Ngược Nam Chính

Chương 4



Ngày hôm sau đi học, lúc nam sinh cao to hôm qua đi ngang qua chỗ Đỗ Lam, đối mặt với cái nhìn lạnh băng của cô, theo bản năng che phía dưới, ba phát đập ngày hôm qua cô đã dùng hết sức, không hề nương tay.

Tiết đầu tiên của buổi sáng kết thúc, Trần Hiểu Huy lấy quyển tiểu thuyết mình mượn Đỗ Lam ra, dùng hai tay đưa cho cô.

Đỗ Lam nhận nó, nhìn bìa sách mới tinh, bình tĩnh hỏi, “Đọc xong rồi?”

Trần Hiểu Huy cười toét miệng, đôi mắt trong trẻo híp lại, “Ừ, đọc xong rồi, cảm ơn cậu.”

Đỗ Lam gật đầu, cất tiểu thuyết vào cặp sách.

Giữa trưa về nhà, Đỗ Lam cơm nước xong liền trực tiếp chạy tới thư phòng, tìm quyển [ Hoàng Tử Bé ] lúc trước mình từng đọc, cất vào cặp sách.

Vào tiết hoạt động tự do của buổi chiều, Đỗ Lam lấy tiểu thuyết ra, giả vờ lật đến mười mấy trang cuối cùng, nhanh chóng lật xem xong, khép tiểu thuyết lại, nhìn sang Trần Hiểu Huy. Lần này cậu không đọc cùng cô mà là chuyên chú xem sách giáo khoa tiếng Anh.

Đỗ Lam vỗ vỗ cánh tay cậu, chỉ vào quyển tiểu thuyết, “Quyển này cậu đọc rồi à?”

Trần Hiểu Huy vui vẻ gật đầu, “Ừ, có một anh tặng cho viện của chúng tớ rất nhiều sách, trong đó có quyển này.”

“Trong viện?” Đỗ Lam nghi hoặc.

“Ừ, anh ấy thường xuyên đến viện phúc lợi của chúng tớ, tặng một ít sách hay văn phòng phẩm này đó, còn làm đồ ăn ngon cho chúng tớ nữa.”

“Ồ......Vậy tất cả trẻ con trong viện của các cậu đều học ở đây sao?”

Lúc này Trần Hiểu Huy lắc đầu, giọng nói cũng thấp xuống, “Không phải, chỉ có 3 chúng tớ thôi, các bạn khác không thích hợp đến đây học, được các bảo mẫu trong viện dạy.”

Đỗ Lam nhận ra vấn đề mình vừa hỏi không hay lắm, cô chớp chớp mắt, “Vậy cậu thích loại tiểu thuyết nào?”

“Đều thích hết, nhưng mà trong số những quyển tớ từng đọc thì tớ khá thích [ Hoàng Tử Bé ] và [ Harry Portter ].”

Đỗ Lam gật đầu, cất sách vào cặp.

Buổi tối hôm nay về, Đỗ Lam vào thư phòng chọn 1 quyển sách thuộc hệ liệt thời gian mạo hiểm: [ Nếp nhăn của thời gian ], cất vào cặp sách.

Ngày hôm sau cô lại dùng trò cũ, cuối cùng quyền này cũng được mượn rồi.

Buổi tối ngày thứ Sáu, khi người một nhà đang ăn cơm, Đỗ Lam không lộ dấu vết nhắc tới, “Món đồ chơi trong phòng con quá nhiều, hiện tại con không quá thích chơi nữa.”

Hai vợ chồng Trình Ngọc Lan và Đỗ Đức Vĩ hiếm khi thấy con gái mở lời trước, vui mừng hỏi: “Vậy Lam Lam chuẩn bị xử lý những món đồ chơi này như thế nào?”

“Nghe nói gần trường con có một viện phúc lợi, có thể đưa đến đó, còn mấy bộ quần áo và giày lúc nhỏ của con cũng có thể quyên tặng.”

Trình Ngọc Lan và Đỗ Đức Vĩ nhìn nhau cười, “Được, vậy ngày mai con hãy sắp xếp chúng, chủ nhật chúng ta cùng nhau đi tặng nhé.”

Đỗ Lam gật đầu.

