Ngược Thiếp

Quyển 2 - Chương 25-2: Huyết yến (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa tới cửa chính của hoàng cung, xe ngựa bỗng dừng lại, ta cảm thấy kỳ quái, tính vén rèm xe lên xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ chiếc mành trước mặt đột nhiên bị người bên ngoài xốc lên, là vẻ mặt kinh sợ cùng ẩn nhẫn của Liên Thành Chích.

Ta sững sờ nhìn hắn, tuy ta biết hắn đang ở trong cung, nhưng không ngờ mình lại gặp hắn ở chỗ này. Nguồn tin của hắn nhanh như vậy, có thể thấy được mặc dù hắn đang đối đầu với Liên Thành Phú, nhưng không phải là không có thực lực, trái lại, thế lực của hắn cũng hề yếu hơn thế lực của Liên Thành Phú.

Ta hơi mím môi, hai tháng không gặp, vốn tưởng rằng sau này sẽ không gặp lại. Những lời nói trút giận ngày hôm ấy cứ văng vẳng bên tai ta, giống như vừa mới xảy ra......

Vẻ tức giận trên mặt hắn chợt tan biến khi nhìn thấy ta. Hắn cũng sững sờ nhìn ta, trong ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn, hầu kết lăn lộn. Bàn tay đang cầm chiếc mành khẽ run lên, như muốn chạm vào khuôn mặt của ta, nhưng lại bị ta né tránh, nhíu mày tỏ ý không vui, trừng mắt nhìn hắn. Hắn đang làm cái gì vậy?!

"Vương gia đừng có quên lúc trước mình đã đáp ứng những gì với Thanh Thương? Không được xuất hiện ở trước mặt Thanh Thương nữa, đó là điều kiện của Thanh Thương, xem ra trí nhớ của Vương gia không được tốt lắm......"

Ta cười lạnh, muốn hạ mành xuống nhưng không đấu được với hắn. Cứ đối diện với nhau như vậy, cả hai đều ở trong thế giằng co, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

"Ai nha, đây không phải là Duệ Khâm Vương gia hay sao? Nô tài thỉnh an Vương gia!"

Bên ngoài vang lên giọng nói nịnh nọt của La công công, chắc là có tiểu thái giám nào đó nhìn thấy Liên Thành Chích chặn xe ngựa lại nên đã đi thông báo cho ông ta biết.

Ta rút tay về, không muốn đôi co với hắn ở chỗ này, đã không còn cần thiết nữa rồi, nhưng ai ngờ hắn lại nhanh như chớp bắt lấy bàn tay đang định rút về của ta, rồi nắm chặt lấy không cho ta giãy dụa.

Hắn dời ánh mắt nóng hổi đi, rồi nhìn ra phía bên ngoài, lạnh lùng hừ nói: "Bổn vương không biết, Hoàng Thượng lại đối xử ưu ái với Vương phi của bổn vương như vậy, nhưng mà hôm nay Vương phi còn có việc, phải cùng bổn vương đi tới Phượng Nghi Cung. La công công hãy nói cho Hoàng Thượng biết chuyện Liên Thành Chích ta mang Vương phi đi, nếu có trách cứ, hừ, thì cứ tới chỗ bổn vương."

Lời nói của hắn độc đoán không chút lưu tình, cho dù đối phương là hoàng đế, hắn cũng không hề nhượng bộ, không chỉ bởi vì biết được đối phương không phải là hoàng đế thực sự, mà còn bởi vì đây là thê tử của hắn, bất luận là hoàng đế hay là những người khác, thì hắn cũng không cho phép bọn họ dùng âm mưu với nàng.

Hắn biết nàng sẽ không dễ dàng tha thứ hắn, trải qua bao nhiêu đau đớn, hắn muốn sửa chữa, sẽ không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương nàng nữa, càng không cho phép mình làm tổn thương nàng.

