Ngư Trung Cảnh

Chương 6



11.

Giấc mộng lần này quá bất hợp lý rồi, chân thật đến quá đáng.

Nhưng hít một hơi, trong phòng chỉ có mùi thảo dược nhàn nhạt, không có mùi xạ hương. Ta nhìn lại quần áo trên người, vẫn là bộ đêm qua, sờ sờ trước ngực, buộc ngực vẫn còn, lại xốc chăn lên, tất cả bình thường.

Ta cáu đá chăn.

Giang Ngư à Giang Ngư, cuối cùng ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?

Ta tốn một lúc lâu mới tỉnh táo lại, đứng dậy rời giường. Canh giải rượu mà Lục Cảnh nấu vẫn đặt trên bàn, còn bốc hơi nóng. Hắn đang ngồi bên cạnh bàn thêu. Ta lên tiếng chào hỏi hắn, ngồi xuống uống nửa bát canh, mới can đảm mở miệng: "Đêm qua, không gây phiền phức cho ngươi chứ?"

Đã lâu chưa uống rượu, lại quên mất tửu lượng của mình kém, sợ là rất mất hứng.

Lục Cảnh lắc đầu cười nói: "Không hề, rượu của Giang đại phu rất ngon, mùi rượu hoa đào rất thơm, sau này có thể còn phải uống thêm mấy lần."

Ta nghiêm túc: "Không được không được, say rượu ảnh hưởng sức khỏe, không nên uống nhiều. Nhất là ngươi, sau này càng phải uống ít đi. Này gọi là uống ít vui vẻ, uống nhiều hại thân."

Hắn cười, đảo mắt đáp: "Cũng đúng, uống vào hại thân."

Hai chữ cuối cùng bị hắn nói có vẻ sâu xa khó dò, ta cảm nhận được tai mình nóng lên, ta vội trách bản thân nghĩ nhiều. Bỗng nghe có tiếng người gõ cửa sảnh trước, có vẻ gấp gáp.

Người đến là Trần Văn Ngọc và Trần Thạch, thêm một người nữa trong ngực của Trần Thạch, được trường bào màu đen bọc kín, ta vừa nhìn thật sự đã sợ hết hồn.

Sau đó Trần Văn Ngọc lại càng làm ta hết hồn, giọng nói nàng nhẹ nhàng và vội vã: "Tiểu Giang đại phu, đây là vợ của Trần Tra, hôm qua lén trốn ra được, bị thương rất nặng, còn sốt cao, ngươi mau xem thử."

À, xem ra lại là nhặt được.

Trần Văn Ngọc nói với ra hôm qua sau khi chơi đùa ở hội chùa thì phát hiện ra nàng đang lén lút đi theo sau ta và Lục Cảnh. Nhưng tuy nói là theo dõi nhưng mà bước chân loạng choạng. Trần Văn Ngọc cảm thấy không đúng nên nhờ Trần Thạch cản nàng ta lại, kết quả khi cô nương này nhìn thấy Trần Thạch thì ngất đi.

"Lúc nàng hôn mê vẫn khăng khăng kêu 'đừng đánh ta'. Thỉnh thoảng còn kêu tên của tên khốn kia, bọn ta hiểu ra." Lúc ta kiểm tra cho cô nương kia, Trần Văn Ngọc vẫn đứng bên ngoài bức bình phong tức giận bất bình: "Hơn nữa sau đó bọn ta còn nhìn thấy gia đinh của Trần Tra lởn vởn ở hội chùa, cảm thấy không đúng, trốn ở miếu Nguyệt lão một đêm trước. Giữa đêm nàng ta còn tỉnh lại, nói mình tên là Xảo nhi, nói xong lại hôn mê. Sáng sớm nay còn sốt cao. Ta và Trần Thạch không muốn quấy rầy hai người nghỉ ngơi, đành sáng mới chạy đến."

Nàng vẫn đứng cằn nhằn lẩm bẩm, ta thì không thể nghe nữa, rất tức.

Người tên Xảo nhi này gương mặt bình thường, trên người lại không có chỗ nào lành lặn, cả người đều có từng mảng xanh tím, còn có một số bộ phận suýt bị rách. Trước ngực và trên lưng còn có những vết sẹo cũ mới khác nhau, chằng chịt khắp nơi, nhìn mà giật mình. Có lẽ là mấy ngày rồi nàng ta chưa ăn cơm, cộng thêm căng thẳng quá mức nên nhiều lần hôn mê.

