Ngược Thiếp

Quyển 1 - Chương 10: Trốn khỏi phủ



Lễ cập kê vừa chấm dứt, ta lập tức rời khỏi đại sảnh đang tranh cãi ầm ĩ, nơi đó đầy những tính toán, âm mưu, xu nịnh tâng bốc khiến ta chán ghét vô cùng.

Lăng ca ca đã rời khỏi đó từ trước, không biết là đi đâu, ta cùng Đông Nhi trở về nơi ở của mình, Lưu Yên Các.

Thay ra những phục sức nặng nề phiền phức, cởi bỏ hết những cây trâm cài trên đầu, ta hít một hơi thật sâu:

"Đông Nhi, bây giờ mọi người đều bề bộn nhiều việc, có chút nhàm chán, hay chúng ta tới Phi Yên Lâu vấn an các vị tỷ tỷ đi!"

Đông Nhi nghe lệnh, giúp ta thay đổi trang phục nhẹ nhàng thoải mái, sau đó tới Phi Yên Lâu. Chỉ có điều, tìm cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của người nào cả.

"Quận chúa, chắc mấy vị cô nương có chuyện nên đã ra ngoài rồi. Nghe nói gần đây mỗi khi tiểu vương gia ra ngoài đều mang theo các nàng."

Ta khẽ gật đầu, nhíu mày, càng ngày ta càng cảm thấy, ta với Lăng ca ca và các tỷ tỷ đang dần tồn tại một khảng cách.

Cảm giác cô độc ập tới, ta thản nhiên cười. Ở trong vương phủ này, rốt cuộc có ai thật lòng quan tâm đến ta? Để ý đến ta?

Lăng ca ca luôn đối với ta như gần như xa, hắn cưng chiều ta, nhưng vẫn luôn có một khoảng cách.

Các vị tỷ tỷ, bởi vì thân phận bất đồng, nên sau khi lớn lên, rất nhiều chuyện cũng đều lảng tránh ta.

Trong lòng chợt hoảng, ta nhất thời xúc động, muốn rời khỏi Vương phủ này, ra bên ngoài xem thử.

Tám năm nay, số lần ta rời khỏi Vương phủ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đều là đi ra ngoài cùng Lăng ca ca, lần nào cũng mang theo rất nhiều thị vệ và nha hoàn, để cách ly ta cùng với những người xa lạ kia.

Ta khao khát được đứng trong đám đông, được giống như mọi người, không còn ngăn cách, không còn sự ồn ào giả dối.

"Đông Nhi, đi theo ta!"

Ta bước nhanh rời khỏi Phi Yến Lâu, đi đến Lưu Yên Các. Đông Nhi không hiểu chuyện gì nên vội vàng đuổi theo ta.

Cách đây không lâu, ở Lưu Yên Các phía sau Thiên Hà Viên, có một góc tường vây bị đổ, ở đó, chỉ cần tránh được thị vệ ở hậu viện, liền có thể ra khỏi vương phủ.

Trong lòng ta âm thầm cầu nguyện, hy vọng bức tường kia chưa được tu sửa lại.

Đông Nhi không đồng tình với ý kiến trốn khỏi phủ của ta, nhưng bị ta uy hiếp nên chỉ có thể đau khổ khuất phục. Tóm lại, hôm nay nhất định ta phải ra ngoài, tìm một nơi không có người, để hét to lên những chuyện không vui trong lòng.

Rốt cuộc ông trời cũng có chút lương tri! Ta với Đông Nhi lén lút đến Thiên Hà Viên, trốn ở sau bụi hoa, nhìn qua khe hở, thấy góc tường bị hỏng kia quả nhiên vẫn còn đó.

Nhưng điều làm ta đau đầu là những thị vệ đứng canh cạnh bức tường, đây là nơi quan trọng của Vương phủ. Nhưng đây lại là một ngõ nhỏ bình thường hiếm người qua lại, hơn nữa lại rất dễ để có thể nhảy ra từ Vương phủ.

Chỉ cần thoát khỏi đám thị vệ đang canh giữ ở đó, là ta có thể an toàn rời phủ.

"Quận chúa, đừng ra ngoài nữa, nếu để thị vệ bắt được, bẩm báo cho tiểu vương gia thì sẽ không hay đâu."

