý.

Năm đó ta mới tám tuổi, lúc đứng ở cửa nhìn kiệu hoa của Trần Thư Thư xuất phát, hỏi cha ta tại sao phải gả cho lão viên ngoại đó.

Cha ta nói bởi vì hôn sự do cha mẹ làm chủ. Bởi vì dưới Trần Thư Thư còn có hai người em trai. Bởi vì trong nhà lão viên ngoại có tiền.

Ta nói với cha ta đừng gả ra cho lão viên ngoại.

Cha ta không trả lời ta, chỉ xoa xoa đầu ta nói: "Hôm nay làm xong bài tập chưa? Làm xong phải đến võ quán."

Ta:...

Rồi đến khi ta mười ba tuổi, Trần Thư Thư khó sinh chết, giống như mẹ ta trước đây vậy. Ta cũng không cự nự làm ầm ĩ với cha ta. Sau đó mãi đến khi ta mười tám, cha ta cũng đi. Trước lúc đi ông kéo tay ta nói cha xin lỗi con, chưa từng mua cho con một bộ váy kiểu dáng xinh đẹp.

Bây giờ ta đã hai mươi mốt, cuối cùng cũng mua cho mình một cái váy.

Khi ta mang về nhà, với với Lục Cảnh là mua cho hắn. Hắn thử một chút, nói không vừa lắm. Ta và hắn cao gần bằng nhau, nhưng mà vai hắn rộng hơn vai ta một chút, váy này mặc trên người hắn nhìn có vẻ hơi nhỏ.

Vẻ mặt ta không hề thay đổi, nói là đợi lát nữa đi trả lại, thực tế lại cầm vào phòng mình, đóng cửa, dựa trên ván cửa, trong tay ôm lấy chiếc váy đó, căng thẳng thở dốc.

Trong lòng có một tâm trạng bí ẩn dần nở ra, ta có thể cảm nhận được mình cực kỳ phấn khởi.

Nhưng mà mãi đến khi tim đập bình thường trở lại, lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, ta vẫn chưa thử chiếc váy kia.

Thứ nhất là ta không biết, thứ hai là có một số việc khi bắt đầu rồi sẽ không có cách nào kết thúc.

Vậy nên ta vùi bộ váy này dưới đống đồ nam, khóa vào tủ quần áo, mỗi ngày đều có thể thấy.

Ta nghĩ ta đã sống với thân phận đàn ông nhiều năm như vậy, đừng chỉ vì thoáng chốc không nhịn được này.

4.

Chớp mắt đã vào tháng tư, Lục Cảnh đã ở chỗ này của ta hơn nửa tháng rồi.

Trước đó hắn không thích nói chuyện, chuyện hắn thích nhất trừ mặc váy chính là ra sân sau xem ta đảo thuốc. Sau khi quen hắn mới trở nên nhiều lời, cũng sẽ tâm sự với ta.

Một ngày hắn ngồi bên cạnh ta, bỗng nói: "Hoa đào phải cảm ơn ngươi rồi."

Ta ngẩng đầu nhìn một chút, trước đó khi hoa nở nhiều chắc chắn đã rụng không ít: "Tháng tư rồi, đúng là nên cảm ơn. Sang năm vẫn còn nở được."

"Trước đây ở Vương phủ, hoa cũng nở không tàn."

Hắn rất ít khi nhắc đến chuyện quá khứ, hôm nay nhắc đến ta cũng không gặng hỏi, chỉ "ừm" một tiếng, tiếp tục công việc trong tay.

"Nhưng mà người lại tàn rất nhanh. Người đi vào cùng lắm chỉ hai ba tháng đã không còn. Sau đó lại có một nhóm mới đi vào, tuần hoàn lặp đi lặp lại." Hắn nở nụ cười, chỉ chỉ vào mình: "Ta cũng không biết ta là nhóm thứ mấy, ta cũng không biết ta nở bao lâu, nhưng bọn họ đều nó hoa kỳ (thời kỳ ra hoa) của ta dài nhất."

Hắn nói những lời này thật dễ dàng đơn giả, thật giống như chỉ là một câu chuyện cười, vẻ mặt cũng không thay đổi, thậm chí khóe miệng còn có ý cười.

Ta nhìn những cánh hoa dưới cây, hỏi hắn: "Ngươi muốn làm túi thơm không?"

Mấy ngày trước ta thấy hắn vá váy của mình rất thuần thục, hắn còn nói là khi còn bé ở thanh lâu đã học thêu. Bây giờ có lẽ là hắn đang tức cảnh sinh tình, ta bèn nói chuyện làm túi thơm muốn hắn được thay đổi tâm trạng. Ưu tư quá độ không tốt cho việc dưỡng thương.

Lục Cảnh không hề từ chối, thậm chí hắn còn có vẻ hăng hái.

