Ngược Thiếp

Quyển 2 - Chương 20-2: Tàn ngược (2)



Sắc thu ngày càng đậm. Ngoài cửa sổ lá cây rơi xuống như bông tuyết, rung rinh trong gió thu xào xạc.

Những bông hoa từng nở rộ khoe sắc cũng bị sương thu tàn phá. Những cánh hoa còn sót lại ánh lên vẻ chết chóc rực rỡ, kiếp này sắp kết thúc rồi.

Hoa nở rồi lại tàn, năm nay tuy héo tàn, nhưng sang năm lại có cơ hội tái sinh, nhưng với cuộc đời của Mộc Thanh Thương thì đã hoàn toàn héo úa, ngay cả bộ rễ cũng bị hỏng, hoàn toàn tuyệt vọng.

Trong tay ta nắm chặt lá thư lấy được từ con chim bồ câu, Lăng ca ca nói ta hãy chờ đợi, rất nhanh hắn sẽ phái người tới cứu ta.

Nhưng chờ bao lâu đây? Tại vương phủ này, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng gian nan, miệng vết thương trên người đã giảm bớt, nhưng những vết thương trong lòng lại bắt đầu mưng mủ thối rữa.

Chờ đợi......Chờ đợi đến khi nào?! Ta chỉ sợ mình sẽ không đợi được mà phát điên lên mất......

"Tránh ra! Mấy tên cẩu nô tài này, có biết ta là ai không?! Dám cản đường bản phu nhân, nếu để ta nói cho Vương gia biết, thì đầu của các ngươi sẽ bay đi hết đấy!"

Thính Thủy Các vốn đang yên tĩnh thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng nói khe khẽ của một nữ tử, cái bộ dạng nghênh ngang kiêu ngạo kia làm cho đám thị vệ trông coi nhíu mày không thôi.

Người trước mắt này chính là thị thiếp được vương gia sủng ái gần đây, nàng là con vợ lẽ của Thị Lang Nghiêm đại nhân. Tuy ở vương phủ nàng cũng chỉ là thị thiếp, nhưng với quan hệ giữa Vương gia và Vương phi hiện nay, thì thân phận của nàng cũng được coi là một tiểu thư nhà quan cao quý, không chừng về sau còn thăng tiến rất nhanh, hôm nay tốt nhất là không nên đắc tội nàng.

Nhưng nhìn điệu bộ của vị phu nhân này, có lẽ tới đây là muốn tìm phiền toái rồi, nhưng nếu để lỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ Vương gia trách tội thôi!

Nàng ta như đã nhìn ra được vẻ khó xử của thị vệ, miễn cưỡng thu hồi lại vẻ mặt kiêu căng, rồi dịu dàng nói:

"Các vị tiểu ca à, tất nhiên là bản phu nhân biết các ngươi đang khó xử, các ngươi yên tâm, bản phu nhân tới đây chỉ là muốn đi thỉnh an Vương phi, không làm chuyện gì khác đâu. Ta đã nhập phủ mấy ngày rồi mà vẫn chưa tới bái kiến Vương phi, thật là không tốt. Tuy nói Vương gia sủng ta, nhưng ta cũng không muốn để cho các tỷ muội nói, là ta ỷ vào sự sủng ái của Vương gia mà không thèm để Vương phi vào mắt, tội danh này bản phu nhân gánh không nổi. Thỉnh an xong ta sẽ rời đi, tuyệt đối không để cho các vị tiểu ca khó xử, các ngươi thấy thế nào?!"

Trước thái độ mềm nhẹ của nữ tử kia, mấy tên thị vệ dò xét lẫn nhau, mặc dù biết rõ nữ tử này không có lòng tốt, có tiếng điêu ngoa chanh chua, hôm nay tới đây chắc không phải chỉ là để vấn an đơn giản như vậy, nhưng bọn họ cũng không nên làm khó.

Dù sao giữa một vị Vương phi bị thất sủng và một thị thiếp đang được sủng ái, ngăn trở một chút, làm ra vẻ thôi.

"Phu nhân, tất nhiên bọn thuộc hạ là không dám ngăn cản, nhưng nếu để cho Vương gia biết thì cũng không tốt......"

"Được rồi được rồi, bản phu nhân tự có chừng mực, sẽ vào trong nhanh thôi, hôm nay các ngươi đã đối xử rất tốt với ta, bản phu nhân sẽ không quên đâu!"