Đông Nhi đáng thương kéo kéo góc áo của ta, muốn thuyết phục.

Ở Vương phủ, người mà hạ nhân sợ nhất không phải lão Vương gia cùng Vương phi, mà là tiểu vương gia Mộc Thiệu Lăng dịu dàng như ánh trăng kia.

Ta không hiểu, Lăng ca ca rõ ràng dịu dàng như vậy, vì sao hạ nhân đều sợ hắn, hỏi Đông Nhi, Đông Nhi đều nói, nàng cũng không biết sợ vì cái gì, nhưng chỉ cần Lăng ca ca xuất hiện, nàng sẽ rợn tóc gáy, thấy rất lạnh lẽo!

Ta cảm thấy buồn cười, Lăng ca ca như thế nào mà khiến người ta cảm thấy "rợn tóc gáy" chứ?!

"Đông Nhi, nếu ngươi sợ, thì trở về đi, nhưng nếu ngươi dám mật báo, thì sau này ta tuyệt đối sẽ không giữ ngươi ở lại bên người nữa đâu!"

Ta giận tái mặt, biểu cảm nghiêm túc trừng mắt nhìn Đông Nhi.

Đông Nhi thấy ta như thế, chỉ có thể ấm ức gật đầu đáp ứng, theo ở phía sau, không dám lằng nhằng thêm nữa.

Ta nhíu mày, để dụ những thị vệ đang canh giữ ở ngõ nhỏ gần đây rời đi thì hơi khó, tìm kiếm chung quanh, ánh mắt ta chợt sáng lên. Ta cúi người xuống, từ trong người lấy ra một thanh kiếm bằng vàng mà không lâu trước đây Lăng ca ca đưa cho, rồi tìm thêm một sợi dây thừng.

Đông Nhi khó hiểu nhìn, ta cười nhẹ, đưa kiếm và dây thừng giao tất cả đều giao cho nàng.

"Đông Nhi, yên lặng rời khỏi đây, đến chỗ cách bức tường hai thước thì dừng lại. Nhìn thấy tảng đá kia không? Đem thanh kiếm để lên trên tảng đá là được, sau đó dùng lá cây phủ lên!"

"Quận chúa, người, người muốn làm gì?!"

Nghe ta nói xong, Đông Nhi kinh sợ không thôi, tay cầm kiếm có chút run run. Nhìn thị vệ đi đi lại lại cạnh góc tường, nuốt nước miếng.

"Đừng hỏi nhiều, chỉ cần đem thanh kiếm đặt trên tảng đá, sau đó kéo sợi dây thừng đang buộc ở chuôi kiếm về đây là được!"

Ánh mắt ta không cho phép nàng cự tuyệt, Đông Nhi mặc dù sợ hãi, nhưng lại càng không dám phản kháng ta.

Nàng chậm rãi cử động, đi đến bên bức tường. Ta ngẩng đầu, thấy dòng chữ vàng đang lấp lánh phát sáng trên biển hiệu của Lâu Vũ phía đối diện, khóe môi tràn ra ý cười.

Đông Nhi hành động coi như thành công, đem các thứ sắp xếp ổn thỏa, rồi cẩn thận trở về, sau đó đem sợi dây thừng buộc ở chuôi kiếm đưa cho ta.

"Quận chúa, thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết!"

Đông Nhi oán giận, ta xoa xoa đầu nàng, an ủi: "Hôm nay ngươi có công lao, bản quận chúa sẽ nhớ kỹ, nhất định thưởng công xứng đáng cho ngươi!"

Đông Nhi cười khổ, nàng sao có thể mong được thưởng chứ, nàng chỉ cần quận chúa có thể bình an trở về, không bị phát hiện là được!

Nếu không, cái mạng nhỏ này của nàng thật khó mà giữ nổi, nghĩ đến ánh mắt lạnh hơn băng của tiểu vương gia, nàng đã thấy run run.

Ánh mặt trời, đang dừng giữa không trung, còn chút nữa là đến buổi trưa.

