Ngược Thiếp

Quyển 1 - Chương 7: Thị thiếp



Ba ngày lặng lẽ trôi qua, ta chán đến chết ngồi ở trước hành lang, dựa vào cây cột. Mọi thứ diễn ra quá mức yên bình, dường như không có thật, ta không tin Liên Thành Chích lại buông tha cho ta như vậy, hay đây chỉ là sự khoan dung trước bản án tử hình.

Khẽ nhếch khóe môi, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, ánh sáng chói chang làm ta phải nheo mắt lại. Sân này tên là Thính Thủy Các, là nơi ta đã từng ở. Trong viện thực im lặng, không có bất kì một kẻ nào đi lại ở đây, nơi này giống như đã biến thành cấm địa của Duệ Khâm vương phủ.

Trong căn phòng rộng mở, chỉ có dáng người mảnh khảnh của Nguyệt Kiến đang bận rộn, ngẫu nhiên phát ra tiếng va chạm từ hai thứ gì đó. Tất cả vẫn giống như ba năm trước đây.

Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, ta không khỏi tò mò trợn mắt nhìn, không phải tiếng bước chân của Liên Thành Chích, thì sẽ là ai đây?

Nữ tử có thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn, quần áo đỏ tươi, làn váy sa mỏng làm nàng có vẻ mềm mại quyến rũ, mày liễu cong cong, mắt xếch câu hồn*, cái mũi khéo léo giống như ngọc bích, đôi môi đỏ bừng như cánh hoa đang nhếch lên.

*câu hồn: nghĩa gần giống với quyến rũ, thu hút người khác giới

Ta hơi nhíu mày, là nữ tử đêm đó hầu hạ dưới thân hắn, mơ hồ trong trí nhớ người đó có khuôn mặt tương tự nàng, nhưng ta lại không nhớ nổi tên của nàng, có lẽ ba năm trước đây, ta biết nàng, dù sao nàng cũng là thị thiếp của hắn.

Nữ tử câu hồn, hai mắt hơi nheo lại, đánh giá ta, sau một lúc lâu, mới gợi lên một nụ cười giả dối, nói: "Hóa ra ngươi thật sự không chết!"

Ta từ chối cho ý kiến, hiển nhiên là nàng tới tìm ta để gây sự, lười cùng nữ tử này so đo. Ba năm trước đây, có lẽ ta sẽ vì thế mà tức giận, nhưng vào lúc này, khi phải đối mặt với hai lần suýt chết, ta đã không còn quan tâm đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt của hắn nữa rồi.

"Mộc Thanh Thương, ngươi vẫn kiêu ngạo giống như trước, nhưng mà, ngươi nghĩ ngươi vẫn là Mộc Thanh Thương của ba năm trước, Vương gia vẫn là Vương gia của ba năm trước sao? Mặc dù không biết ngươi sống lại như thế nào? Nhưng dù sao thì Vương gia sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái đâu, bây giờ, người ở trong lòng Vương gia là ta đây."

Ta không cùng nàng so đo, nàng lại là người gây sự. Ta cười khẽ, giương mắt nhìn nàng.

"Ngươi sợ sao?"

Sắc mặt nàng biến đổi, có chút tức giận nhìn chằm chằm ta, hừ lạnh: "Ta có cái gì mà phải sợ?! Ngươi sao? Hừ, chẳng qua hiện tại ngươi cũng chỉ là một nữ nhân bị Vương gia giam cầm, nữ nhân bị Vương gia hận! Ta mà sợ ngươi, thật nực cười."

Ta gật gật đầu, hiếu kỳ nói: "Một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải đến nơi này? Là tới để diễu võ dương oai với ta, hay là tới xem ta thê thảm như thế nào? Nếu ngươi nhàn rỗi quá, không bằng hãy nghĩ thật nhiều biện pháp để hoàn toàn trói chặt trái tim của hắn, khiến hắn đem vị trí Vương phi của ta giao cho ngươi!"

Ta cười lạnh, nàng cho rằng ta vẫn yếu đuối, dễ bị ức hiếp như ba năm trước đây sao? Vậy hoàn toàn sai rồi. Đối với màn tranh đấu giữa các thị thiếp của hắn, ta biết rất rõ, cũng hiểu các nàng hận ta đến cỡ nào.

Ta không khỏi hoài nghi, nam nhân kia có yêu ta không? Một người nam nhân nếu thật lòng yêu một nữ nhân, tại sao lại đem nàng đặt trong một đám thị thiếp của hắn, tại sao lại đồng thời có nhiều nữ tử như vậy? Tình yêu như vậy, thật rẻ mạc.