Nói xong, nữ tử kia bèn cười duyên, đợi cho các thị vệ tránh ra rồi đi vào Thính Thủy Các. Ta ngồi ở trước cửa sổ nhìn một màn kia, cảm thấy nhàm chán nhếch môi cười khẽ. Thị thiếp mới ư? Là tới để kiếm chuyện sao?

"Vương phi, nữ nhân này vừa nhìn thấy là đã biết không có ý tốt gì, tốt nhất là đừng cho nàng vào!"

Tiểu Y đứng ở phía sau nhíu mày căm giận nói, rồi khó hiểu nhìn ta cười.

"Quên đi, tránh được một lần, thì cũng không tránh được lần thứ hai đâu, không sao cả, cho nàng khoe khoang một chút, thỏa mãn lòng hư vinh của mình đi. Dùng vẻ thê thảm của một vị Vương phi như ta đây để làm nền cho sự sủng ái của nàng ta, cũng không làm sao cả, Tiểu Y, đi pha trà đi!"

Tiểu Y mang vẻ mặt không tình nguyện xoay người rời đi, vừa mới mở cửa thì đã thấy nha hoàn của nàng ta đang giơ tay lên định gõ cửa, người kia vội vàng hành lễ, sau đó không thèm xin phép mà đã xông vào.

Nữ tử kia nhìn thấy ta đầu tiên là sững sờ, ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó là sự ghen tị. Ta khẽ chạm vào khuôn mặt, mới phát hiện mình quên mang khăn, cười, ta có gì đáng giá để ghen tị đây?

"Ồ, đây là Vương phi hả? Thiếp là Nghiêm Tiêm Vũ xin thỉnh an Vương phi!"

Ta lấy khăn che mặt, câu hồn cười khẽ. Vòng eo mảnh khảnh yểu điệu, cung trang màu xanh nhạt phối kèm với trâm cài xanh thẫm trên búi tóc, khuôn mặt mềm mại đáng yêu được trang điểm nhẹ nhàng, lông mày lá liễu, mắt phượng cong cong, nhưng đó mới là điểm khiến thiên hạ mất hồn.

Cong môi cười khẽ, ta nhìn thẳng vào nàng, nữ tử duyên dáng như vậy, mới xứng với thú vui sưu tầm các mỹ nhân thiên hạ của Liên Thành Chích.

Ta thở dài, lòng dạ đế vương lạnh lẽo, một nam nhân cần có bao nhiêu thị thiếp để làm nền cho thân phận tôn quý của mình đây?

Đó là vô vàn dung nhan xinh đẹp bị héo úa, sự kiêu ngạo của nam nhân cũng đổi lấy từ nước mắt của nữ nhi.

Những nữ tử này cứ nghĩ mình được sủng ái nên đắc ý, nhưng họ không biết, một khi quân vương không còn ham mê sắc đẹp nữa, thay người cũ đổi người mới, mới bi ai đáng thương làm sao!

"Thỉnh an làm gì, một Vương phi vô danh như ta, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cần gì phải để vào trong mắt!"

"Ai nha. Có lẽ Vương phi hiểm lầm rồi, Tiêm Vũ luôn quan tâm tới Vương phi, tuy nói đã nhiều ngày nay Vương gia luôn ở bên Tiêm Vũ, cũng chưa đến thăm Vương phi lần nào, nhưng Tiêm Vũ vẫn luôn khuyên Vương gia không nên độc sủng, như vậy sẽ hại chết Tiêm Vũ. Được hôm rảnh rỗi, Tiêm Vũ liền vội tới đây thỉnh an Vương phi."

Nhìn nàng cười duyên, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý, ta bất lực thở dài, cảm thấy Thính Thủy Các yên tĩnh vẫn tốt hơn.

Xung quanh hắn vẫn là mỹ nhân, trong tay hắn nắm quyền, nhưng tại sao hắn lại nhất định phải giam lỏng ta như vậy, lưu lại một người vô tâm, lại còn có oán hận với hắn thì có ý nghĩa gì đây?

Ta đang suy nghĩ, thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng xôn xao, Thính Phong đang dẫn một nam nhân đeo mặt nạ đi vào Thính Thủy Các.