Ta chậm rãi cử động dây thừng, lá cây phủ lên thanh kiếm rơi xuống theo động tác của ta, ánh sáng mặt trời chói mắt lóe lên, nhẹ nhàng chiếu vào lưỡi kiếm, ánh sáng từ kiếm lại phản xạ lên chữ vàng kia, điểm sáng không ngừng chớp lên trên bảng hiệu của Lâu Vũ, rốt cục cũng khiến cho bọn thị vệ chú ý.

"Mau! Có điều khác thường!"

Nếu nhìn theo ánh sáng lóe lên trên bảng hiệu thì chắc chắn sẽ không thể tìm ra chỗ của ta, bọn thị vệ vội vàng tụ tập, chạy theo hướng ngược lại.

Bọn họ nhất định không nghĩ đến việc người gây ra hỗn loạn đang ở trong vương phủ, mà cứ nghĩ là do người ngoài xông vào.

Thấy tất cả thị vệ đều đi hết, ta kéo Đông Nhi ngốc nghếch, chạy nhanh vào ngõ nhỏ.

Tường bao quanh ngõ cũng không cao, nhờ mấy tảng đá nên có thể leo lên trên. Ta với Đông Nhi hành động mau lẹ, thành công thoát khỏi Vương phủ.

Đứng trên đường cái, Đông Nhi vẫn chưa kịp hoàn hồn, không nghĩ nổi điều gì, sau một lúc lâu mới ngơ ngác hỏi: "Quận chúa, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Ta ngửa đầu cười nhìn nàng, trong tay loạng choạng cầm chuôi thanh kiếm.

"Là Lăng ca ca dạy ta! Lưỡi kiếm có thể phản xạ ánh sáng, xuất hiện ánh sáng có vẻ đáng nghi ở nơi đó, sẽ khiến bọn họ tưởng lầm là có tặc nhân xông vào Vương phủ, cái này gọi là kế điệu hổ ly sơn!"

Lăng ca ca nhất định không ngờ rằng, những gì hắn dạy đã giúp ích cho ta, chợt nghĩ nếu chuyện chuồn khỏi phủ bị hắn biết được, ta lại có chút hối hận, không biết Lăng ca ca liệu có tức giận hay không?

Lắc lắc đầu, đã làm rồi thì không được nghĩ nữa, đến lúc đó tính sau!

Trên người giờ đây thập phần mộc mạc, nhìn không ra ta là quận chúa của Mộc Dương vương phủ.

"Đông Nhi, nhớ gọi ta là tiểu thư! Bây giờ, ta không phải quận chúa!"

Dẫn Đông Nhi tiến vào khu chợ náo nhiệt, ta không kịp đánh giá từng nơi, từng người, chỉ biết rằng, ở nơi đây, ta có thể tự do hít thở.

"Đông Nhi, ngươi từng ra khỏi Vương phủ, hẳn là biết có chỗ nào vui vẻ náo nhiệt chứ?"

Thấy ta không ngừng lách qua đám người, Đông Nhi có chút bối rối đuổi theo, càng không ngừng nhắc nhở ta đừng làm rớt khăn che mặt.

Người đi đường có lẽ bị tò mò bởi chiếc khăn che mặt, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ta, ánh mắt kiểu đó, ta sớm đã quen rồi.

"Tiểu thư, Đông Nhi lo lắm, nếu bị phát hiện......"

"Đông Nhi, chúng ta không phải đã rời khỏi phủ rồi sao? Bởi thế, thay vì lo lắng này nọ, không bằng chơi đùa thật vui, rồi lúc về hẵng lo lắng. Ngươi nói xem có đúng không?"

Đông Nhi ngẩn ra, rồi lẳng lặng gật đầu.

"Vâng, có lẽ là vậy...!"

Ta nhún nhún vai, không hề để ý nàng, đi thẳng một mạch.

"Tiểu thư, nếu đã như vậy, Đông Nhi sẽ đưa tiểu thư tới hồ Phượng Minh, hai ngày nay ở đó đang tổ chức hội thi chèo thuyền. Rất náo nhiệt!"

Đông Nhi cười, có chút cổ quái, nhưng ta không nghĩ nhiều nên cũng vui vẻ cười theo.

Đi cùng Đông Nhi tới bờ hồ Phượng Minh, ta không ngờ, ở nơi đó ta sẽ gặp hắn. Chính là nam nhân làm đảo lộn cả cuộc đời ta...

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!