Thứ Bảy hôm sau, ba người ăn sáng xong, Đỗ Đức Vĩ và Trình Ngọc Lan ra ngoài đi làm, Đỗ Lam ở trong phòng lấy 100 đồng tiền mừng tuổi cô tích kiệm được, trên lưng đeo một cái túi nhỏ, ra cửa.

Đi giao thông công cộng tới trung tâm thương mại, Đỗ Lam đến khu bán giày thể thao, cuối cùng mua 3 đôi giày thể thao kiểu nam trong một tiệm giá ổn, vì để ngừa vạn nhất, cô chọn 3 đôi có số đo sát nhau. Lúc trả tiền, nhân viên cửa hàng thấy dáng vẻ bà cụ non của cô rất đáng yêu, cuối cùng còn tặng thêm 3 đôi lót giày.

Sau khi về nhà, cô lấy ít đất dưới tầng, bôi một lớp mỏng lên giày thể thao, sau đó đặt chúng ở dưới cùng của túi áo, đồ chơi cũ.

Lúc dùng cơm chiều, vợ chồng Trình Ngọc Lan hỏi cô thu thập thế nào rồi, cô lấy hai cái túi vải trong phòng ra, hai người chỉ mở ra nhìn thoáng qua rồi đặt cạnh tủ giày.

Đỗ Lam nhẹ nhàng thở ra.

Sáng sớm chủ nhật, ba người ăn cơm sáng xong, Đỗ Đức Vĩ xách túi cất vào cốp xe dưới lầu, Đỗ Lam đeo túi nhỏ ngồi ghế sau, bởi vì cách không xa nên chưa đến 20 phút cả nhà đã đến viện phúc lợi.

Tới nơi, xe đỗ ở đường đối diện viện phúc lợi, Đỗ Lam, che trán, “Đầu con hơi đau, không vào đâu.”

Vợ chồng Đỗ Đức Vĩ nhìn nhau, cuối cùng cũng không miễn cưỡng con gái.

Đỗ Lam ngồi trong xe nhìn bố mẹ đi vào. Viện phúc lợi là nhà trệt, tường vây là xây từ dạch đỏ, bên trong cũng đều là nhà ngói, trong viện dùng xi măng làm thành cái đường nhỏ dẫn đến cửa nhà ở, hai bên đường trồng ít rau dưa, trong viện có 3 bé gái khoảng 4-5 tuổi chơi đùa, nhìn thấy hai người trưởng thành xa lạ tiến vào, lập tức sợ hãi trốn vào phòng. Chốc lát sau, bên trong có một người phụ nữ hơn 40 tuổi đi ra, chắc là bảo mẫu ở đâu, ba người chào hỏi nhau, sau đó đều đi vào trong phòng.

Một lát sau, cô thấy Trần Hiểu Huy đi ra, tay trái cầm một cái bồn, tay phải xách một xô nước. Chắc hẳn nước chưa đầy, nhưng có vẻ vẫn quá sức với cậu, cứ đi một đoạn là cậu lại buông xô nước một lần, chậm rãi di chuyển qua giữa sân, đến góc vườn hái ít cà tím, dưa chuột cho vào xô nước rửa cẩn thận.

Lúc này, ba cô bé vừa chơi trong sân chạy ra, thấy cậu rửa rau thì đều xúm lại vụng về giúp đỡ. Trẻ con tầm tuổi này đều ham chơi, thực tế không giúp được gì, nước trong thùng bị ba cô bé làm bắn tung tóe, đồ ăn mà Trần Hiểu Huy đã rửa sạch để vào chậu lại bị bọn chúng bỏ vào xô nước, ba người còn cười ha ha không ngừng. Trần Hiểu Huy cười nhìn bọn họ, trong mắt có bất đắc dĩ, lại có chút sủng nịch, cuối cùng lắc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu rửa sạch lần nữa.

Đỗ Lam nhìn dâng vẻ chơi đùa của bọn họ, trong mắt cũng thấp thoáng ý cười.

Nửa giờ sau, hai người Đỗ Đức Vĩ cùng Trình Ngọc Lan đi ra, Trần Hiểu Huy nhìn thấy hai người lại đây liền đứng thẳng thân mình, mỉm cười nhìn hai người, Trình Ngọc Lan qua đi sờ sờ đầu của cậu, sau đó mới đi ra cổng.

