Ngư Trung Cảnh

Chương 4



7.

Trần Thạch đại ca nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) với Lục Cảnh cũng không có gì lạ, lúc Lục Cảnh mặc đồ con gái, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều vô tình thắng hữu tình. Hắn từng nói khi còn bé các ma ma thanh lâu đã dạy bọn họ làm thế nào để hút hồn khách nam, hơn nữa sống chung với những cô gái đó lâu ngày, không tự chủ cũng sẽ có khí chất này. Ta luôn cảm thấy không riêng gì nam giới, nữ giới cũng không thể cưỡng lại được.

Hoặc có lẽ là sau khi ta là đàn ông hơn hai mươi năm thì tâm trạng cũng giống với một người đàn ông rồi.

Nghĩ lung tung như vậy một buổi chiều, sau khi ăn xong cơm tối, ta lấy rượu thuốc cho Lục Cảnh. Hắn định trực tiếp tự bôi, ta không đồng ý: "Bụng ngươi bị thương, khom lưng không tốt."

Hắn bèn thò chân ra khỏi chăn, trắng trắng mịn mịn, chỉ có nơi mắt cá chân là sưng đỏ nổi bật.

Nhìn thấy vết thương thì ta không thể có tâm tư gì khác, hỏi hắn: "Tắm chưa?"

"Vừa mới tắm."

"Được, đợi lát nữa sẽ hơi đau, ngươi chịu đựng chút."

Ta ngồi vào cuối giường, đặt chân hắn lên đùi, trên tay xoa rượu thuốc, xoa nắn quanh vết sưng cho hắn.

"Nếu như đau thì cứ nói."

"Không sao, không đau."

Người ở bên ngoài nhìn vào thì bây giờ có thể thấy một người đàn ông đang xoa bóp chân cho một người đàn ông khác dưới ánh nến, có thể nghe thấy tiếng mèo hoang kêu bên ngoài.

Ngày xuân, mèo con động tình.

Bầu không khí quả nhiên lại trở nên kỳ lạ.

May là Lục Cảnh mở miệng trước: "Giang đại phu không nghĩ đến chuyện lấy vợ sao?"

Ta nâng mắt nhìn hắn, hắn cười nói: "Hôm nay lúc còn có chút ý thức, nghe thấy lời của Trần Nhị nương."

À, đó là lúc sau khi Trần Thạch đến, Trần Nhị Nương lại dặn dò ta nhớ mấy ngày nữa xem mắt cô nương kia.

"Chưa từng, ta đơn độc như bây giờ cũng rất tốt."

Lúc cha ta vừa mất thì có hơi cô đơn. Nhưng mà sống một mình ba năm cũng đã quen rồi. Huống gì bây giờ ta nữ giả nam trang, chuyện hôn nhân này với ta mà nói cũng quá là chuyện lạ khó làm.

Lục Cảnh nở nụ cười nhẹ nhàng: "Lời này của Giang đại phu sai rồi."

"Sao cơ?"

Giọng hắn nhàn nhạt như gió chiều: "Ngươi chứa chấp ta, làm sao có thể nói là cô độc."

Lòng bàn tay trơn tuột, không biết là rượu thuốc trơn hay là da hắn trơn.

Bên ngoài mèo hoang lại kêu một tiếng, ngao.

Ta tự nói với chính mình: "Đúng vậy, ngươi còn phải làm công gán nợ nữa."

Đêm đó giấc mộng hoang đường kia vẫn lặp lại như cũ. Ta nằm trên người hắn giao thoa. Hắn rên khẽ bên tai ta, ngoài phòng mèo hoang lại kêu to từng tiếng.

Hôm sau khi tỉnh lại đã thấy trên giường một màu đỏ chói mắt.

Đến tháng, thảo nào liên tiếp mộng xuân.

Lúc ta mang trải giường ra sân sau phơi, ta còn nhìn nhìn xung quanh như trộm, rất sợ lúc này Lục Cảnh nhìn thấy sẽ nhiều chuyện hỏi gì đó. Nhưng mà nghĩ lại bây giờ hắn đang dưỡng thương, không thường ra cửa, cũng sẽ không nhìn thấy.

Lúc đó ta không nghĩ đến cửa sổ phòng hắn đối diện với chỗ đất trống ở sân sau.

8.

Chuyện "Cô nương" mà ngày đó Trần Thạch cứu chính là đường muội của ta cuối cùng vẫn truyền khắp trấn Trần Gia, cũng có vài bệnh nhân lúc đến khám bệnh đôi lúc sẽ hỏi một chút, gì mà năm nay bao nhiêu tuổi, đã có hôn ước chưa gì gì đó.