Ta không thể nào tưởng tượng được nàng đã phải trải qua sự đối xử thế nào, cũng cảm thấy đau lòng và bi thương như lúc nhặt được Lục Cảnh vậy.

Xử lý vết thương cho nàng xong, ta đi ra phòng ngoài, nghiêm túc ngắt lời lảm nhảm vẫn chưa dứt của Trần Văn Ngọc: "Ngươi nói người của Trần Tra đang tìm nàng sao?"

Có lẽ là chưa từng thấy ta như vậy, nàng sửng sốt một chút: "Có lẽ là vậy. Trước đó ta gặp được mấy người họ. Hôm qua hội chùa nhiều người, mấy người đó tìm trong đám đông rất lâu vẫn không tìm thấy."

"Việc này đừng nói ra ngoài." Ta ngừng một chút, nhớ đến gì đó: "Ngươi và Trần đại ca ở bên ngoài cả đêm?"

Nàng không tự chủ đỏ mặt, nhìn chằm chằm đầu ngón chân: "Không có, Trần Thạch vẫn ở miếu trông coi nàng ta, còn ta thì do nửa đêm lo lắng nên mới đến xem."

"Vậy ngươi nói với Trần đại ca là từ sau hội chùa hai người không gặp nhau, cũng chưa từng gặp Xảo Nhi." Trần đại ca cả đêm không về là vì săn thú bị thương, ở trong rừng cả đêm, mà cả đêm ngươi đều ở nhà, hiểu chưa?"

Thôn nhỏ, buổi sáng xảy ra chuyện gì thì đến buổi chiều đã có rất nhiều người biết.

Người có tính tình như Trần Tra nhất định sẽ không từ bỏ việc tìm Xảo Nhi. Nếu như để hắn biết được có người sáng sớm đã đưa người đến đây, không bao lâu sẽ đến làm ầm ĩ. Ta cũng không sợ hắn, nhưng bây giờ Lục Cảnh lại đang ở đây, làm lớn chuyện ai cũng không có lợi.

Trần Văn Ngọc bị lời ta nói làm ngẩn ra một chút, ngơ ngác gật đầu.

Ta đi ra khỏi cửa phòng, đụng phải Lục Cảnh đang đứng ở cửa, sắc mặt hắn không tốt: "Ngươi muốn cứu nàng."

Câu trần thuật, không phải câu hỏi.

Hắn đã nghe được hết, hơn nữa bây giờ tâm trạng hắn không tốt.

Nhưng ta không hiểu tại sao: "Ta là đại phu, cứu người không phải là chuyện đương nhiên sao? Có lẽ sẽ phiền phức, nhưng mà nàng bị thương rất nặng, ta không thể nào làm như không thấy."

Hắn mím môi thật chặt, liếc nhìn ta thật sâu.

Ánh mắt đó ta chưa từng nhìn thấy, bi thương lại thê lương, thậm chí có cả sự liều lĩnh tuyệt vọng.

Ta không tự chủ được muốn kéo ống tay áo hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng tránh đi, đầu ngón tay ta chỉ đụng được sự lạnh lẽo.

Lòng ta bỗng cảm thấy trống rỗng, nhưng ta vờ như ung dung: "Ngươi làm sao vậy? Không phải trước đây ta cũng cứu ngươi như vậy sao?"

"Ta biết." Khóe môi hắn cong nụ cười: "Là ai ngươi cũng đều muốn cứu, ngươi đối xử với tất cả mọi người bình đẳng."

"Nhưng mà Giang Ngư, nếu ta nói nàng ta là kẻ thù của ta, ngươi vẫn muốn cứu nàng sao?"

Lúc này vẫn là buổi sáng, hậu viện khuất ánh mặt trời.

Lục Cảnh đứng ở cửa, dưới mái hiên, mặc một bộ váy đỏ mới mặc lần đầu nhưng lại mất đi màu sắc.

Hôm này trời đầy mây.

12.

Đây là lần đầu tiên Lục Cảnh gọi tên ta, ngay cả họ cũng gọi, ta không thể nào vui nổi.

Nhất là sau khi hắn nói xong hai câu này, thấy Trần Văn Ngọc đi từ sau lưng ta ra, thậm chí không đợi ta trả lời đã xoay người rời đi.

Dứt khoát.

Trần Văn Ngọc khó hiểu: "A Cảnh làm sao vậy?"

Ta chỉ lắc đầu thở dài.

