Ngược Thiếp

Quyển 1 - Chương 20: Trúng cổ



Sáng sớm mặt trời chưa lên cao ta đã thức dậy, suốt đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại mấy lần, hốc mắt hơi ướt, mà đầu cũng có chút đau.

Vốn định đi đánh thức Đông Nhi, lại phát hiện trên bàn có mảnh giấy bị chặn dưới ấm trà, khẽ nhíu mày, ta nhớ rõ trước khi đi ngủ không hề nhìn thấy tờ giấy này.

Ta chợt nghĩ đến Lăng ca ca, có lẽ là do hắn để lại.

Cõi lòng ngập tràn chờ mong, ta cầm mảnh giấy lên xem.

Hắn nói, trong cuộc sống có rất nhiều điều bất đắc dĩ, từ xưa tới nay khó mà vẹn toàn tất cả, hắn luôn nghĩ bản thân mình sẽ luôn tuân theo quy tắc, làm việc đại sự không câu nệ tiểu tiết, không vì việc nhỏ mà dao động.

Hắn từng nghĩ trên đời này không có việc gì cản được bước chân hắn tiến về phía trước, nhưng không biết từ khi nào, trong lòng hắn đã có rất nhiều ràng buộc.

Thiên hạ này, hắn sẽ dùng chính khả năng và mưu trí của mình để đạt được, còn bảo bối trong lòng hắn, hắn vẫn sẽ bảo vệ như lúc trước!

Những giọt lệ theo má chảy xuống, cõi lòng ta vì một câu nói ấy mà run lên.

Ý của hắn là, sẽ không bắt ta làm đám hỏi sao? Hắn sẽ giữ ta ở bên cạnh thật ư?

Ta nín khóc, mỉm cười, đem tờ giấy áp lên ngực, giống như đang từ địa ngục trở lại nhân gian vậy, cảm giác buồn bã chớp mắt đã tan biến.

"Đông Nhi, Đông Nhi, mau tỉnh lại đi......"

Cất bức thư đi, khuôn mặt ta tràn ngập ý cười, vui vẻ như một chú chim chạy ra phía ngoài, búng Đông Nhi một cái, muốn chia sẻ niềm vui của mình với một người khác.

Đông Nhi bị ta làm cho hoảng sợ, hoang mang rối loạn vội vàng chỉnh lại quần áo, thấy ta vui vẻ mỉm cười thì nàng ngẩn ra, ánh mắt của nàng, cứ như thể ta đã hoá điên rồi vậy.

Ta cố nén cười, ôm nàng một cái, nói: "Đông Nhi ngốc, mau dậy thôi, chúng ta lâu rồi không đến Tập Vũ Hiên ở phía sau, ăn xong điểm tâm thì đi nhé."

Tập Vũ Hiên, có thể được coi là công trình khác lạ bậc nhất ở Vương phủ, với cây cầu treo quanh co, uốn khúc được xây dựng trên mặt hồ nhân tạo, phía sau hòn giả sơn còn có một dòng suối nhỏ chảy từ trên núi xuống. Phía trên hành lang dài có ống dẫn nước, từ chỗ cao chảy xuống, nước sẽ chảy qua đường ống ấy, cùng hành lang dài phía trên tạo thành một thác nước đổ xuống.

Ở dưới nhìn lên sẽ cảm thấy cực kỳ đồ sộ, hơn nữa do trời nắng, sương mù tản ra, liền tạo thành một làn khói màu hồng huyền mỹ, đây chính là thánh địa tốt nhất để nghỉ ngơi vào mùa hè.

Trước kia ta thích nhất là được ngắm nhìn thác nước ở Tập Vũ Hiên, nghe âm thanh linh động thanh thoát kia, ta sẽ vô cùng vui vẻ, lâu lắm rồi, ta đã quên mất, đây là nơi khiến lòng người trở nên thoải mái hơn.

Ta chưa muốn gặp Lăng ca ca, vì không biết nên dùng tâm tình nào đối mặt với hắn. Ta vẫn lo lắng, dù Lăng ca ca nói như vậy, nhưng phía Vương gia cũng là một rào cản lớn, vì trên danh nghĩa ta vẫn quận chúa của Mộc Dương vương phủ.

Cùng Đông Nhi tới Tập Vũ Hiên vui đùa một lúc lâu, cảm giác uất ức khó chịu lâu ngày đã dần tan biến, bỗng thấy Thủy Trúc tỷ tỷ hoang mang rối loạn chạy tới, lôi kéo ta trở về.

Nàng vội vàng nói: "Thương Nhi, mau trở về đi, Vương gia bệnh tình nặng thêm!"

Trong lòng ta chợt lạnh, có cảm giác rất bất ổn, cứ cảm thấy niềm vui khó khăn lắm mới có được này sẽ biến mất rất nhanh.