Người trấn Trần Gia những chuyện khác rất ổn, chỉ là rất thích làm mai. Chỉ mỗi trấn nhỏ bên cạnh đã có ba ngôi miếu Nguyệt lão.

Ta hoàn toàn không biết cách đối phó với những chuyện này, sứt đầu mẻ trán, cuối cùng phiền đến mức trực tiếp đi tìm đầu sỏ: "Năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có hôn phối chưa?"

Lục Cảnh đang mặc một bộ váy cánh sen ngồi trên giường nhỏ thêu thùa, thấy vậy ngẩng đầu nhìn ta, vô cùng ngạc nhiên.

"Bọn họ đều xem ngươi là đường muội của ta rồi, muốn tìm phu quân cho ngươi."

Lần đầu tiên hắn cười thoải mái như vậy, mặt mày đầy phong tình: "Năm nay hai mươi hai, chưa có hôn phối."

Ta có hơi khó xử: "Ta cứ nói với họ như vậy?"

Sau đó lúc gả đi, đêm động phòng hoa chúc mọi người đều nhận ra là huynh đệ?

Lục Cảnh cười đến mức tay run lên: "Ngươi cứ nói với bọn họ là ta sớm đã có người trong lòng."

Ta vỗ trán một cái, sao lại không nghĩ đến.

Hắn buông kim chỉ thêu trong tay ra, lại nói: "Hoặc là để ta đi nói với họ thật ra ta là nam."

Làm vậy cũng được, chỉ là sợ không tránh được những lời bàn tán. Dù sao rất ít người có thể chấp nhận chuyện nam mặc quần áo nữ. Nếu như Lục Cảnh còn muốn ở chỗ này của ta, sau này sẽ phải mặc đồ nam gạp người khác, nhưng mà hắn rõ ràng không thích.

Còn nữa, ta đã tuyên bố với bên ngoài hắn là đường muội của mình, hắn lại thẳng thắn, sợ là uy tín của ta sẽ giảm sút.

Quan trọng nhất là hắn làm chuyện ầm ĩ lộ liễu như vậy, khó tránh người ở Kinh thành sẽ không nghe thấy tiếng đồn gì đó.

Nghĩ vậy hẳn biện pháp duy nhất lúc này chính là từ chối những người đó, sau đó Lục Cảnh càng ít ra mặt, càng biết điều càng tốt.

Chỉ là khổ người nào đó đã nhiều ngày rồi đều chạy đến hỏi tình hình gần đây của Lục Cảnh.

Nhưng mà trừ lần đầu gặp mặt thì Lục Cảnh chỉ mới thấy Trần Thạch một lần nói cảm ơn, lại trả lại mọi thứ.

"Trần đại ca, cảm ơn tình cảm của ngươi, nhưng đời này ta sẽ không thích ngươi."

Quá quyết tuyệt, một chút đường sống cũng không chừa ại.

Ta cứ nhìn người này cao gầy, trong túi cất đầy những món đồ vừa trả lại, đứng thừ ở cửa y quán, ánh mắt đau thương: "Tiểu Giang đại phu, ngươi nói xem tại sao lại vậy chứ?"

Chuyện này ta cũng không biết giải thích thế nào...

"Trần đại ca, ngươi cũng đừng đau lòng, có lẽ là do không hợp ý. Dưới bầu trời chỗ nào mà chả có cỏ thơm đúng không?" Miệng ta an ủi hắn nhưng trong lòng lại không khỏi oán hận Lục Cảnh sao lại lạnh lùng như vậy, từ chối dứt khoát như thế, không thể uyển chuyển chút sao?

Sau đó Lục Cảnh lại nói với ta, có vài lời phải nói tuyệt tình, quá uyển chuyển sẽ chỉ làm nhiều người suy nghĩ.

Nói tuyệt tình một chút, ta biết rồi.

Vậy nên ta nói với họ đường muội đã có người trong lòng, nhưng mà người trong lòng tráng niên mất sớm, nàng cực kỳ đau lòng, quyết định cả đời này không lấy chồng.

Lục Cảnh nghe xong không giận, trái lại cười rộ lên: "Giang đại phu nói cũng không tệ, có lẽ cả đời này ta sẽ không thành thân. Dù sao cũng là người bò ra từ chỗ kia."