Nàng như lập tức nghĩ đến gì đó, lay cánh tay ta: "Tiểu Giang đại phu, có vài người cần được dỗ. Có hiểu lầm cần phải nói rõ ràng."

Ta bật cười: "Ta nhớ là Trần Nhị Nương giới thiệu ngươi cho ta, sao bây giờ lại còn giúp ta nối dây tơ hồng?"

"Giang đại phu cũng không có ý với ta, trên người ngươi vẫn còn dùng đồ mà cô nương khác tặng đó." Nàng chỉ chỉ vào túi thơm bên hông ta: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy đó, A Cảnh tặng ngươi sao? Hì hì, nàng ấy nói với ta."

Hóa ra ngày ấy hai người nói những chuyện này.

Ta nhìn hướng căn phòng của Lục Cảnh, chỉ nói: "Ngươi đi vào bếp xem nhà bếp sắc thuốc thế nào, tiện thể nói với ta hôm đó hai người đã tâm sự những gì."

"À, chuyện này không hay lắm..." Nàng nói là vậy nhưng mà lúc đi bên cạnh ta thì miệng không hề ngưng nghỉ, cơ bản đều khai sạch sẽ.

Trần Văn Ngọc và Trần Thạch là hàng xóm, là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Trần Văn Ngọc muốn gả cho Trần Thạch, nhưng mà mẹ của Trần Văn Ngọc chướng mắt Trần Thạch làm nghề thợ săn này. Mà Trần Thạch lại là một người cơ bắp thô, chơi cung với Trần Văn Ngọc nhiều năm cũng không nhận ra tấm lòng của con gái nhà người ta. Sau đó cô gái nhỏ đã lớn, trong nhà muốn tìm mối hôn sự cho nàng, bị Trần Nhị Nương biết được, tìm chồng mai mối đến cả ta.

"Ban đầu ta không muốn chấp nhận, nhưng mà kẻ đại ngốc kia lại nói coi trọng đường muội của ngươi. Ta tức chết nên quyết định đến xem thử là thần thánh phương nào, ai biết được A Cảnh lại xinh đẹp như vậy." Nàng vểnh miệng, vẻ mặt oán hận, kết quả vừa nói lại vừa cười rộ lên: "Nhưng mà may mà người mà A Cảnh ưng ý là Giang đại phu, ta đã có thể yên tâm. Hơn nữa tên ngốc kia làm sao mà xứng với A Cảnh..."

Nàng bô bô, ta lại chỉ nghe được vài điểm mấu chốt.

"Nàng nói lòng nàng có Giang đại phu ngươi."

Lòng hắn có ta?

Nên trước đó không phải là ta nghĩ nhiều sao?

Hắn phải lòng ta, là vì hắn thích nam sao?

Ta mang cả bụng đầy nghi ngờ rất khó chịu, ngây ngẩn nhìn chằm chằm thuốc kia xong, sau một khắc bèn dặn tv và Trần Thạch chăm sóc Xảo Nhi, vội vàng đi về phía căn phòng của Lục Cảnh.

Chuyện nhiều ngày phức tạp, nhưng mà lúc này ta chỉ muốn biết đáp án nhất.

A Cảnh, ngươi và Xảo Nhi đã có chuyện gì? Tình cảm ngươi dành cho ta là thế nào?

Mấy ngày này ta liên tiếp mơ thấy giấc mơ kỳ lạ, có mấy chuyện thật, mấy chuyện giả?

Đem qua khi ngươi nắm tay ta, mồ hôi trong lòng bàn tay là thật hay giả?

A Cảnh, ta không muốn nghe người khác nói, ta chỉ muốn nghe ngươi nói.

Nhưng mà tất cả những nghi ngờ của ta đều biến mất khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng không còn sót lại gì.

Không thấy hắn.

Không thiếu thứ gì, không nhiều thêm thứ gì, trên giường nhỏ vẫn còn bức thêu một nửa buổi sáng thêu dở, nhìn có vẻ là một con cá.

Ta ngồi vào giường nhỏ, sờ vào bức thêu, mới chậm chạp phản ứng rằng hắn đã đi.

Trước giờ hắn đều rất thẳng thắn, trước đây lúc đi cũng vậy.

Khóe mắt ta chua sót, ta muốn giơ tay lên xoa, bỗng nhân ra trong phòng bỗng tối hơn.

"Giang Ngư."

Ta ngẩng đầu, nhìn theo tiếng gọi, hắn đứng ở cửa, ngược sáng.