Ta vội vàng chạy đến Khung Hàn Lâu, đã thấy Lăng ca ca cúi đầu quỳ trước mặt Vương gia, vẻ mặt tái nhợt.

Vương phi ngồi phía cuối giường, thấp giọng khóc nức nở, nhìn thấy ta, ánh mắt trở nên phẫn nộ, sắc bén như những mũi tên.

Ta nhìn người đang nằm trên giường, Mộc vương gia chỉ trong hai đêm đã trở nên gầy yếu hơn rất nhiều, khoé môi và vạt áo ông đều là vệt máu, sắc mặt trắng bệch.

Đại phu chau mày, lắc đầu thở dài, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Kỳ quái, thực sự rất kỳ quái, lúc trước quả thật vì mệt nhọc quá độ, lửa giận công tâm nên mới ngã bệnh, sao lúc này mạch tượng lại hỗn loạn đến thế này chứ?"

Lời này, khiến tất cả mọi người đều thấy lạnh lẽo, sắc mặt ám trầm.

Nhìn vẻ mặt tự trách của Lăng ca ca, ta cũng đoán được đại khái, bệnh tình của Vương gia bỗng nhiên nặng thêm, chắc không phải do Lăng ca ca nói gì đó với Vương gia chứ? Là về chuyện của ta sao?

"Đại phu, tình hình Vương gia hiện tại rốt cục sao rồi?"

"Vương phi chớ nôn nóng, xem mạch tượng thấy thân thể ngài lúc nóng lúc lạnh, kèm theo run rẩy, bệnh của Vương gia sợ rằng rất khó nói. Lão phu chắc chắn sẽ cố hết sức mình, cứu trị cho Vương gia!"

Lời của đại phu cũng không khiến mọi người an tâm hơn chút nào, Vương phi bảo mọi người lui xuống, chỉ để lại Lăng ca ca.

Đứng ở ngoài Khung Hàn Lâu, lòng ta bất an, không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.

Xoay người lại thấy Cát Cánh tỷ tỷ đứng phía sau mang bộ dạng như muốn nói rồi lại thôi, ta thản nhiên nở nụ cười, cùng nàng đi về Lưu Yên Các.

Dọc đường ta không hề mở miệng, nàng cũng trầm mặc không nói, nhưng nét mặt ưu tư ấy khiến ta cảm thấy nặng nề không chịu nổi.

"Cát Cánh tỷ tỷ, có chuyện gì sao?"

Nàng không mở miệng, ta chỉ có thể chủ động hỏi, cũng không thể trách nàng, bởi vì bức hoạ kia bị lộ ra cũng do nàng nhận lệnh của Vương gia.

"Thương Nhi.... thích tiểu vương gia phải không?"

Ta ngẩn ra, thản nhiên cười, tâm tư của ta biểu lộ rõ ràng vậy ư? Dung nhan sau lớp khăn che mặt hơi ửng hồng, ta nhẹ nhàng gật đầu.

"Đương nhiên là muội thích Lăng ca ca, đối với muội mà nói, huynh ấy là người quan trọng nhất trên đời này"

"Thương Nhi, nhưng hai người là là huynh muội, hai người sẽ không có khả năng đâu!"

Nàng hình như có chút lo lắng, đôi mắt màu hổ phách ẩn chứa lệ quang, giờ ta mới nhận ra, ánh mắt ấy che giấu sự thâm trầm đau xót và bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ nàng cũng thích Lăng ca ca?

Cười nhìn nàng, ta thở dài nói: "Cát Cánh tỷ tỷ, mọi người đều biết chuyện muội phải gả sang Thánh Viêm Hướng từ lâu rồi phải không?"

Nàng cúi đầu, trầm mặc không nói.

Ta cười khổ một chút, tiếp tục nói: "Muội đã từng nghĩ mình là người hạnh phúc nhất, tuy rằng chỉ là một cô nhi, nhưng lại được Vương gia Vương phi yêu thương, Lăng ca ca cẩn thận quan tâm, còn có ba vị tỷ tỷ thân thiết. Trước kia, muội nghĩ muội sẽ mãi mãi hạnh phúc như vậy,nhưng có một ngày đột nhiên nhận ra, tấc cả đều là giả dối mà thôi. Muội không phải qụân chúa hạnh phúc gì hết, chỉ là một quân cờ có giá trị lợi dụng mà thôi."

Lau lệ trên khoé mắt, ta cười nhìn về phía nàng.

"Kỳ thật muội phải biết từ lâu chứ, bọn họ sao có thể vô duyên vô cớ thu dưỡng một khất nhi...... Cát Cánh tỷ tỷ, muội luôn coi các tỷ là tỷ tỷ ruột thịt của mình, nhưng sao chuyện mà tất cả mọi người đều biết, lại chỉ mình có muội không biết, cái cảm giác bị phản bội này thật sự rất đau. Chẳng lẽ, muội chỉ có thể là một quân cờ sao? Muội cũng là một con người, muội cũng muốn có hạnh phúc và tự do thực sự"

Bỗng Cát Cánh tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sắc bén giống như muốn xuyên thủng ta, không hề dịu dàng, khiến ta có cảm giác giống như lần đầu ta nhìn thấy nàng, thật sự vô cùng xa lạ.