Trên đường trở về, Trình Ngọc Lan cảm khái nói, “Cậu bé đáng yêu như thế sao lại có bố mẹ nỡ lòng vứt bỏ?”

Đỗ Đức Vĩ cầm tay vợ, “Sau này chúng ta có thể thường tới đây, tặng bọn nhỏ chút đồ sinh hoạt.”

“Vâng.”

“Đúng rồi, đợi lát nữa đi ngang qua tiệm thuốc thì em đi xuống mua ít thuôca cho Lam Lam nhé.”

“Vâng, em biết rồi.”

Đỗ Lam ngồi ở ghế sau yên lặng nghe bố mẹ nói chuyện, nghĩ đến Trần Hiểu Huy ngày nào cũng tươi cười, trong lòng có chút chua xót. Lại nhìn bố mẹ phía trước, mình đã rất may mắn.

Ngày hôm sau đi học, Đỗ Lam tới sớm hơn mộ ngàu 10 phút, trong lớp chỉ có 2 - 3 người lưa thưa. Nhưng Trần Hiểu Huy đã ngồi ở vị trí của mình, mỉm cười nhìn Đỗ Lam từ xa. Đỗ Lam đến chỗ ngồi, mở miệng hỏi, "Ăn sáng chưa?"

Trần Hiểu Huy gật gật đầu, “Ăn rồi.”

“Ừm.” Đỗ Lam ngồi xuống, lấy sách giáo khoa ra, lúc cúi đầu đọc sách còn khẽ liếc mắt nhìn xuống chân cậu. Cậu vẫn đi đôi giày giặt đến vàng kia, bởi vì ngồi ở ghế tương đối thả lỏng nên hai mặt bên của chân cậu đều chạm đất, lúc này Đỗ Lam phát hiện gót chân trái của cậu đã bị mài ra một cái lỗ. Ngẩng đầu nhìn mặt cậu, đôi mắt trong trẻo nghiêm túc đọc sách giáo khoa, đồng thồ khóe miệng sung sướng mấp máy, lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt.

Trong lòng Đỗ Lam hơi hụt hẫng.....

Một tuần sau đó, Đỗ Lam có liếc nhìn chân cậu mấy lần, nhưng cậu vẫn đi đôi giày kia, chưa hề thay đổi.

***

Bắt đầu từ kỳ 2, giáo viên Ngữ Văn yêu cầu họ sinh viết nhật ký, có khi thì cho học sinh tự do phát huy, có khi thì ra đề tài cụ thể. Hôm nay, lớp được cô giao cho đề "Ước mơ của em", đáp án có đủ loại, nào là “Bác sĩ” “Luật sư” “Tác gia” “Phi công” “Kỹ sư”……

Giáo viên Ngữ Văn nhìn một học sinh nữ ngồi ngay ngắn phía dưới, ánh mắt tập chung nhưng không hề giơ tay phát biểu, vì vậy cô chỉ cô bé, "Bạn học này, em trả lời xem."

Đỗ Lam đứng lên, nghĩ nghĩ, nói: “Em còn chưa nghĩ ra.”

Cả lớp cười vang.

Giáo viên Ngữ Văn thời có chút xấu hổ, gõ gõ bảng đen, lớn tiếng quát: "Yên lặng!" Tiếp đó nói với Đỗ Lam: "Ngồi đi! Chưa nghĩ ra thì tối nay về nhà nghĩ tiếp."

Đỗ Lam ngồi xuống, thời gian còn lại của tiết này cô bắt đầu nghiêm túc tự hỏi về vấn đề đó.

Tan học, đến lượt bàn Đỗ Lam cùng Trần Hiểu Huy làm trực nhật, chuông tan học vừa vang, Trần Hiểu Huy mở miệng nói, "Cậu về trước đi, tớ sẽ quét phòng học, cậu có người nhà tới đón mà."

Đỗ Lam nhàn nhạt nói: "Cậu cũng có em trai em gái chờ, cùng làm đi, vậy sẽ nhanh hơn."

Đôi mắt trong vắt của Trần Hiểu Huy nhìn cô, gật gật đầu.

