Ngự Tỷ Quyết Đấu

Chương 34: Không Chịu Trách Nhiệm (Thượng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ok, xem nhiều tiểu thuyết đều có 100 câu hỏi giữa hai chị, tối nay trong đầu không có linh cảm, thật sự không viết ra được cảm giác như mình muốn, nhưng lại không muốn ngừng bút, cho nên liền bắt chước, mới xuất hiện cái phiên ngoại Không Chịu Trách Nhiệm này, mong mọi người xem và cười.

*********

Xin chào mọi người, tôi là người chủ trì Trình Xiển, hi vọng mọi người gọi tôi Trình Thiểu đi, nghe thấy đẹp trai hơn nhiều đúng không, Ok, ở đây có mời hai nữ nhân vật chính trong cuốn sách của chúng ta: Mã Lạc Xuyên và Lương Tiểu Nhu.

Lương: Ê, sao tôi lại ở phía sau?

Mã: Bởi vì người ta đẹp trai hơn hơn nha.

Lương: Ít tự mãn đi!

Trình: (đổ mồ hôi) Oa, vấn đề nhỏ nhặt như vậy cũng đừng tính toán. Thời gian có hạn, thời gian có hạn, chúng ta mau nhanh bắt đầu quay tiết mục này đi.

Vui lòng nói cho tôi biết tên của bạn.

Mã: Lười nói.

Lương: Chủ trì cô bị mất trí nhớ à, lúc bắt đầu không phải đã giới thiệu qua rồi sao.

Trình: (lau mồ hôi), sao mà mới có câu đầu đã thấy rắc rối như vậy...

Tuổi:

Mã: Lười nói.

Lương: Tại sao tôi phải nói cho cô biết.

Trình: Hai người đừng có quá đáng như vậy nha! Các người có biết là đang tham gia tiết mục hay không! Đừng tưởng rằng đều là ngự tỷ thì rất tài giỏi đi!

Mã: Sự thật là rất tài giỏi.

Lương: Phải, phải.

Trình:... Tức chết tôi, thôi bỏ.

Mã: (mặt không đổi sắc) Bỏ đi, nhìn thấy cô sắp chết chừa cho cô chút mặt mũi, 27.

Lương: Ề, tôi cũng cho cô chút mặt mũi, 26.

Trình:...

Giới Tính là:

Mã:...

Lương:...

Trình: Được rồi, các người đừng có trợn mắt với tôi, khí thế áp đảo như vậy trái tim bé nhỏ của tôi chịu không nỗi, tôi cũng biết câu hỏi này thật đáng đánh đòn, câu tiếp theo.

Tính cách của bạn thế nào?

Mã: Rất cool.

Lương: (nhìn màn hình) Cô ấy như vậy mà gọi là cool á, tôi nói cho cô biết nha chủ trì, cô ấy vốn là mặt than, thiếu dây thần kinh mặt, băng sơn, đầu đá, kiêu căng hoang tưởng, vênh váo như điên, tự kỷ đến chết đi được, ha ha ha ha...

Mã: Em có muốn chết không?

Lương: Ôi, em sợ quá đi, có ngon thì cưng nhào vô!

Mã: Em nhất định phải chết, ngày mai tôi muốn cho em không thể xuống giường.

Trình: (che mặt) Haizz, đúng là bất lực mà. Cái đó, hai người muốn liếc mắc đưa tình thì mời về nhà rồi sau đó tiếp tục làm, chúng ta còn đang quay trực tiếp nha! Thanh tra Lương, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi!

Lương: Tôi hả, rất tự tin, tràn đầy sức sống, lúc cần quyết đoán cũng rất quyết đoán, sự hấp dẫn trong tính cách của tôi là không gì ngăn được.

Mã: Có sao? Sao tới bây giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy như vậy nha.

Lương: Họ Mã kia, cưng không muốn sống nữa đúng không?!

Mã: Ừm hữm.

Lương: Được, em chiều! (vội vàng xăng ống tay áo lên)

Trình: Bảo vệ đâu, bảo vệ đâu! Chỗ này tôi đúng là không ở được... hai người thật sự không thể làm cho người khác bớt lo lắng mà.

Tính cách của đối phương thì sao?

Mã: (rất chăm chú) Rất tự tin, nhiều sức sống, khiến cho người ta vô thức mà muốn đi theo cô ấy.

Lương: (cảm động – ing) Rất có khí chất, cũng rất có khí thế, là một người có thể làm cho người khác yên tâm và dựa dẫm.