Sắc mặt của Nghiêm Tiêm Vũ tái mét, nàng sao lại không nghe thấy sự châm biếm của Mộc Thanh Thương, ba năm, ba năm rồi nàng vẫn ở địa vị thị thiếp ti tiện, mà nữ nhân này còn làm ra nhiều chuyện phản bội sau lưng hắn, vậy mà nàng ta vẫn chiếm được vị trí của Vương phi, làm sao nàng có thể cam tâm cho được?!

Bởi vì bộ dáng mĩ lệ đó ư? Nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành kia, Nghiêm Tiêm Vũ oán hận cắn răng, thật muốn bị hủy hoại nàng ta! Nén nỗi tức giận lại, nàng cười thân thiện, giống như ta với nàng có quan hệ vô cùng tốt vậy.

"Yên tâm đi, sớm hay muộn gì thì ta cũng sẽ đạt được thứ mình muốn, mà ngươi, ha ha, đừng bỏ bộ mặt dâm phụ để giả bộ thanh cao ở đây, sự dâm tiện bên trong đâu thể che lấp, may mắn là ba năm trước đây Vương gia đã nhìn thấu ngươi. Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận về lời nói ngày hôm nay!"

Ta nhíu mày, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng có chút buồn nôn, nữ nhân ghen tị quả thực quá mức đáng sợ, nhưng bây giờ ta có cái gì tốt đáng để ghen tị? Vị trí Vương phi sao? A, chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi!

"Một khi đã như vậy, thì ta sẽ chờ ngày đó đến. Không tiễn!"

"Ngươi...hừ!"

Căm giận quay đầu, Nghiêm Tiêm Vũ mảnh mai hung hãn rời đi.

Ta hạ con ngươi xuống, cảm thấy không can tâm, ta vẫn như trước không thể thoát khỏi những ngày tháng như thế này sao?

Lăng ca ca, ta mệt mỏi quá! Nheo lại mắt, nước mắt chảy ra.

Cảm giác có người nhẹ nhàng chạm vào vai ta, quay đầu lại, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Kiến đang lo lắng. Có chút đau lòng cho nàng, cô gái này bởi vì ta mà bị trừng phạt nghiêm trọng như vậy.

"Nguyệt Kiến, làm sao vậy?"

Nguyệt Kiến cúi đầu, lặng lẽ vươn tay, đem một chiếc khăn tới trước mặt ta. Ta ngẩn ra, có chút khó hiểu, tiếp nhận cái khăn, vừa mở ra nhìn thấy thứ bên trong, nhất thời ngây ngốc.

Cây hoa dâm bụt! Đúng là cây hoa dâm bụt!

Ta ngẩng đầu lên nhìn Nguyệt Kiến, cầm lấy cánh tay của nàng, không tin được, thanh âm run run: "Ngươi, ngươi là ai?! Ngươi không phải là, có phải hay không......"

Nàng bối rối lắc đầu, dùng một tay che cái miệng đang chuẩn bị hét lên của ta, rồi kéo ta vào phòng.

Ta biết nàng đang lo lắng có người ẩn trong bống tối, nên đã để mặc cho nàng kéo, trong lòng kích động không thôi.

Đóng cửa cẩn thận, ta vội vàng kéo Nguyệt Kiến lại, lệ rơi mơ hồ hai mắt: "Nguyệt Kiến, nói cho ta biết, có phải hay không Lăng ca ca, ngươi có phải là người mà Lăng ca ca phái tới?!"

Nguyệt Kiến gật gật đầu, nhìn quanh, thấy không có gì khác thường, mới nâng tay lên, lấy gỡ chiếc mặt nạ bằng da xuống.

"Phỉ Cách tỷ tỷ?!"

Khi thấy rõ bộ dáng của nàng, ta không khỏi thét ra tiếng, Phỉ Cách tỷ tỷ, đúng là Phỉ Cách tỷ tỷ đã cùng ta lớn lên?

"Thương Nhi, nhỏ giọng chút!"

Lôi ta vào trong phòng, Phỉ Cách đưa một phong thư tới tay ta.

"Đây là tiểu vương gia bảo ta giao cho của muội! Hai năm trước, lúc muội vừa mới mất tích, ta liền phụng mệnh của tiểu vương gia, cải trang trà trộn vào Duệ Khâm vương phủ, muốn tìm kiếm tung tích của muội. Nhưng Liên Thành Chích rất thông minh, ta gần như lần tìm hết các góc ngách của vương phủ, thế mà vẫn không thể tìm được muội! Hai năm trời, thật không ngờ, hắn đúng là nhốt muội ở dưới vách tường bên trong phòng ngủ của hắn!"