Hiện giờ hắn ngày càng thích cười hơn, nhưng mà đôi lúc cũng sẽ nói vài câu phiền muộn.

Giống như là một vườn xuân sắc phủ một lớp sương mờ.

Lúc ở Vương phủ và Thanh lâu như thế nào ta cũng không biết, lời an ủi cũng không thể nói thành lời, ta chỉ nói: "Không thành thân cũng không sao. Ngươi sống một đời còn rất nhiều chuyện cần làm, cần gì phải dính đến tình cảm nam nữ."

Hắn yên lặng nhìn ta, nhẹ giọng nói: "Cũng đúng."

Ta cúi đầu tiếp tục làm việc của mình, lại nghe được một câu như có như không: "Nếu như là Giang đại phu, có lẽ sẽ lấy được người tốt hơn."

"Ngươi nói gì?" Ta ngẩng đầu không chắc chắn hỏi.

Hắn nhìn chằm chằm thảo dược trong tay ta: "Ta nói hôm nay trời thật đẹp."

Quả thật không tệ, cây đào trong sân xanh biếc, sức sống bừng bừng dưới ánh mặt trời.

Ta ngẩng đầu lên: "Cây đào này do ta đào từ trên núi xuống. Lúc ấy ta đang đào thảo dược, thấy nó nửa sống nửa chết không đành lòng bèn dười vào sân nhà. Không ngờ là vào năm sau nó lại tự mình sống sót."

"Không phải nên nói là Giang đại phu cứu nó sao?"

"Không phải vậy. Nếu nó không có dục vọng tiếp tục sống, ta có đổi chỗ cho nó cũng vô ích."

Hắn lẩm bẩm nói: "Cây cỏ muốn tiếp tục sống là bản năng mà thôi."

Ta quay đầu nhìn hắn: "Ngươi cũng vậy."

Hắn nhìn thẳng ta: "Có vài người không vậy."

Nhìn nhau không nói gì.

Gió bỗng nổi lên, ta thấy bụi đất không biết lúc nào đã bám lên làn váy trắng của hắn lúc nào, hòa với màu vốn có của làn váy, cứ như là hoa văn vốn đã được thêu lên vậy.

9.

Nhưng mà đúng là có vài người không phải.

Ví dụ như cô vợ nhỏ của nhà Trần Tra.

Trần Nhị Nương nói với ta, đêm qua bà nghe tiếng khóc của người phụ nữ đó đã im bặt.

"Không phải bị đánh chết chứ?" Bà lo lắng hỏi, mày nhíu lại có thể kẹp chết ruồi: "Ta đã nghe đến buồn bực, ngươi nói xem ngày đánh đêm đánh, cũng không cần gọi đại phu sao? Sao ta chưa từng thấy tên khốn đó đến y quán của ngươi?"

"Trấn này cũng không phải chỉ có mỗi ta là đại phu mà." Ta cũng lo cho nàng ta, nhưng mà nhà của Trần Tra chưa bao giờ đến đây mời, ta vốn cũng không có lập trường và cơ hội nhúng tay vào việc này."

"Nhưng mà đại phu chưa thành thân chỉ có mỗi mình ngươi mà." Bà kéo trọng tâm câu chuyện về đúng chỗ: "Thời gian trước ngươi nói phải chăm sóc đường muội không có thời gian, hiện giờ đã khỏe rồi, ngươi không thể kéo dài thời gian được nữa đâu đó. ta và Tiểu Ngọc đã hẹn rồi, chập tối mai hai người cùng đi dạo hội chùa một chút."

Trấn Trần Gia có truyền thống, trung tuần mỗi thánh sẽ tổ chức hội chùa một lần. Ta cũng không hiểu truyền thống này đến từ đâu, nhưng sau đó mọi người lại định ra như vậy, hội chùa này chính là nơi dành cho nam nữ xem mắt.

Thật ra Trần Nhị Nương không biết ta đã sớm gặp Tiểu Ngọc mà bà nhắc đến.

Hai ngày trước cô nương này trà trộn vào đám bệnh nhân, trộm đi khám để xem ta. Đến lượt nàng, nàng bèn đặt cổ tay trên gối, không nói gì. Ta vừa bắt mạch vừa hỏi nàng: "Gần đây cô nương thấy chỗ nào khó chịu?"

Nàng không trả lời, trái lại nhương mày nháy mắt với ta: "Tiểu Giang đại phu, ta tên Trần Văn Ngọc."

Ngón tay đặt trên cổ tay cô nương ấy của ta lập tức nóng lên.