Thân thể hành động nhanh hơn ý thức, ta lấy lại tinh thần tiến lên ôm lấy hắn, túi quần áo trong tay hắn trực tiếp rơi trên mặt đất, một tiếng vang.

Lục Cảnh căng cứng người, giọng nói có vài phần cô đơn: "Ta nhận ta trừ nơi này, ta không có chỗ để đi."

Ta nói ra câu nói sớm nên nói ra: "Vậy ngươi hãy ở lại đây đi."

"Giang đại phu tốt với tất cả mọi người như vậy sao?"

Ta buông hắn ra, nhìn vào mắt hắn, tai nóng lên nói: "Ai ta cũng muốn cứu, nhưng lại chỉ cho mình ngươi ở lại. Lời này sớm nên nói với ngươi, nhưng mà ta không có can đảm."

Cha ta vẫn dạy ta đừng đa sầu đa cảm như một cô nương, đàn ông phải trầm ổn nội liễm, yêu ghét không lộ ra. Nhưng mà vừa thấy mất hắn ta thật sự rất sợ hãi. Căn phòng lớn như vậy lại vô cùng chật chội, ép ta không thở nổi.

Lục Cảnh nhìn ta chằm chằm làm như là muốn dựa vào nét mặt của ta phân biệt câu đó là thật hay giả, cuối cùng vẫn chịu thua thở dài, tự giễu nói: "Hóa ra là ép ngươi thì ngươi sẽ thành vẻ này, ta lại hoàn toàn không đỡ được."

Ta lùi lại phía sau một bước, xoa mũi một cái, nhìn sang chỗ khác: "Vậy bây giờ ngươi có thể nói với ta là ngươi và Xảo Nhi kia đã xảy ra chuyện gì được chứ?"

Hắn nhẹ bẫng nói: "Chẳng qua là ta lừa ngươi. Ta nói với ngươi là bị Vương Gia chuộc ra, nhưng không phải vậy, ta bị người phụ nữ này mua đi. Ta nói với ngươi là ta đam Vương gia một đao, thật ra cũng không phải, ta hạ độc hắn, lúc hắn trúng độc đã đâm ta một đao."

Lục Cảnh ung dung nói ra chuyện khiến ta kinh hãi.

Xảo Nhi tên đầy đủ là Trần Niệm Xảo, là cháu gái của ngũ Vương gia, từ trước đến nay không hề tuân theo lễ giáo làm việc đàng hoàng. Ngũ Vương gia thích nam sắc, nhất là những chàng trai mặc đồ nữ. Sở Niệm Xảo biết được việc này nên sắp xếp một hang ổ ở thanh lâu, chuyên gia bồi dưỡng những chàng trai như vậy. Lục Cảnh chính là một trong số đó. Thật ra có rất ít người biết người đứng sau là ai, Lục Cảnh vào vương phủ một thời gian mới nhận ra chuyện này.

Nói cách khác người đã đẩy hắn vào hố lửa kia, dủy hoại cả đời hắn chính là Sở Niệm Xảo.

"Trước đây khi nàng ta mua ta, ta còn tưởng nàng ta cứu mình. Nên khi một thúc thúc tốt bụng nhìn thấy ta muốn dẫn ta đi, ta cũng không trách nàng. Nhưng mà ai ngờ, ai ngờ." Lục Cảnh cười khẽ một tiếng: "Ta hầu hạ dưới thân người đàn ông kia vô số lần, mới tìm được cơ hội nhét độc vào miệng hắn. Hắn thở hổn hển, lúc dùng đao đâm ta thì miệng vẫn không ngừng nôn ra máu. Nhưng vậy thì sao? Ta cướp lấy cây đao kia, hủy đi mệnh căn của hắn (ý là thiến ý ạ). Vương phủ đại loạn, ta nhân lúc đó trốn ra, xâm nhập vào một xe ngựa ra khỏi thành."

Hắn ngừng một chút, nhìn chằm chằm bầu trời u ám ngoài cửa sổ: "Giang đại phu, giống như ngươi đã thấy, miệng ta toàn lời nói dối, vô dùng dơ bẩ, cũng là một người cực kỳ độc ác, ngươi nên sớm đưa ta đi báo quan."

"Nhưng mà ngươi lại muốn để ta ở lại."

"Ngươi không nên."

Cả người hắn run nhẹ, giọng nói cũng vậy.