Trình: Ừ, câu này rốt cuộc cũng trả lời bình thường được chút, có cảm giác sâu sắc vui mừng nha.

Hai người gặp nhau từ lúc nào?

Mã: Ở sân đánh trận vào cuối mùa hè.

Lương: Ừ, đúng vậy, lần đó đúng thật là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

Mã: Thật ra, đối với em mà nói thì đúng là vậy, còn đối với tôi mà nói, thậm chí còn sớm hơn.

Lương: (nghi ngờ) Có sao? Đó là khi nào?

Mã: Đó là ở......

Trình: Stop! Madam Mã, cô còn tiếp tục nói cái này thì sẽ lộ kịch bản nha! Được rồi, được rồi, câu tiếp theo.

Ấn tượng đầu tiên với đối phương như thế nào?

Mã: Mặc quần áo màu ghi vuốt cầm nhìn rất hài.

Lương: Hài em gái cưng ấy chứ mà hài, lúc đó là em đang nghiêm túc tra xét có được không hả! Cô ấy vừa tới đã ăn nói độc đoán, còn mặc váy lễ phục, cả người ướt đẫm, vênh váo muốn chết đi được. Có điều......

Trình: Có điều cái gì, có điều cái gì hả?

Lương: Cô kích động như vậy để làm gì... Có điều, vẫn là rất xinh đẹp.

Trình: Ha ha ha, thì ra cô đối với Tiểu Lạc của chúng tôi là yêu từ cái nhìn đầu tiên* nha ~ ~ ~

Lương:...

*Câu gốc là nhất kiến chung tình.

Thích nhất đối phương ở điểm nào?

Mã: Tất cả

Lương: (Đỏ mặt) Em cũng vậy, tất cả đều thích.

Trình: Chòi oi, ngọt ngào quá đi thôi, chậc chậc.

Ghét nhất đối phương ở điểm nào?

Mã: Ghét nhất cô ấy hay cười với tên mập kia.

Lương: Ghét nhất mấy người theo đuổi cô ấy quá nhiều, lúc thì phụ nữ theo, sau đó lại nhào ra một người đàn ông.

Trình: Thiệt tội nghiệp Sếp Cao, chưa gì anh đã trở thành nạn nhân bị rơi vào hàng ngũ mập mạp hay sao... Còn nữa, Mã được theo đuổi nhiều như thế, chứng minh sức hấp dẫn của cô ấy lớn, cũng gián tiếp chứng minh tầm nhìn của cô tốt, không phải sao?

Bạn cảm thấy ở chung với đối phương có tốt không?

Mã: Tốt.

Lương. Tốt lắm nha.

Trình: (nghi ngờ) Thật không, sao tôi lại cảm thấy hai người rất thường xuyên cãi nhau vậy...

Mã: Đầu giường cãi cuối giường hòa.

Trình: A...... cuối giường hòa nha ~~

Xưng hô với đối phương như thế nào?

Mã: Tiểu Nhu.

Lương: Lạc Xuyên, Lois.

Trình: Ế, chẳng lẽ không có mấy cái xưng hô thân mật hơn chút sao? Ví dụ như thân mến, honey, darling, linh tinh lan tan gì đó?

Mã: Đập cô ta đê.

Lương: Được, em giúp cưng, em đã sớm không hài lòng cái người chủ trì này rồi.

Trình: (cắn khăn tay) Các người nhẫn tâm sao...

Hi vọng đối phương xưng hô với mình như thế nào?

Mã: Sao cũng được.

Lương: Kêu tôi Tiểu Nhu được rồi, mấy cái cách gọi buồn nôn kia không có phù hợp với chúng tôi.

Trình: Ặc, chúng ta không nên phê phán như vậy.

Nếu đem ra so sánh, thì đối phương giống loài động vật nào?

Mã: Golden.

Lương: So người ta với con chó sao! Cô ấy thanh lịch, quyến rũ như vậy lại khi bùng nổ trong tíc tắc giống như con báo.

Trình: Có thể đem so sánh phụ nữ với con chó và con báo sao, sự ẩn dụ của hai người... đặc biệt đẹp đẽ.

Nếu tặng quà, thì sẽ tặng đối phương cái gì?

Mã: Bản thân.

Lương: Ặc, chưa từng tặng ai cái gì, chắc là đồ do tự mình làm.