Nghiêm Tiêm Vũ nhìn thấy Thính Phong đến thì hơi hoảng loạn, sau khi không thấy bóng dáng của Liên Thành Chích đâu thì nàng ta mới lặng lẽ thở phào, giả khụ hai tiếng rồi cười nói với ta:

"Vương phi, xem ra ngài có việc gấp rồi, Tiêm Vũ xin cáo từ, hai ngày trước Vương gia còn nói không được tùy tiện đi tới Thính Thủy Các, để tránh Tiêm Vũ học cái xấu, Tiêm Vũ cũng là vụng trộm tới đây, nếu để Vương gia biết được thì khó giải thích lắm."

Ta cười khẽ, học cái xấu sao? Có chút vô lực lắc đầu, ta xua tay ý bảo nàng rời đi.

Sau khi Nghiêm Tiêm Vũ được đưa đi, thì bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, Thính Phong ở ngoài cửa nhẹ giọng nói:"Khởi bẩm Vương phi, Thính Phong phụng mệnh Vương gia, hôm nay dẫn Thục Trung Dược vương tới chữa bệnh cho Vương phi!"

Thục Trung Dược vương? Đó là người mà nghe nói có thể giải trừ Phệ hồn thuật - Hiên Viên Hàn?

Thật ra Liên Thành Phú cũng đã từng nói, trên thế gian này chỉ có duy nhất một người có thể giải được Phệ hồn thuật, đó chính là Hiên Viên Hàn, chẳng qua Hiên Viên Hàn khám bệnh vô cùng kỳ quái, hắn không cần tiền thù lao, mà hắn muốn được tự lựa chọn thứ mà hắn thích.

Sau khi khỏi bệnh, cho dù không có sự cho phép của chủ nhân, thì hắn vẫn sẽ tự ý lấy đi thứ mà mình nhìn trúng, nếu như chủ nhân đổi ý, thì Thục Trung Dược vương cũng có thể trở thành độc vương, giết người trong âm thầm!

Liên Thành Phú nói muốn mời hắn khám bệnh thì phải tốn rất nhiều vàng bạc, nhưng không hiểu Liên Thành Chích nghĩ cái gì, mà lại muốn giải Phệ hồn thuật cho ta, làm như vậy thì có ý nghĩa gì?

Ta với hắn, cho dù không có Phệ hồn thuật thì cũng không có khả năng đâu, mà ta cũng sẽ không cảm kích hắn.

"Vào đi."

Siết chặt y phục trên người, mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, khiến ta bị nhiễm phong hàn, từ cái ngày điên cuồng ấy, Liên Thành Chích không còn xuất hiện nữa, mà lại âm thầm làm một vài chuyện vô nghĩa.

Hắn đang cầu xin sự tha thứ của ta ư, hay là cho rằng ta sẽ cảm động đến rớt nước mắt vì sự rộng lượng của hắn?

Nam nhân kia hết lần này đến lần khác gây ra tổn thương cho ta, vậy mà hắn lại nghĩ mọi chuyện vẫn có thể khôi phục như cũ ư?

Lần đầu tiên tổn thương, ta có thể tha thứ cho nỗi hận của hắn, thông cảm với những chuyện mà hắn đã phải trải qua khi còn nhỏ, nhưng sau khi ta lỡ động tâm với hắn, thì những tổn thương kế tiếp nên dùng lý do gì để tha thứ? Chẳng còn lý do gì cả!

Ta chỉ ngóng trông, chờ đợi tin tức của Lăng ca ca, chờ hắn mang ta rời khỏi vương phủ tù túng này, cho dù là chết, thì ta cũng muốn được chết trong tự do!

Cửa bị đẩy ra, Thính Phong dẫn theo một nam nhân cao lớn mặc y phục màu xanh nhạt, trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ làm bằng bạc. Cả người nam tử kia tỏa ra hàn khí, trông rất khó gần như muốn đem mọi người cách xa cả ngàn dặm.

Ta không thể miêu tả rõ về khí chất của hắn được, có chút chính nghĩa, có chút tà khí, nhìn hắn tới gần, một mùi hương nhàn nhạt thổi qua, làm ta chợt bừng tỉnh.

"Vương phi đừng có ngồi gần cửa sổ, nơi đó gió to, lại càng khiến người bệnh nặng thêm, không đáng đâu!"