Phỉ Cách nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói, nhìn ta rơi lệ đầy mặt, không ngừng an ủi ta.

"Thương Nhi đừng khóc, Phỉ Cách tỷ tỷ biết khổ tâm trong lòng của muội, yên tâm, lần này chúng ta nhất định sẽ đem muội mang đi, sẽ không để muội bị nam nhân đê tiện kia chà đạp một lần nào nữa!"

Ta ôm chặt lấy nàng, khóc không thành tiếng, như thể đã tìm được chỗ dựa, muốn trút hết những uất ức trong lòng mình ra.

"Thương Nhi...... Khóc đi, khóc được là tốt rồi."

"Phỉ cách tỷ tỷ...... Ta đã nghĩ đời này sẽ không còn được gặp lại mọi người, Phỉ Cách tỷ tỷ......"

Ta khóc lớn, phát tiết hết ra ngoài, rồi lại vừa khóc vừa cười, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.

Ta chưa từng nghĩ tới, không ngờ khi ở bên Liên Thành Chích, bị giám thị nghiêm mật như vậy mà ta vẫn có thể nhìn thấy Phỉ Cách tỷ tỷ từng cùng nhau lớn lên, có lẽ, lúc này đây, ta thật sự có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn, thoát khỏi cơn ác mộng hắn gây cho ta!

"Tốt lắm, Thương Nhi ngoan, đừng khóc! Ta đã lấy được liên hệ với tiểu vương gia, ba ngày sau, buổi tối, sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta, đến lúc đó, tất cả sẽ chấm dứt."

Ta gật đầu, lau nước mắt trên mặt, hiện tại không phải thời điểm để ta yếu ớt. Ta muốn kiên cường, ở lại đây chỉ còn những tổn thương, không bằng rời đi! Nơi này đã không còn gì đáng giá để ta vướng bận nữa.

"Được, Phỉ Cách tỷ tỷ, cám ơn tỷ!"

"Nha đầu ngốc......"

Một lần nữa đeo mặt nạ giả trang lên mặt, Phỉ Cách lại biến thành Nguyệt Kiến, trước kia chỉ biết Phỉ Cách có thuật dịch dung cao, nhưng không ngờ ngay cả hình thể cũng có thể thay đổi.

Phỉ Cách là nữ tử cao gầy khỏe khoắn, mà Nguyệt Kiến lại là người xinh xắn đáng yêu, hai người, nếu không phải tận mắt ta nhìn thấy, thật khó tin rằng các nàng lại là do một người giả dạng.

"Thương Nhi nhớ kỹ, trong ba ngày này phải chú ý, không được để bất kì kẻ nào nhìn ra sự khác thường. Như trước ta là Nguyệt Kiến, hãy làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì?"

Ta khẽ gật đầu, hiểu được ý tứ của nàng, Liên Thành Chích vô cùng khôn khéo, ba năm trước đây ta đã dùng mọi biện pháp để trốn thoát, lần đó an bài chưa cẩn thận, nên bị hắn phát hiện, lúc này đây, tuyệt đối không thể để bị thất bại!

Cả hai đều bình tĩnh lại, ta thì vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục giả ngốc, còn Phỉ Cách tỷ tỷ lại tiếp tục sắm vai làm nha hoàn bị câm điếc Nguyệt Kiến, quan hệ hai người giống như trước, không có gì khác biệt.

Vốn tưởng rằng, ba ngày tới không có chuyện gì xảy ra, Liên Thành Chích sẽ không xuất hiện nữa, bình an vượt qua ba ngày tới là ta có thể cùng Phỉ Cách tỷ tỷ rời đi.

Nhưng, mọi thứ đều không như ý, buổi tối ngày hôm sau, có một nha hoàn tiến đến, phụng lệnh của Liên Thành Chích giúp ta rửa mặt chải đầu.

Ta đoán không ra hắn muốn làm cái gì, cũng không muốn ở thời điểm mấu chốt này gặp chuyện không may, bèn để cho nha hoàn tùy ý.

Sau đó, ta nhìn Nguyệt Kiến trấn an, rồi đi theo nha hoàn rời khỏi Thính Thủy Các.

Theo sự dẫn dắt của nha hoàn, xuyên qua từng hành lang gấp khúc, liền đến lầu chính của Duệ Khâm vương phủ, nơi đó là phòng ngủ của Liên Thành Chích.

Ta dừng bước chân lại, trong lòng trực giác thấy không ổn, Liên Thành Chích muốn ta đi đến phòng ngủ của hắn làm cái gì?!