Trình: (cười xấu xa) Thì ra Tiểu Nhu ra chiêu bài ấm áp như vậy, vậy cô có thích quà của Tiểu Lạc đưa cho cô hay không?

Lương: (đỏ mặt) Thích.

Muốn nhận được quà gì?

Mã: Cô ấy.

Lương: Chỉ cần là cô ấy đưa là được.

Trình: Tiểu Lạc Lạc, cô có thể giữ chút thể diện hay không...

Có bất mãn gì với đối phương hay không?

Mã: Câu này nãy trả lời rồi.

Lương: Ờ.

Trình: (sờ gáy) Hình như là vậy, để đổi câu khác.

Hai người có sở thích gì?

Mã: Đọc sách.

Lương: Chơi game.

Trình: Tôi thích nhất là thấy hai người cãi nhau, ha ha ha.

Mã, Lương: Đi chết đi.

Đối phương có sở thích gì?

Mã: Hỏi ngu.

Lương: Ngớ ngẩn.

Trình: Ê, câu này không phải do tôi ra nha!

Đối phương làm gì thì khó chịu?

Mã:... (không kiên nhẫn bắn tầm mắt lạnh như băng qua)

Lương:... (nghiêm mặt phóng ánh mắt sắc như sao qua)

Trình: Tôi vô tội mà.

Bạn làm gì thì đối phương sẽ khó chịu?

Trình: Má nó, đứa nào đặt câu hỏi vậy? Chế bắn cho chết! Hai nữ nhân vật chính thậm chí lười ngó đến tôi, tiết mục này làm sao mà quay tiếp đây!

Quan hệ của hai người tiến triển đến đâu rồi?

Mã: Cô nói đi?

Lương: Khụ khụ, cái gì cần làm thì đều đã làm rồi.

Trình: Ô wow, thật sự dễ khiến cho người ta YY*.

*YY: ý dâm, suy nghĩ bậy bạ.

Lầu đầu hẹn hò ở đâu?

Mã: Cô đoán đi?

Lương: Không nói cô nghe.

Trình: Tôi thấy khó thở, còn kêu đoán, đoán em gái cô ấy!

Không khí lúc đó như thế nào?

Mã: Rất mắc cười.

Lương: Lúc đầu ngại đến nóng mặt, sau đó thì cảm giác rất ấm áp.

Trình: Quéo, quèo, mắc cười? Ngại? Nóng mặt? Ấm áp? Được rồi, tôi lại bắt đầu YY đây.

Khi đó tiến triển đến đâu?

Mã: Bí mật.

Lương: Tôi có nghĩa vụ phải nói cho cô nghe sao.

Trình: A, xin lỗi tôi nhiều chuyện muốn biết chuyện hai người nha, tôi tức ngực nha, tôi hộc máu nha!

Địa điểm thường xuyên hẹn hò ở đâu?

Mã: Đâu cũng được, chỉ cần ở bên cô ấy, thì chỗ nào cũng như nhau thôi.

Lương: Ừ. Tôi cũng nghĩ như vậy.

Trình: Không nghĩ tới thì ra Tiểu Lạc Lạc cũng là người biết nói lời ngon tiếng ngọt nha, nói mà không có chút đỏ mặt luôn.

Sinh nhật của đối phương, sẽ làm cái gì?

Mã: Cùng cô ấy làm bất cứ chuyện gì cô ấy muốn làm.

Lương: Làm bánh kem cho cô ấy, với tặng một món quà có ý nghĩa nhất.

Trình: Sinh nhật của tôi thì sao?

Mã, Lương: Liên quan gì tôi!

Tỏ tình lần đầu với ai?

Mã: Cô ấy

Lương: Em có chút hối hận, sớm biết cưng vẫn luôn thích em, thì nên để cưng quỳ xuống cầm một bó hồng lớn tỏ tình với em.

Trình: Tiểu Nhu Nhu, cái này hình như giống cầu hôn hơn =,=

Thích đối phương đến mức nào?

Mã: Thích đến mức không có cô ấy là không được.

Lương: Ừm, nói sao đây ta, chắc là cảm thấy trước khi cô ấy xuất hiện, thế giới của tôi chỉ là một mảnh trắng và đen. Sau khi cô ấy đến, tôi mới hiểu được cái gì gọi là tình yêu thật sự.

Trình: Không được rồi, tôi ghen tị...

A, vậy là yêu sao?

Mã Lương: (đồng lòng) Phải.