Ta ngồi bên cạnh hắn, thử thăm dò tay trái giấu trong tay áo hắn, lạnh lẽo lại cứng ngắc. Ta cầm lấy bàn tay kia, nhẹ gióng nói: "Văn Ngọc nói là lòng ngươi có ta."

Hắn bỗng quay đầu lại, mím môi không nói gì.

"Thật ra ta cũng lừa ngươi, ta không phải nam. Chẳng qua là ta muốn làm đại phu, vẫn nữ cải trang nam. Ta còn lừa ngươi là váy dài kia mua cho ngươi, nhưng thật ra là ta muốn mặc. Cây trâm ngày ấy đeo lên cho ngươi, ta lừa ngươi là cũng được, thật ra là rất xinh đẹp. Ngươi xem, ta cũng là một tên lừa gạt."

Hắn móc ngón tay ta, nhẹ giọng nói: "Chuyện này không giống, Giang Ngư, ngươi biết mà."

Ta nhìn hắn, tim đập cực nhanh: "Vậy lòng ngươi có ta sao? Thật ra ta là một cô nương."

Hắn yên lặng đan lấy năm ngón tay ta: "Trước giờ ta chưa từng để ý đến chuyện này. Ngươi là ngươi, không hơn."

"Ta thật sự không hiểu sự khác nhau giữa nam và nữ, khi còn bé có người nói ta là nam, có người nói ta là nữ, ta vốn không phân biệt được. Sau đó khi ở vương phủ nghe họ nói rằng bất nam bất nữ cũng có tư vị riêng, ta chỉ hiểu một chút, bọn họ nói có vẻ rất giống ta."

"Ngươi nói trên đời này có nam có nữ, có thái giám, vậy ta là gì chứ? Dường như ta thậm chí còn không được coi là người, bọn họ đối xử với ta như với một sủng vật, vui vẻ thì thưởng cho miếng thịt, mất hứng thì đạp một cái."

"Ta không biết phải sống thế nào, Giang Ngư, cho đến khi gặp ngươi."

"Thân ta ở trong bùn, không thể tách ra, muốn ngươi cứu ta, lại muốn kéo ngươi đi theo ta."

"Nên Giang Ngư à, ngươi đừng nên để ta ở lại."

Có cái gì là nên hay không đâu, từ khoảng khắc ta nhặt được hắn kia, mọi thứ đều đã định sẵn.

Nếu như hắn có lòng riêng, sao ta lại không có.

Ta đã nữ cải trang nam lâu năm như vậy, lần đầu tiên gặp được người giống với ta. Ta rất ngạc nhiên, dường như là tìm được đồng loại vậy, khó có thể kiềm được vui vẻ. Mấy năm này ta sống cô đơn như vậy, từ sâu trong nội tâm hy vọng có thể có người ở bên cạnh ta, dù cho chỉ là ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nói vài câu cũng tốt.

Lục Cảnh nhận ra Sở Niệm Xảo thì dường như tất cả những điều bất kham những ngày qua đều tìm đến. Hắn sợ, hắn muốn rời đi. Hoặc còn một lựa chọn nữa, ta không cứu Sở Niệm Xảo, để nàng ta tự sinh tự diệt, để tất cả quá khứ của Lục Cảnh đều được chôn cùng.

Nhưng sao ta có thể làm chuyện thấy chết không cứu được.

"Ngươi biết tại sao ta lại đưa ngươi vào hậu viện sao?" Ta kéo một tay hắn: "Lúc đó ta cảm thấy nhất định người này rất muốn tiếp túc ống mới có thể ngã vào cửa sau hậu viện của ta. Ta xem như là một kẻ ba phải, phàm gặp phải người muốn sống tiếp, ta đều sẽ giúp. A Cảnh, không phải ta cứu ngươi, trước giờ đều là ngươi tự cứu chính mình, ta chỉ có thể giúp ngươi một chút."

"Bây giờ cũng vậy, như lời ngươi nói, Sở Niệm Xảo này là người tội ác tày trời, nhưng hiện giờ nàng ta bị Trần Tra đối xử như vậy, ta không nhìn nổi. Ta muốn chữa lành cho nàng ta, để nàng ta đến nơi nên đến, trả lại tội đáng nhận."

"Mà ngươi không sai, A Cảnh, không có gì là không nên để ngươi ở lại, huống gì ngươi đã đến đây lâu như vậy rồi."

Hắn nhìn kỹ ta một lúc lâu mới nói: "Vậy ta đây không đi nữa."

Sáu chữ ngắn gọn lại rõ ràng, rõ ràng lại có lực.