Lời nói của hắn khiến tim ta bỗng nảy lên một cái. Ta giật mình nhìn hắn, thì lại thấy khóe môi của hắn hơi cong lên mang vẻ mỉa mai, khiến ta chợt nghĩ câu nói quan tâm vừa nãy chỉ là ảo giác của chính mình.

Tiểu Y bưng trà lên, vừa nhìn thấy cảnh này thì đã tỏ vẻ khó hiểu tại sao thị thiếp lại biến thành một người đeo mặt nạ vậy, nhưng nàng vẫn nhanh trí, đem trà tới, rồi lui sang đứng cạnh người ta.

"Thính Phong thị vệ, nói cho Duệ Khâm Vương gia biết, Hiên Viên Hàn đã biết thứ mình muốn là cái gì, nhưng Hiên Viên hi vọng sau khi chữa khỏi bệnh cho Vương phi, chỉ mong Vương gia đừng có tiếc rẻ, nếu không......"

Ánh mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Hàn thoáng liếc qua mặt ta, môi khẽ cong lên, không hiểu tại sao ta bỗng cảm thấy sợ hãi trước những lời nói của hắn. Hắn muốn cái gì?!

Thính Phong dường như cảm nhận được bầu không khí dị thường trong khắp căn phòng, hơi nhíu mày, nhưng vẫn kính cẩn gật đầu.

"Thính Phong sẽ đem lời của Dược vương báo lại cho Vương gia biết, cũng mong Dược vương trị liệu tốt cho Vương phi, nếu có thể giải được Phệ hồn thuật, bất kể là cái gì, thì Vương gia cũng không tiếc rẻ!"

Thính Phong vừa nói vừa nhìn ta, như là muốn nói cho ta nghe, đây là ám chỉ của Liên Thành Chích sao, ta có nên cảm kích lòng hảo tâm của hắn không?

Cười giễu, ta ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi Thính Phong rời đi, cả căn phòng chìm vào yên tĩnh khiến ta thấy rất khó chịu, Hiên Viên Hàn nhàn nhã ngồi ở trên ghế thưởng trà, ánh mắt hạ xuống không biết là đang nghĩ cái gì.

Chiếc mặt nạ màu bạc phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, là một loại cô độc không ai có thể hiểu được.

"Ngươi muốn rời khỏi nơi này sao? Nhưng bức tường cao kia lại chặt đứt giấc mộng của ngươi......"

Ta hơi kinh hãi, nhìn hắn không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau, bước chân âm thầm kia ẩn chứa nội lực cực lớn, nếu là địch nhân, chỉ e là ta đã sớm mất mạng rồi.

Ta nén tâm tư rối loạn của mình lại, nhíu mày cười khẽ, nói:"Nghe nói Hiên Viên đại phu chữa bệnh rất giỏi, chỉ nhìn bề ngoài thôi mà cũng biết người đó mắc bệnh gì, nhưng không ngờ Hiên Viên đại phu cũng hiểu cả thuật đọc tâm, khiến cho Thanh Thương có chút kinh ngạc!"

Tiểu Y thấy hắn dựa vào ta quá gần, liền vội vàng chen ở giữa tạo ra một khoảng cách, rồi bất mãn trừng mắt nhìn hắn.

Hiên Viên Hàn híp mắt lại, cao giọng cười khẽ, trong chớp mắt lại lui về chỗ cũ. Nhưng điều khiến ta giật mình là tiếng cười kia......

Có chút quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở nơi nào đó!

"Ta không dám nhận mình biết đọc tâm, mà là do tâm tư của ngươi đã viết hết lên mặt rồi, muốn ta giả bộ không biết cũng khó!"

Ngón tay khẽ chạm lên mặt, hắn không hề kinh ngạc khi nhìn thấy bộ dáng của ta, giống như đã quen với chuyện này rồi.

"Hiên Viên đại phu tới đây để giải Phệ hồn thuật, vậy bây giờ không phải nên bắt đầu sao?"

Ta không hiểu rốt cuộc hắn đang muốn nói cái gì, nhưng ta cũng không có hứng thú lắm, nếu giải được Phệ hồn thuật, thì ta sẽ thấy rất vui, dù sao cảm giác không bị người khác khống chế vẫn tốt hơn rất nhiều.