Ta dẫn hắn nhặt cánh hoa xong, rửa sạch, phơi khô, lại phối với chút lá ngải, đinh hương các loại.

Hắn cầm hết những thứ này về phòng, mấy ngày sau đưa ta một cái túi thơm đã làm xong, bên trên thêu một con cá màu bạc.

Ta thụ sủng nhược kinh (hoảng sợ bất ngờ vì được cưng chiều), lại hơi dở khóc dở cười: "Ta không bảo ngươi làm cho ta."

Hắn khó hiểu nhìn ta.

Ta bất đắc dĩ thở dài: "Ta thấy tâm trạng ngươi không tốt, muốn dời sự chú ý của ngươi. Có vẻ như ngươi rất thích những thứ lặt vặt này."

Hắn mấp máy môi: "Cũng chỉ vì trước đây học. Hơn nữa ta cũng chỉ biết những thứ vụn vặt mà con gái biết."

Ta khẽ gật đầu một cái: "Thạo nghề, phân biệt nam nữ gì chứ?" Lại cười nói với hắn: "Túi thơm này ta thích, cảm ơn."

Ta nói lại tiện tay dắt túi thơm vào thắt lưng, bỗng nghe hắn nói: "Giang đại phu cũng biết, ở Đại Sở này đưa túi thơm có ngụ ý gì chứ?"

Tay ta dừng lại, suýt chút nữa là ném đồ lên mặt đất.

Ở Đại Sở, nữ tặng nam túi thơm để bày tỏ lòng mến mộ.

Ta âm thầm thở dài, ngẩng đầu cười nói với hắn: "Ta và ngươi đều là nam, liên quan gì đến chuyện đó. Hơn nữa ngươi nói muốn cảm ơn ta, túi này không phải là quà cảm ơn của ngươi sao?"

Hắn cong cong mắt: "Phải, là một trong số quà cảm ơn."

Bầu không khí có vẻ kỳ lạ, kỳ lạ là Lục Cảnh. Hắn thích mặc đồ nữ, trước đó ở chung với hắn ta cũng không quá quan tâm đến những chuyện này. Nhưng mà hôm nay hắn lại hỏi ngụ ý của túi thơm, ta thấy hắn cười tươi, đúng là còn xinh đẹp hơn những cô nương bình thường ta đã gặp vài phần.

Ta bỗng nhiên nghĩ đến lời hắn nói, Vương phủ cảnh xuân.

Chắc chắn hắn có thể đọ sắc với cảnh xuân.

Rõ ràng ta là nữ, còn đã từng nhìn thấy dáng vẻ trần trụi của hắn, chắc chắn là một người đàn ông.

Ta rung động với vẻ ngoài nữ tính của hắn thật sự là chuyện không hợp lẽ thường, không hợp lẽ thường.

Vậy nên mấy ngày sau đó ta vô thức xa cách hắn.

Có vẻ như Lục Cảnh nhận ra, chọn một ngày ta không mấy bận rộn, cầm túi quần áo đến tạm biệt ta.

"Giang đại phu, ta nghĩ là đến lúc ta đi rồi. Thời gian này được ngươi chăm sóc, gây thêm cho ngươi không ít phiền phức. Tiền thuốc, ăn ở, quần áo và đồ dùng hằng ngày sau này ta sẽ tìm cơ hội trả cho ngươi."

Hôm nay hắn mặc váy trắng thuần khiết, ta mới hơi có can đảm nhìn hắn: "Vậy ngươi đã nghĩ kỹ muốn đi đâu chưa?"

Tuy là Kinh Thành vẫn không có tin gì, nhưng mà người trốn từ Vương Phủ cũng không thể bỏ qua như vậy.

Hắn cười khẽ: "Chưa nghĩ ra, đợi trời tối đi ra ngoài, có thể đến đâu thì đến đó."

Ta không khỏi nhíu mày: "Như vậy sao được?"

Ban đêm khó đi đường, dù là hắn không mềm yếu nhưng mà vừa mới chữa lành vết thương, khó chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nghĩ vậy, lòng đồng cảm của ta lại nổi lên: "Nếu như ngươi thật sự không có chỗ nào để đi, có thể tạm thời ở lại đây phụ giúp ta?"

Lời vừa ra khỏi miệng đã hơi hối hận, như vậy không phải là đơn thuần chuốc phiền phức vào người sao?

Lục Cảnh cũng không đồng ý, chỉ nói: "Đa tạ ý tốt của Giang đại phu. Chẳng qua là thân phận này của ta, ở lại chỉ thêm phiền toái."

Nói vậy lại khiến trong lòng ta hổ thẹn thêm vài phần.

Đêm đó Lục Cảnh đi ngay, lúc đi cũng rất hào hiệp, trái lại trong lòng ta lại có vẻ không đành lòng.

Ta tưởng là ta đã cứu hắn, nhưng bây giờ hắn vẫn phiêu bạt bốn phương như cũ