"Vương phi, mời theo nô tỳ vào trong!"

Trong giọng nói của nha hoàn lộ ra khí thế áp bức, chắc là được Liên Thành Chích cho phép, nếu ta không muốn đi trước, chỉ sợ các nàng sẽ sử dụng cả vũ lực.

Ta cười lạnh một tiếng, ưỡn ngực đi về phía trước, không có gì phải sợ, hắn cũng chỉ có thể tra tấn ta một lần cuối cùng này thôi!

Chưa cả tới gần, thì đã nghe thấy một tiếng gầm dâm đãng truyền đến, người ta cứng đờ, đã đoán ra khả năng hắn muốn ta đến đây làm cái gì. Nắm chặt hai tay, ta chậm rãi nhắm mắt lại, lại ngăn cản không được tiếng rên rỉ chói tai kia đang ăn mòn vào thần kinh của ta.

"Vương phi, mời ngài đi vào!"

Hai nha hoàn đi lên, mặt không chút thay đổi đẩy cửa phòng ra, mà ta, không hề có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi vào.

Ánh sáng mông lung từ ngọn nến chiếu xuống, có khoảng ba đến năm nữ tử người trần truồng như xà, nằm trên chiếc giường rộng thùng thình đủ để chứa mười người, mấp máy môi cười quyến rũ, khiêu khích nam nhân như đế vương cao quý kia.

Y phục của nam nhân kia hơi xộc xệch, chỉ khoác hờ hững trên người, trước ngực rộng mở, làn da màu đồng cổ dưới ánh nến càng thêm phần dụ hoặc, hai chân thon dài gác lên nhau. Đôi mắt hắn híp lại, một tay chống đỡ ở bên dưới, để mặc cho những nữ tử khỏa thân kia cọ xát trên người mình.

Ta đứng thẳng, lạnh lùng nhìn hắn, cắn chặt môi dưới để ngăn cản cảm giác nôn mửa trong lòng nổi lên, ngoại trừ cảm thấy ghê tởm, thì ta không hề có cảm giác gì khác.

Ta nhớ rõ từ rất lâu rồi, hắn cũng từng như thế, ở trước mặt ta diễn một màn dâm loạn, khi đó, ta sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, sẽ cảm thấy mình bị phản bội. Nhưng bây giờ, ta sợ lại khiến hắn thất vọng rồi, đối với hắn, ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, không hề mong tưởng xa vời rằng nam nhân này sẽ thật lòng!

Hắn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sắc bén hướng thẳng tới chỗ ta, sau khi thấy vẻ mặt thờ ơ của ta, hắn có chút tức giận, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, trở nên mị hoặc, quyến rũ cười với ta:

"Ái phi, cùng tham gia, được không?"

Ta trừng lớn mắt, không có thể tin được nhìn hắn, sự bình tĩnh rốt cuộc cũng bị đánh vỡ! Hắn nói cái gì? Muốn ta, muốn ta cùng tham gia?! Muốn ta......

Cả người run run, đột nhiên ta nở nụ cười, cười thê lương! Rốt cuộc cũng hiểu được, nam nhân này thân là trượng phu của ta vô tình đến cỡ nào!

"Sao vậy? Ái phi cảm thấy không tốt ư? Ồ, đúng rồi, thân phận của nàng là Vương phi của bổn vương, sao có thể cùng những nữ nhân đê tiện này hầu hạ bổn vương!"

Không biết hắn đang nghĩ cái gì, cúi đầu cười, một phen đẩy nữ tử trên người ra, rồi đứng dậy, đi tới chỗ ta.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn ta chằm chằm, ta nín thở không muốn hô hấp, bởi vì hắn khiến ta cảm thấy ghê tởm.

"Nàng nói ta khiến nàng thấy dơ bẩn sao? Nàng cho rằng nàng cũng thuần khiết, rất cao thượng sao? Không hề đâu, đừng đánh giá cao mình. Nàng dám phản bội bổn vương, khi nàng hầu hạ dưới thân nam nhân khác, nàng so với bổn vương còn bẩn hơn!"

Hắn bóp mạnh cằm nàng, nhìn vẻ quật cường trên mặt nàng, hắn rất hận, nghĩ đến thân thể của nàng bị nam nhân khác chiếm hữu, hắn rất hận, nghĩ đến chuyện nàng nhìn hắn như mãnh thú, lại mỉm cười với nam nhân khác, tâm tâm niệm niệm đều là Lăng ca ca của nàng, hắn rất hận!

