Ngược Dòng Thời Gian Để Yêu Anh

Chương 9: Chúng ta về nhà thôi



Môi mỏng, mũi cao, mắt đào hoa.

Dưới mí mắt, hàng lông mi tinh tế run lên, mở, con ngươi đen nhánh pha lẫn vài tia bất kham.

Mặc Hàn.

Đây là lần đầu tiên sau sự cố tai nạn, Mặc thiếu gia xuất hiện trước người ngoài.

Ai bảo thiếu gia nhà họ Mặc là con quỷ?

Ai nói Mặc thiếu nếu tức giận sẽ cắn người?

Những từ ấy nếu đối chiếu với vẻ đẹp của thiếu niên trước mặt này đều vô nghĩa. Thậm chí hắn ta trông còn tuấn tú hơn nhiều người bình thường khác, khí chất rất lạnh lùng.

Nhưng đẹp thì có lợi ích gì, chân đã bị phế.

"Hồ nháo." Bộ dáng không nghiêm chỉnh đó của thiếu niên lại chọc giận Mặc lão gia tử.

Ông vốn là quân nhân khi còn trẻ, tính tình tuyệt đối rất xấu, chẳng qua đã đến tuổi tác đã cao, ông chậm rãi tu thân dưỡng tính.

Nhưng khi tới lúc, nổi giận lên vẫn không thua kém gì ai.

Mọi người ở trong phòng đều sợ hãi, duy chỉ có Nhật Hạ không mấy ngạc nhiên lắm.

Kiếp trước mối quan hệ của Mặc Hàn với Mặc gia không tốt lắm. Nhưng khi đó trong đầu cô vẫn chỉ là tìm cách để trốn thoát nên cũng không rõ sự tình vì sao.

Mặt mày Mặc Hàn lạnh băng.

Khóe miệng thiếu niên khẽ cong, ý cười châm biếm.

"Có phải ông đã quên, lúc tôi còn là đứa con nít năm sáu tuổi, chẳng lẽ không phải vì cái luật lệ kia, nên đã bị đưa ra nước ngoài vô điều kiện sao?”

Nhà họ Mặc có một luật lệ, chỉ cần là con trai của Mặc gia, giữa tự do về sự nghiệp và tự do về hôn nhân chỉ có một người được chọn một trong hai.

Năm đó cha của Mặc Hàn đã chọn sự nghiệp. Vậy nên Mặc Hàn ngay từ lúc sinh ra đã bị Mặc lão gia tử sắp xếp để xuất ngoại, tiếp nhận nền giáo dục vỡ lòng thuộc hạng bậc nhất thế giới, đến khi hắn nhảy lớp rồi kết thúc cấp ba.

Khoảng thời gian vô ưu vô lo của những đứa trẻ khác, hắn không có những thú vui như bạn cùng trang lứa, bởi vì hắn phải bận rộn không ngừng hoàn thành các lộ trình được quy hoạch từ trước như người trưởng thành, khi đó cũng là lúc hắn nuôi dưỡng tính nết hoang dã khó chiều của mình.

Trong việc này, đúng là thỉnh thoảng Mặc lão gia tử cũng sẽ hổ thẹn.

Nhưng hiển nhiên chỗ áy náy này cũng không đủ để ông mặc kệ cháu trai “làm xằng làm bậy”.

Hiện thực luôn thích ban cho ta vài bài học rét lạnh. Cuối cùng, lại phát hiện hôn nhân và tình yêu căn bản chẳng dính líu gì với nhau.

Cũng giống như trong phim truyền hình, hai người đến với nhau vì tình yêu, hôn nhân là chọn người mình yêu để bên nhau trọn đời, vì tình yêu vứt bỏ tất cả, có đó, nhưng cũng chỉ là số ít.

Vì bọn họ đã bị người nhà nuôi dưỡng thành tính cách thói quen đó, rời khỏi sự bảo vệ của gia tộc thì mới nếm trải được mùi đời. Nhưng mấy ai chịu được?

"Chuyện này để sau hẵn nói." Có người ngoài ở đây, ông cũng không muốn để Hạ gia có ấn tượng xấu.

Thiếu niên ngẩng đầu, đường cong ở cằm cực kì sắc bén.

“Không thể thương lượng.”

Mặc Lão nắm chặt năm ngón tay, tức giận nhìn thiếu niên.

"Mặc Hàn!”

“Ông đừng có gọi tên tôi!”

Trong phòng khách chính, không khí hết sức căng thẳng, ai cũng giương cung bạt kiếm, khóe mắt của hai ông cháu như muốn nứt ra, cơ hồ như muốn đánh nhau.

Đột nhiên có một hơi ấm lạ truyền đến lòng bàn tay hắn.

Trong lòng bàn tay mềm mại, nho nhỏ, có thể cảm nhận được những ngón tay mảnh khảnh.

Nhật Hạ đã ở bên cạnh hắn từ lúc nào.

Thiếu nữ hạ thấp chân ngang bằng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói mềm mại.

"Mặc Hàn, chúng ta về nhà thôi."

Hắn sững sờ trong hai giây, rũ mắt, đột nhiên mỉm cười.

"Về nhà thôi."