Hắn khẽ gật đầu, cũng không nói nhảm nữa mà mở các hòm thuốc đặt ở trên bàn ra, nhưng thứ được lấy ra không phải là dược vật, mà là một cây sáo trúc màu xanh lam!

"Có thể giải được Phệ hồn thuật, chẳng qua điều Hiên Viên Hàn lo lắng là, Duệ Khâm Vương gia sẽ không thể trả được thứ mà ta muốn! Phá giải Phệ hồn thuật cần ba ngày, mỗi ngày đốt ba nén Phù Minh Hương, khi tắm dùng hoa Thạch Tuyết, ngâm nửa canh giờ, kết hợp với nghe Đoạt Hồn Chi Âm, cộng thêm tâm pháp bí mật của Hiên Viên là được. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng trong quá trình sẽ xuất hiện đủ các loại ảo cảnh mê hoặc tâm trí, nếu không thể thoát khỏi ảo cảnh, thì tất nhiên cơ thể sẽ phải chịu tổn thương, ngươi có bằng lòng không?"

Vén tay áo lên, nhìn những mạch máu nổi lên, cho tới bây giờ, ta còn có lựa chọn sao?

Trong ba ngày tiếp theo, bao trùm Thính Thủy Các là bầu không khí căng thẳng, nghe Đoạt Hồn Chi Âm, khiến ta thống khổ kêu thảm thiết, trên cánh tay trái những mạch máu nổi lên giống như linh xà đang trườn trong cơ thể.

Ta biết ba ngày này Liên Thành Chích vẫn luôn ở đây, nhưng lại cố ý giả bộ không phát giác, đợi cho đến khi giải được Phệ hồn thuật, cho đến khi có tin tức của Lăng ca ca, như vậy thì ta với hắn, cả đời này sẽ không gặp lại nữa, những ân oán sẽ hoàn toàn biến mất.

Ba ngày qua đi, ta giống như từ địa ngục trở lại nhân gian, ba ngày qua cũng giống như bị tra tấn trong ngục tù, khiến ta trở nên suy yếu cực độ, vừa nằm vào giường đã ngất đi, bất tỉnh nhân sự.

"Hiên Viên đại phu, tình hình hiện giờ của Vương phi bổn vương như thế nào rồi? Phệ hồn thuật đã được giải chưa?"

Liên Thành Chích mang vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở trước giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt xanh xao của người đang nằm trên giường kia, đáy lòng hắn bỗng xuất hiện cảm giác sợ hãi, nhìn nàng tựa như một làn khói nhẹ, dường như lúc nào cũng có thể biến mất bất cứ, không thể nắm bắt được.

Vào ngày điên cuồng ấy, hắn thật sự rất hối hận vì đã uống rượu rồi bạo hành nàng, nhưng hắn không thể khống chế chính mình, chỉ cần nghĩ đến việc nàng đã phản bội hắn, cùng tên nam nhân khác ngủ chung giường, là hắn lại phát điên lên!

Xử phạt nàng, giam cầm nàng, bỏ rơi nàng, nhưng hắn vẫn khuất phục trước bản thân, bởi vì hắn phát hiện, tất cả những thứ hắn làm chỉ khiến mọi việc tệ hơn, nàng căn bản không hề có phản ứng gì cả!

Nàng, thật sự đã tuyệt vọng về hắn sao? Không, không thể......Hắn sẽ không để cho nàng rời đi!

"Phệ hồn thuật quả thật đã được giải trừ, nhưng trong quá trình giải trừ, tinh thần của Vương phi không được ổn định, cho đến nay vẫn không thể xác định được nàng có bị ảo cảnh ảnh hưởng hay không, chuyện này phải đợi đến khi nàng tỉnh lại mới có thể nói rõ được!"

Nghe xong lời nói lạnh lẽo của Hiên Viên Hàn, thân thể của Liên Thành Chích chấn động, hắn muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt của nàng, nhưng lại sợ sẽ đánh thức nàng, đổi lấy ánh mắt căm hận của nàng.

"Vương gia, còn nhớ điều kiện chữa bệnh của Hiên Viên không? Ba ngày sau Hiên Viên sẽ tới lấy một thứ như vậy, nếu vương phủ mất đi thứ gì, thì cũng đừng ngạc nhiên quá!"

Dứt lời, không đợi Liên Thành Chích phản ứng, Hiên Viên Hàn đã cầm hòm thuốc rồi rời đi trước.