Càng hận hơn, nàng lại nguyện ý vì nam nhân sinh kia sinh đứa nhỏ, đối với sự đụng chạm của hắn lại thấy ghê tởm đến buồn nôn! Hắn từng nói, hắn sẽ khiến nàng phải hối hận, vì phản bội hắn mà cảm thấy hối hận!

Nhốt nàng hai năm, vẫn không biết hối cải, như vậy, từ giờ trở đi, liền đổi phương pháp khác, một ngày nào đó nàng sẽ phải cầu xin hắn tha thứ!

Đem chân tình thể hiện trước mặt nàng, nàng khinh thường, đã là như vậy, thì hắn sẽ không thương tiếc nàng nữa, chỉ có một người hận là hắn, không công bằng, muốn hận, thì cả hai người cùng hận đi!

Nếu không thương, vậy hận đi!

"Từ hôm nay trở đi, nàng không còn là Vương phi của bổn vương nữa, một nữ nhân hạ lưu căn bản không xứng!"

Hơi thở của hắn lướt qua mặt ta, hắn dùng ngữ điệu nhu tình nói nhưng ẩn bên trong lại là sự tàn nhẫn.

"Từ hôm nay trở đi, nàng cũng giống như các nàng ta, chính là một tiện thiếp của ta! Ta muốn nàng làm như thế nào thì nàng phải như thế, thậm chí, ta muốn nàng cởi quần áo, giống những nữ nhân này, nàng cũng chỉ có thể làm theo! Nghe có được không? Thương Nhi của ta......"

Ta nhìn hắn, không e dè, ta muốn nhìn rõ nam nhân này, trong lòng, muốn nhìn xem, hắn từng nói với ta, nam nhân từng nói yêu ta đâu mất rồi, không tin ta, cũng không sao, nhưng bây giờ lại giẫm lên tự tôn của ta như thế?

Hắn hiểu nhầm ta phản bội hắn, tin tưởng lí do mà thị thiếp của hắn nói, tin tưởng người khác vu oan giá họa cho ta, cũng không sao. Hắn nói ta nợ hắn, không sao cả, ta còn! Nhưng hắn không có tư cách để giẫm lên tự tôn của ta!

Ta lạnh lùng nhìn hắn, dùng hết khí lực toàn thân, gạt bàn tay đang nâng cằm ta ra.

"Liên Thành Chích, có lẽ, ba năm trước đây ta đã từng động tâm với ngươi......"

Thân hình của hắn run lên, kinh ngạc, không thể tin được, trừng mắt nhìn ta, ánh mắt dâng lên ngọn lửa nóng bỏng.

Ta nhìn hắn, lạnh lùng cười nói: "Nhưng, chính ba năm trước đây! Ngươi chỉ vào ta nói, ta phản bội ngươi, thà rằng tin tưởng người khác cũng không tin tưởng ta, ngươi đánh ta một chưởng, chỉ vào ta và tên nam nhân xa lạ kia, mắng ta là đồ tiện nhân, chút động tâm đó đã bị ngươi hủy diệt gần như hết sạch! Ngươi muốn ta hận sao? Ta nghĩ, ngươi thành công rồi, hiện tại, ta hận ngươi!"

Ánh mắt nóng bỏng của hắn tắt dần, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, hầu kết lăn lộn, thanh âm có chút khàn khàn: "Thật không? Hận ta? Vậy không sai!"

Hắn kéo lấy y phục của ta, rồi lạnh giọng rống giận, ánh mắt lóe lên lửa giận cuồng bạo: "Cút hết cho bổn vương!"

Bọn nữ tử khỏa thân kia đang nằm nghiêng ở trên giường cả kinh, không thể chịu được lửa giận của hắn, vội vàng đứng dậy, nhặt quần áo rồi tùy tiện khoác vào, lập tức đi ra ngoài.

"Một khi đã như vậy, thì hận đến thấu xương đi! Hận vào cốt tủy, hận nhập huyết mạch! Mặc dù đã chết, đều phải nhớ kỹ, người nàng hận là ta Liên Thành Chích!"

Hắn lôi ta đi, rôi ném ta lên chiếc giường lớn, ta hoảng hốt, dường như ta thấy được sự tuyệt vọng cùng đau xót trong đôi mắt của hắn. Ta cười nhạo chính mình, ta lại nằm mơ rồi.

Thân hình to lớn của hắn ngăn ở bên giường, đè chặt lên ta, ta nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt của hắn lạnh như băng.

"Mộc Thanh Thương...... Nàng phải nhớ kỹ, dùng cả cuộc đời của nàng để hận ta!"

Hắn vùi đầu vào bả vai ta, có thứ gì đó ấm áp rơi trên vai, làm ta cứng đờ.

Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310

Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!