Trình: Sao hai người không cãi nhau hả? Thật là, bây giờ còn đồng lòng như vậy.

Đối phương nói gì thì liền bó tay.

Mã: Lúc cô ấy gọi tên tôi.

Lương: Lúc cô ấy nói yêu tôi.

Trình: Haizz, bây giờ tôi đã bó tay dòi.

Nếu nghi ngờ đối phương 'đứng núi này trông núi nọ', thì sẽ làm sao?

Mã: Tôi tin tưởng cô ấy sẽ không.

Lương: Cô ấy dám!

Trình: Nhìn đi, thấy khác xa nhau chưa.

Cho phép 'đứng núi này trông núi nọ' không?

Mã: Không cho phép.

Lương: (trừng mắt) Không cho phép!

Trình: Cảm thấy Tiểu Nhu Nhu càng ngày có phong thái của chúa sơn lâm rồi đó? Ặc, tôi sai rồi, đừng trợn mắt với tôi mà!

Hẹn hò mà đối phương đến trễ một tiếng, thì làm sao?

Mã: Sẽ tiếp tục chờ cô ấy.

Lương: Sẽ đi khắp thế giới tìm cô ấy.

Trình: Oa, cảm động quá nha, gạt nước mắt.

Thích nhất bộ phận nào của đối phương?

Mã: Đôi mắt.

Lương: Chắc là khuôn mặt.

Trình: A, Tiểu Nhu Nhu thì ra là người trọng bề ngoài nha!

Lương: Không phải, chỉ có khuôn mặt cô ấy mới có thế khiến lòng tôi rung động.

Trình: Thôi được rồi, tôi là nhân vật phản diện chuyên châm ngòi ly gián =,=

Hành động nào của đối phương là quyến rũ nhất?

Mã: Không thể trả lời.

Lương: À, để tôi nghĩ cái, lúc mặc áo ngủ, lúc bị bệnh, sau khi tỉnh dậy...

Trình: Tiểu Lạc Lạc đúng là bủn xỉn! (chảy nước miếng) Tiểu Nhu Nhu, cô nói đều là sự thật sao, cho tôi cùng xem với.

Lương: Không có cửa, cô đừng có nằm mơ.

Khi nào thì hai người sẽ cảm thấy hồi hộp?

Mã: Lần đầu tiên cô ấy hôn tôi...

Lương: Lúc tỏ tình...

Trình: Eo, xem bộ dạng tiểu thụ của Tiểu Lạc Lạc kìa, vạn niên thụ a, ha ha ha.

Có từng nói dối với đối phương không?

Mã: Có vài lần, là khi chấp hành nhiệm vụ không muốn làm cho cô ấy lo lắng.

Lương: Sặc, có, lúc đi giải quyết một chút chuyện không muốn để cho cô ấy biết.

Trình: Chuyện gì á, nói cho tôi biết với. Tôi hứa không có nói lại với băng sơn đâu.

Mã: Chuyện tôi muốn biết thì đều biết, chính là chuyện liên quan đến tên mập kia.

Lương: Ừm, em hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ gạt cưng. Có điều cưng cũng phải hứa với em, đừng đi làm mấy chuyện nguy hiểm nữa, cưng có biết em lo lắng nhiều lắm hay không.

Mã: Tôi biết rồi, xin lỗi...

Trình: Bầu không khí này... Có vẻ ở dưới có nhiều trẻ em, không nên xảy ra chuyện gì nha.

Lúc làm gì thì cảm thấy hạnh phúc nhất?

Mã: Lúc ôm cô ấy.

Lương: Lúc ôm cô ấy từ phía sau.

Trình: Tiểu Nhu Nhu còn ôm lưng Tiểu Lạc Lạc, ây, cô càng ngày càng bi ai mà...

Có cãi nhau không?

Mã: Chỉ có một lần, không muốn nói.

Lương: Ừm, lần đó làm cho người ta đau lòng lắm.

Trình:...Tiết lộ một chút sẽ chết à.

Cãi nhau như thế nào?

Mã: Sau này tự cô viết đi.

Lương: Đừng có bớt móc vết thương của chúng tôi! Sao cô lại đáng ghét như vậy hả, bị mát ở đâu, bị ngớ ngẩn ở đâu hả!

Trình: Rồi rồi, cô dám như vậy với tác giả đại nhân, các người chết chắc rồi... Để xem tôi không ngược chết Lạc Lạc thì thôi.