Hai người chờ đến khi các bạn trong lớp về gần hết, Đỗ Lam phân công: "Cậu phụ trách quét lớp, tôi phụ trách xách nước lai sàn."

Trần Hiểu Huy nhẹ nhàng ừ một tiếng, xuống góc lớp lấy chổi quét rác.

Trong lúc Trần Hiểu Huy quét rác, Đỗ Lam đi lau bảng. Tiếp đó cô lại nhúng cây lau nhà vào xô nước, lau chỗ mà Trần Hiểu Huy đã quét một lượt. Tốc độ quét rác của Trần Hiểu Huy rất nhanh, chưa tới 15 phút hai người đã lau dọn xong.

Hai người sóng vai đi trên sân trường, Đỗ Lam xem như cao trong đám con gái, tầm tuổi này con trai phát dục chậm nên Trần Hiểu Huy cũng chỉ ngang cô. Tuy giờ này sân trường ít người nhưng dáng đi của Trần Hiểu Huy vẫn khiến người chú ý.

Trần Hiểu Huy còn vì mình không đi nhanh mà cảm thấy có lỗi với Đỗ Lam bên cạnh, cô bước không nhanh, dọc theo đường đi mắt nhìn thẳng, không hề quan tâm cái nhìn của người khác làm Trần Hiểu Huy an tâm hơn một chút.

Đỗ Lam thấy cậu luôn nhìn mình, vì thế mở miệng hỏi, "Em trai em gái cậu đâu?”

Trần Hiểu Huy lập tức cong cong mắt, “Bọn nó chờ tớ ở cổng trường.”

Đỗ Lam gật gật đầu, tiếp tục mắt nhìn thẳng về phía trước. Đi đi, cô như suy tư gì nhìn Trần Hiểu Huy bên cạnh, mở miệng hỏi: "Ước mơ của cậu là gì?”

Trần Hiểu Huy chớp chớp mắt to, đáy mắt có chút thẹn thùng, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời: "Ước mơ của tớ....ước mơ của tớ là có một gia đình!”

Đỗ Lam kinh ngạc trong giây lát, tiếp đó cô nói: “Thật tốt, các cậu đều có ước mơ, tôi còn chưa nghĩ tới vấn đề này.”

Trần Hiểu Huy nhấp miệng ngượng ngùng cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào. Lúc sắp đến cổng trường, xa xa trông thấy một bé gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên và một bé trai, hai người tay nắm tay, vẫy vẫy bọn họ.

Trần Hiểu Huy cũng vui vẻ phất tay ý bảo hai người đến gần, Trần Hiểu Huy giới thiệu với Đỗ Lam, “Đây là Tiểu Nam cùng Tiểu Minh.” Lại nói với hai người, “Đây là bạn của anh, các em gọi là chị Đỗ Lam.”

“Chào chị Đỗ Lam!” Hai người mở to đôi mắt tròn tròn, ngửa đầu nhìn Đỗ Lam, đồng thanh gọi.

Đỗ Lam bị manh tới rồi, theo bản năng "khụ" hai tiếng, tiếp theo thấp giọng nói, “Chào hai em!” Sau đó lại nghĩ đến cái gì, bắt lấy trên vai cặp sách, từ bên trong lấy ra hai cái kẹo que đưa cho hai người. Tiểu Nam cùng Tiểu Minh nhìn sang Trần Hiểu Huy, Trần Hiểu Huy cười gật gật đầu, hai người mới vui vẻ tiếp nhận, cùng nói, “Cảm ơn chị Đỗ Lam."

“Không cần cảm ơn.” Nói xong, Đỗ Lam phất phất tay, xoay người đi ra cổng trường.

Đi được vài chục bước, cô đột nhiên lại dừng lại, xoay người quay lại, nhét đồ vật trong tay vào tay Trần Hiểu Huy, nhỏ giọng nói một câu: “Ước mơ của cậu sẽ thành hiện thực.”

Sau đó bước nhanh tới cổng trường.

Trần Hiểu Huy nhìn kẹo que trong tay, cười cong mắt. Trần Hiểu Huy cất kẹo que vào cặp sách, nắm tay Tiểu Nam và Tiểu Minh, hai người hạnh phúc liếm kẹo que, ba anh em theo ánh chiều tà đi về viện phúc lợi.