Không biết ta đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại cả cơ thể như bị nghiền qua đá, không có một chút sức lực nào cả.

Có lẽ là đang vào buổi tối nên ta không thấy gì cả, ta gọi Tiểu Y, nhưng không có ai đáp lại. Ta nghĩ, chắc nàng đã ngủ rồi!

Ta hơi khát, nên mới cố cử động cơ thể để bước xuống giường rồi đi uống nước, nhưng không biết lại vấp phải thứ gì mà trượt chân té ngã, tay chân đau nhức ê ẩm, nước mắt trào ra.

Ta giơ tay muốn lau đi nước mắt, nhưng đột nhiên lại bị một cánh tay khác bắt lấy, hơi run run nâng ta dậy.

"Tiểu Y hả? Trời tối rồi, sao em không thắp đèn? Ta thấy hơi khát nước."

Người kia đỡ ta lên giường, nghe ta xong nói, thân hình bỗng chấn động, bàn tay đang nắm lấy tay ta càng thêm dùng sức.

Bàn tay kia vừa to vừa thô ráp, không giống với bàn tay của thiếu nữ, đến lúc này ta mới nhận ra đối phương không phải là Tiểu Y.

Ta hoảng loạn giãy giụa, muốn thoát ra, nhưng lại bị ôm chặt vào lòng, bên tai truyền đến tiếng nói run run của Liên Thành Chích: "Nàng nói, trời tối......"

Nghe thấy giọng nói khó tin của hắn, ta không giãy giụa nữa, trong lòng bỗng cảm thấy hoảng loạn, có chút khó tin.

Thanh âm khàn khàn, ta hỏi nhỏ:"Lẽ nào, không phải sao? Bây giờ đang là đêm khuya mà? Đúng không? Không thắp đèn, thật tối, ta, ta không nhìn thấy......cái gì cũng không nhìn thấy....."

Ta đứng phắt dậy, thoát khỏi cái ôm của Liên Thành Chích, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, vì sao lại như vậy?

"Bây giờ đang là buổi tối, có đúng không? Cho nên ta mới không nhìn thấy gì..... có đúng không?"

Giống như một con ruồi không đầu đâm sầm vào cái bàn, trong bụng đau đớn dữ dội, ta bất lực giãy giụa, lớn tiếng gọi Tiểu Y, muốn chứng thực, bây giờ đang là buổi tối......

Hiên Viên Hàn nói nếu không chống lại được ảo cảnh dụ hoặc, thì cơ thể sẽ phải chịu thương tổn, nhưng vì sao lại là đôi mắt?! Như vậy thì ta phải thoát khỏi nơi này bằng cách nào đây? Làm sao mới có thể trốn khỏi nơi này?!

"Thương Nhi, Thương Nhi bình tĩnh lại, đừng sợ, không sao, không sao cả......"

Được Liên Thành Chích ôm lấy khiến ta càng căm hận hơn, ta không cần hắn an ủi, không cần hắn ôm, dùng sức giãy giụa, hai tay ta kéo lấy y phục của hắn, oán hận khóc thảm thiết:

"Liên Thành Chích, ngươi đi đi, đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa, đều do ngươi hại ta, do ngươi hại ta......Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không nhìn thấy được, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta không thể đi, không thể đi......"

Lăng ca ca sẽ sớm dẫn ta rời đi, nhưng bây giờ ta lại không nhìn thấy cái gì cả, làm sao mới có thể trốn thoát đây?! Tại sao lại là đôi mắt......

Cơ thể bị hắn dùng lực siết chặt, sau một lúc lâu mới nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Ai cho nàng đi?! Nàng muốn đi đâu? Muốn chạy trốn tới nơi nào?! Nếu việc này khiến nàng không đi đâu được nữa, vậy thì tốt nhất cứ vĩnh viễn không nhìn thấy đi!"

Buông ta ra, hắn đứng phắt dậy, tiếng bước chân dồn dập ngày càng xa dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Ta ngơ ngác quỳ rạp trên mặt đất, toàn bộ thế giới đều sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng không còn! Ta còn sống làm cái gì?!

Nỗi tuyệt vọng đang cắn xé lấy cơ thể ta, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

"Vương phi đừng!"