Lương:...Cô tàn nhẫn, bỉ ổi cố tình kiếm chuyện.

Làm sao mà hòa lại?

Mã: Tôi yếu thế trước.

Lương: Ừ.

Trình: Cô không phải là người rất kiêu ngạo hay sao, Tiểu Lạc Lạc.

Mã: Chỉ cần có thể làm cho cô ấy vui vẻ, mấy thứ này tôi đều không quan tâm.

Lương: Lạc Xuyên......

Trình: (cảm thán) Cái trò chơi ái tình này......

Cho dù chuyển sang kiếp khác cũng muốn trở thành người yêu sao?

Mã: Tất nhiên.

Lương: Cô ấy chỉ có thể là của tôi, cho dù là kiếp này hay là kiếp sau.

Trình: Tuyên ngôn của hai người thật là bá đạo, thật xứng là ngự tỷ, rất có phong thái! Vỗ tay!

Cảm thấy「được yêu」từ khi nào?

Mã: Lúc cô ấy hầm canh cho tôi.

Lương: Lúc cô ấy đứng trước mặt tôi để bảo vệ tôi.

Trình: A, hận nha, chỉ hai ngón tay vào nhau*, tôi cũng rất muốn có cảm giác "được yêu" nha.

*Xuống dưới coi hình minh họa.

Cảm thấy「chẳng lẽ không yêu tôi sao」là lúc nào?

Mã: Không có.

Lương: Cô ấy sẽ không như vậy.

Trình: Tôi cũng nghĩ là sẽ không có.

Bạn thể hiện tình yêu như thế nào?

Mã: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền*.

Lương: Sinh tử gắn bó, bất ly bất khí**.

Trình: Orz, hai người các người xuyên không qua à, tôi viết là văn hiện đại chứ không phải văn cổ đại, các người lấy lời thoại của hai nhân vật chính thiên văn như vậy à, thật sự là lấy nhầm kịch bản rồi nha, lời thoại văn vẻ nho nhã như vậy, đây không phải ở cổ đại nha nha nha.

*Câu này được trích từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị, "Trên có trời xanh, dưới có suối vàng", hiểu đơn giản là cùng sống cùng chết.

**Sống chết có nhau, không xa không rời.

Nếu như chết, là muốn chết trước hay chết sau đối phương.

Mã: Cùng chết.

Lương: Đồng sinh cộng tử.

Trình: Ô ô, tôi đây phải làm sao a...

Quần chúng: Làm gỏi!

Giữa hai người có giấu diếm chuyện gì hay không?

Mã: Lúc mới bắt đầu có, sau này thì không có.

Lương: Tôi cũng vậy.

Trình: Hai người cũng không ngoan nha, không phải leo tường* qua lại chứ hả, ha ha ha. Tôi im ngay!

*Leo tường: ngoại tình.

Tình kết của cô là gì?

Mã: Là ý gì?

Lương: Không có.

Trình: Các người chẳng lẽ không có hội chứng CN, hội chứng S-M sao, không có tình thú, không có tình thú gì hết.

*Hội chứng CN: CN là viết tắt của Chu Nv là nữ đồng trinh, cái này hội chứng chỉ thích nữ đồng trinh.

*Hội chứng S-M: này thì ai cũng biết rồi, nghĩa là thích bạo dâm và khổ dâm.

Quan hệ của người được người quen công nhận hay là vẫn giữ bí mật?

Mã: Công khai, tôi không hi vọng có gì giấu diếm.

Lương: Những người xung quanh căn bản ai cũng biết.

Trình: Ừm, vậy thì tốt lắm, rất có trách nhiệm, rất có can đảm, tôi thích hai người quá.

Mã, Lương: Thôi đừng.

Trình: Chết tâm... Cầu an ủi, cầu một cái ôm.

Cảm thấy tình yêu của hai người sẽ mãi mãi sao?

Mã: Chắc chắn sẽ như vậy.

Lương: Chỉ cần chúng tôi còn sống một ngày, thì tình yêu sẽ còn đó.

Trình: Cảm động quá. Được rồi, mệt muốn chết à, giữa buổi nghỉ ngơi một chút đi.

Hết Chương 34

*Động tác chỉ tay của chủ trì đây =))



Các bạn khán giả hãy nhớ hai chế nhân vật chính của chúng ta rất là 'trong sáng' =)) nhớ không được YY như bà nội chủ trì nha *chỉ hai ngón tay vào nhau* =))