Trần Văn Ngọc là cô gái không may được Trần Nhị Nương làm mai với ta.

"Bọn họ cũng bảo ta chờ, nhưng ta chờ không nổi nữa rồi, bèn chạy đến đây xem ngươi một chút." Các bệnh nhân đều đã đi về gần hết, nàng dời ghế tựa ngồi xuống bên cạnh ta như rất thân thiết.

Ta bật cười: "Ta có gì để nhìn?"

"Ta tới xem ngươi trông như thế nào đó?" Nàng chí khí hùng hồn: "Nếu như vẻ ngoài xấu xí, ta sẽ nói với Nhị nương là có việc không thể đi gặp mặt. Nhưng bây giờ ấy mà..."

Nàng chống cằm, cười lộ hai má đòng tiền: "Thật khó tưởng tượng Tiểu Giang đại phu đến giờ vẫn chưa đón dâu đó."

Ta lúng túng không biết trả lời thế nào, nhưng không ngờ Lục Cảnh luôn thích đợi ở hậu viện lại lẳng lặng âm thầm đi đến tiền đường, thậm chí đi đến gần ta gọi một tiếng: "Đường ca, vị này là?"

Thường ngày giọng nói của hắn lúc nào cũng trong trẻo lạnh nhạt, lúc này lại cố ý làm lời nói trở nên nhỏ nhẹ, càng giống như một cô nương, khiến cả người ta nổi da gà.

Ta không hiểu sao lại chột dạ, cũng không dám nhìn hắn, rũ mắt nói: "Vị này là Trần cô nương. Trần cô nương, vị này là đường muội của ta."

Hai người liếc nhau một cái.

Ta như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Nhưng không hề có cãi vã, bởi vì Trần Văn Ngọc vô cùng tự nhiên thân thiết kéo tay Lục Cảnh nói chuyện phiếm, ném ta lại ngay tại chỗ.

Sau đó cũng không biết hai người nói chuyện gì, cuối cùng Trần Văn Ngọc nói với ta là muốn để Lục Cảnh đi cùng chúng ta.

Nhìn hai người này có vẻ đã trở thành tỷ muội tốt rồi, mà ta thì đang suy nghĩ tại sao chuyện lại phát triển đến bước này.

Mãi đên khi Trần Văn Ngọc đi ta vẫn chưa nghĩ ra, Lục Cảnh ở bên cạnh như là vô ý nói: "Nàng là một cô nương tốt?"

Đầu óc ta lập tức không kịp phản ứng: "Ngươi xem trọng nàng?"

Hắn có vẻ sâu xa không rõ nhìn ta: "Giang đại phu không cảm thấy sao?"

Ta cảm thấy được gì chứ, ta còn chưa nói chuyện với nàng mấy câu. Cuối cùng nói sang chuyện khác: "Ngươi muốn ra ngoài một chút?"

Trước đây Lục Cảnh hành sự khiêm tốn, không hề đi đến sảnh trước, vẫn luôn đợi ở hậu viện giúp ta sắp xếp thảo dược, hôm nay có vẻ hơi khác thường, vậy mà lại biết muốn đi ra ngoài dạo một chút.

"Ừm, ta muốn xem thử trấn này." Hắn ngậm cười nhìn ta: "Giang đại phu không muốn đưa ta đi xem một chút sao?"

Chuyện này thì thật sự không có. Ta vốn tưởng rằng hắn không thích đi nhưng không nói. Nếu hắn có ý định này thì cũng không phải không thể. Huống gì hắn đến đây cũng đã hơn một tháng, cũng chưa thấy người của Kinh Thành đến, vậy cũng có thể yên tâm một chút.

Vậy nên chuyện này cứ quyết định như vậy.

Ngày đi dạo hội chùa ấy, ta cùng Lục Cảnh đi đến đầu phố, Trần Văn Ngọc chạy đến sau, mới câu nói đầu tiên đã suýt hù chết ta: "Giang đại phu, A Cảnh, hôm nay hai người ăn mặc rất xứng đôi đó, giống như một đôi vợ chồng, ngay cả ta cũng không dám nhận là quen biết."

Ta kinh ngạc, lúc này mới nhận ra Lục Cảnh mặc một bộ váy hồng áo sam, ta mặc một bộ thường phục màu xanh, nhìn kỹ, hình như, là cũng có vẻ hợp. Quái quỷ.

Ngừi bên cạnh bỗng cười vô cùng nhẹ.

Lỗ tai lại nóng lên rồi