Ta muốn đập đầu vào bàn nhưng lại bị Tiểu Y chạy tới ôm chặt lấy, nàng vừa ôm ta vừa không ngừng khóc, ta cũng khóc, không nghe rõ là tiếng của ai.

"Tiểu Y, ta không nhìn được...... Ta nên làm cái gì bây giờ? Không nhìn được, làm thế nào mới có thể thoát khỏi nơi này đây? Lăng ca ca sắp đến đón ta đi rồi, nhưng ta phải làm sao bây giờ?! Vì sao...... lại đối xử với ta như vậy...... Ông trời, vì sao lại đối xử với ta như vậy...... Rốt cuộc ta đã làm sai cái gì...... Nếu thật sự có sai, thì ta đã chịu trừng phạt còn chưa đủ sao? Vì sao lại đoạt đi đôi mắt của ta...... Tiểu Y, ta nên làm cái gì bây giờ......"

Ta hét to, muốn nói ra những ủy khuất trong lòng. Ta nghĩ chờ khi mọi chuyện xong xuôi là có thể thoát khỏi bể khổ, chẳng phải sợ ai nữa, có thể tự do tự tại mỉm cười, nhưng bây giờ còn gì đáng giá để chờ mong nữa rồi?

Cúi đầu cười, cái loại tuyệt vọng này có thể khiến người ta phát điên......

"Vương phi, đừng như vậy, Tiểu Y sẽ ở cùng người, nếu người muốn rời đi, Tiểu Y sẽ làm đôi mắt của người, thay người chỉ đường, không sao cả, Tiểu Y sẽ giúp người......"

Hiên Viên Hàn đến đây, sau khi kiểm tra mắt cho ta, chỉ nói câu rất nhanh sẽ hồi phục.

Nhưng điều đó không mang lại nhiều hy vọng cho ta, ta đờ đẫn cười trong thế giới tối đen rồi khẽ thở dài.

"Mộc Thanh Thương, sao phải tuyệt vọng như vậy? Đừng quên, còn có ta!"

"Ta giúp ngươi giải Phệ hồn thuật, nên có thể mang bất cứ thứ gì trong vương phủ này đi, tuy rằng đem ngươi so sánh với những thứ này có chút không ổn, nhưng ta vẫn có thể mang ngươi đi!"

Ta giật mình, ý tứ của hắn là hắn muốn dẫn ta đi?! Nhưng......

"Là được người khác nhờ vả! Mộc sư đệ nói, muốn ta bằng mọi cách mang ngươi đi! Ta tới Viêm Kinh lần này, chính là vì ngươi!"

Ta nhất thời không thể phản ứng, lẳng lặng nghe hắn nói, điều này sao có thể?! Ta vốn nghĩ Lăng ca ca......

Không ngờ rằng, hắn đã sớm chuẩn bị kế hoạch mang ta đi!

"Hiện tại, ngươi còn có thể tuyệt vọng sao? Đôi mắt của ngươi vẫn có thể chữa khỏi, đừng quên, có Hiên Viên Hàn ở đây, danh tiếng của ta không phải là giả đâu."

Không biết nên buồn hay nên vui đây, ta vừa cười vừa khóc ôm lấy Tiểu Y, Hiên Viên Hàn vẫn mang chiếc mặt nạ lạnh như băng kia, nhưng vào lúc này ta bỗng phát hiện, hắn không hề lạnh lùng như vậy, ít nhất, hắn vẫn biết cách an ủi người khác, vốn trong lòng ta đang cảm thấy tuyệt vọng, nhưng bây giờ nó đang được cứu vớt từng chút từng chút một!

"Chỉ là Liên Thành Chích rất để ý đến ngươi nên mới an bài nhiều thủ vệ như vậy, xem ra vẫn cần có một kế hoạch lâu dài!"

Hắn lẩm bẩm một mình, rồi đặt một cái bình nhỏ vào tay ta, chiếc bình giống như một quả hồ lô, khi mở ra có một mùi cay xộc vào mũi khiến ta nhịn không được mà hắt xì một cái.