"Thương Nhi, có biết tiểu vương gia vì muội mà hy sinh những gì không? Với vị thế của hắn, hắn có thể chiếm thiên hạ dễ như trở bàn tay! Muội muốn thấy mọi cố gắng của hắn bị phá hỏng sao? Có biết vì chuyện này hắn đã phải trả giá đắt tới mức nào không? Thậm chí, vì muội mà hắn ngỗ nghịch với Vương gia, cứ như thế này hắn sẽ bị huỷ hoại!"

Nhìn về phía phương xa, ta trầm mặc không nói, có lẽ Cát Cánh tỷ tỷ nói đúng.

Không có đám hỏi, hai nước sẽ có thể gây chiến bất cứ lúc nào, với thực lực hiện giờ của Thiên Thục Quốc, làm sao có thể ngăn cản được sự xâm chiếm của Thánh Viêm Hướng.

Lăng ca ca vì ta mà từ bỏ quốc gia, ta biết hắn có hùng tâm tráng chí của riêng mình, ta cũng biết, nếu lựa chọn ta, hắn có thể sẽ mất đi tất cả.

"Muội nhẫn tâm nhìn tiểu vương gia đầy kiêu hãnh phải mất đi mọi thứ sao? Đây là tình yêu của muội với hắn sao? Thương Nhi, có lẽ Cát Cánh tỷ tỷ ích kỷ, nhưng ta thật sự hy vọng muội hãy suy nghĩ thật cẩn thận, chớ để sau này phải hối hận!"

Nói xong, nàng không hề nhìn ta, xoay người rời khỏi Lưu Yên Các.

"Quận chúa......"

Đông Nhi không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau, lo lắng nhìn ta.

"Đông Nhi, chẳng lẽ ta thật sự không thể có được hạnh phúc sao?"

Không có câu trả lời. Thật sự không thể có được ư?

Không ai biết Vương phi và Lăng ca ca đã nói những gì, chỉ biết sau khi hắn rời khỏi Khung Hàn Lâu đã tự nhốt mình trong thư phòng cả nửa ngày, sau khi đi ra, lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm như trước.

Vương gia bệnh tình không có chuyển biến tốt, Thánh Viêm Hướng sứ thần cũng đến thăm hỏi, nghe nói, hai ngày sau bọn họ khởi hành về nước, từ đầu đến cuối chưa hề đề cập tới việc đám hỏi.

Ta thấy khó hiểu, nam nhân kia, Vương gia Liên Thành Chích danh tiếng lẫy lừng của Thánh Viêm Hướng rốt cục đang có chủ ý gì đây.

Hắn không phải đã nói muốn thay đổi chủ ý, quyết tâm làm đám hỏi sao?

Trong lòng ta rối rắm, tràn đầy bất an.

Đám hỏi như vậy, đem gả cho một nam nhân tà tứ như vậy, trong lòng ta luôn âm thầm bài xích.

Hai ngày sau, Lăng ca ca tự mình tới cửa thành đưa Thánh Viêm Hướng sứ thần về nước, nỗi lo lắng của dân chúng trong thành dần dần bớt đi, nhưng sóng gió trong Vương phủ ngày càng nổi lên mãnh liệt.

Vương gia bệnh tình không đỡ, ngược lại càng thêm gầy yếu, danh y khắp kinh thành tụ tập tại Vương phủ, cuối cùng kết quả đều nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Vương gia không phải nhiễm bệnh, mà là trúng thực tâm cổ!

Không ai biết tại sao Vương gia trúng cổ, cũng không biết rốt cục là ai hạ cổ.

Nghe nói, nếu muốn áp chế cổ trùng, chỉ có thể tới Thiên Hàn Sơn tìm Lăng Liên làm thuốc dẫn, Lăng Liên nhận được linh khí ngàn năm từ Thiên Hàn Sơn, tìm được nó, mới có khả năng sống tiếp.

Thiên Hàn Sơn địa thế trắc trở, cực kỳ nguy hiểm, vì Vương gia, Lăng ca ca quyết định tự mình đi tới đó.

Trước khi đi, hắn tới Lưu Yên Các, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc thản nhiên mỉm cười, đưa cho ta một khối ngọc bội, dặn ta đừng lo lắng, mọi chuyện cứ đợi hắn trở về rồi nói.

Ta cười chua xót tiếp nhận miếng ngọc bội, tâm tình càng lúc càng nặng nề. Nhưng chúng ta không hề biết rằng, khi hắn trở về, tất cả mọi chuyện đã không thể cứu vãn được nữa....

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!