"Đây là loại thuốc do ta tự chế để trị các di chứng của Phệ hồn thuật, tuy mùi hương có hơi kỳ dị, nhưng nó sẽ có ích với đôi mắt của ngươi, ngươi tạm thời an tâm ở đây, chờ đến khi mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, ta sẽ báo với ngươi! Đừng nghĩ quẩn, nếu Mộc sư đệ đã nhờ ta mang ngươi đi, vậy mà cuối cùng ta lại chỉ có thể đem một cái xác về cho hắn, thì thanh danh của Thục Trung Dược vương sẽ bị hủy hoại mất."

Hắn nói xong, vừa cười vừa quay người rời đi, đó là lần đầu tiên ta nghe thấy hắn cười, mang theo hy vọng tái sinh cho ta.

Ta có thể trốn thoát sao? Có thể sao? Tuy trong lòng vẫn hoài nghi, nhưng ít nhất thì đã không còn tuyệt vọng như lúc trước.

"Vương phi, người đem theo Tiểu Y được không? Tiểu Y cũng không muốn ở lại vương phủ, đi theo người, Tiểu Y còn có thể giúp người dưỡng thương!?"

Từ khi ta bị mù tới nay, mọi chuyện đều dựa vào đứa trẻ này, việc này cũng làm cho quan hệ giữa ta và nàng càng thêm khăng khít. Nhưng nếu ta mang nàng đi, thì người nhà của nàng phải làm sao bây giờ?

"Vương phi không cần lo lắng, mẫu thân của ta không để ý đâu, ngài là một chủ tử tốt, Tiểu Y tình nguyện đi theo ngài còn tốt hơn là bị đối xử tệ bạc ở trong phủ, nương của ta cũng sẽ đồng ý thôi."

Nói không lại nàng nên ta chỉ đành tạm thời nhận lời! Chỉ cầu ông trời, xin đừng cướp lấy hi vọng mà con mới có được, Thanh Thương thật sự không thể chịu nổi được nữa.

Nhưng thật không ngờ, người bán đứng ta lại chính là người thân thiết nhất mà ta từng có, yêu hận thật sự có thể khiến cho một con người hoàn toàn thay đổi, trở nên thật đáng sợ!

Trong cuộc chạy trốn đó, đã có vài người bị chết, mà ta vẫn như trước, bị giam cầm trong thế giới nhỏ bé này!

"Hiên Viên Hàn đâu? Không phải hắn nói hôm nay rời đi sao?"

"Ha ha, Thương Nhi, tỉnh lại đi, ngươi không trốn được đâu, ta đã nói cho Liên Thành Chích biết hết mọi chuyện rồi, nhất định cả đời này ngươi chỉ có thể sống ở đây! Vì sao ngươi lại muốn liên lụy tới Tiểu vương gia? Chẳng phải ngươi nói muốn bọn ta quên ngươi sao?? Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội trở lại bên hắn đâu!"

"Vương phi...... Vương phi cứu ta, cứu cứu Tiểu Y......"

Tiếng roi quật lên da thịt, mỗi thanh âm đều tàn nhẫn đến vậy, tiếng kêu gào của Tiểu Y dần dần suy yếu, nàng đang cầu cứu ta!

Nhưng ta chỉ có thể giống như một kẻ vô dụng, bị Liên Thành Chích khống chế, rồi đẩy mạnh lên chiếc giường lớn mà hắn đã từng cùng vô số nữ tử khác hoan ái, bị hắn vô tình, tàn bạo đoạt đi tấm thân xử nữ.

Gió cuốn mây tan, lưu lại một màu đỏ diễm lệ. Bên ngoài cửa sổ, Tiểu Y dần mất đi độ ấm, máu tươi chảy đầm đìa trên cơ thể gầy yếu!

Mặt trời rực cháy nhuộm đỏ cả bầu trời, cảnh tượng u ám dần hiện ra dưới ánh sáng đổi lấy từ máu tươi!

Khi nhìn thấy vệt đỏ trên ga giường, lông mày hắn nhíu lại, đôi môi mấp máy, run lên nhè nhẹ, nhưng cuối cùng hắn vẫn thốt ra những lời uy hiếp vô tình như trước.

"Đây chính là lời cảnh cáo dành cho ngươi, ngươi muốn trốn một lần, bổn vương liền hủy đi một người, cho đến khi ngươi không còn ý định chạy trốn nữa mới thôi!"

Lời nói lạnh lẽo của hắn vang lên bên tai, ta vẫn lẳng lặng nằm trên chiếc giường dơ bẩn nở nụ cười.......

Edit & Beta: Trangleo68