Hắn sao lại không biết tên Liên Thành Phú kia rốt cuộc có chủ ý gì, vì vậy hắn sẽ không để nàng tham gia vào yến tiệc này. Cho dù nàng có giận đến mấy, thì hắn cũng không trơ mắt nhìn nàng nhảy vào miệng cọp, một khi đã rơi vào đó thì rất khó để trở ra.

Hắn không muốn nàng bởi vì hận hắn mà làm tổn thương chính mình.

"Vương gia, này, sao thế được, Hoàng Thượng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi, bây giờ đang ở Ngự hoa viên chờ, Vương gia không thể làm như vậy, nếu không Hoàng Thượng sẽ nổi giận mất......"

Lời cảnh cáo còn chưa kịp nói ra, hắn đã bị Liên Thành Chích đạp cho một phát, tức giận chửi bới: "Cút, cẩu nô tài kia! Về nói rõ, Duệ Khâm Vương gia đưa Vương phi của hắn đi rồi!"

Kháng chỉ hắn cũng không sợ, sớm muộn gì cũng phải xé xác với Liên Thành Phú, trước mắt hơn phân nửa binh quyền của Thánh viêm Hướng đang nằm trong tay hắn, trong triều cũng có hơn một nửa người là tâm phúc của hắn, mặc dù sau lưng Liên Thành Phú có thế lực thần bí chống đỡ, thì cùng lắm là cá chết lưới rách*, hắn không khuất phục đâu!

*cá chết lưới rách: hai bên đấu tranh cuối cùng đều bị tận diệt

Hắn nắm lấy tay ta kéo thật mạnh, ta kinh hãi trước lực đạo to lớn kia, không kịp ổn định thân hình đã ngã thẳng vào lồng ngực cứng rắn của hắn, bị đâm cho đầu váng mắt hoa.

Ta vùng vẫy trong tức giận, giận hắn không tuân thủ lời hứa, nhưng lại bị hắn tóm chặt chân tay, giống như cái bánh quái chèo* bị hắn buộc chặt trong ngực.

*Bánh quai chèo (mlem mlem)



Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn vẻ mặt tức giận của La công công, rồi dẫn theo vài tên thị vệ, kiêu ngạo tột độ đưa ta tới Phượng Nghi Cung, cho dù bọn binh lính đã chạy tới ngăn cản, nhưng hắn vẫn không hề lưu tình.

"Nàng là đồ ngốc sao?! Hắn rốt cuộc có chủ ý gì nàng có biết hay không?!"

Hắn ném ta lên chiếc giường ở một gian phòng trong Phượng Nghi Cung, rồi tức giận gầm nhẹ, vẻ mặt có chút nôn nóng.

Ta đưa tay chỉnh lại bộ y phục xộc xệch, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trầm mặc không nói lời nào. Cho dù Liên Thành Phú có âm mưu thì đã làm sao? Bây giờ sống chết là chuyện của ta, không hề liên quan đến hắn!

Ta không muốn bị hắn kiểm soát, làm như thế chỉ càng khiến ta muốn bỏ trốn hơn thôi. Cứ nhìn thấy hắn là ta không bình tĩnh được, nghĩ đến cách hành xử của hắn, trong lòng ta không khỏi tức giận.

Vốn tưởng rằng hai tháng qua trong lòng mình đã dần lấy lại bình tĩnh, nhưng ai ngờ vừa nhìn thấy hắn ta đã lập tức sụp đổ, nếu trong tay có kiếm, thì vào lúc này ta sẽ không do dự đâm vào người hắn, khiến hắn đau đớn!

"Vì sao không nói lời nào? Cho dù nàng muốn phát tiết bất mãn, thì bổn vương cũng không có lời nào để nói. Nàng muốn trút giận như thế nào cũng được, nhưng vì sao lại để mình rơi vào âm mưu của hắn?!"

Cơn giận của hắn tan biến hơn phân nửa, đối mặt với sự lạnh lùng của nàng, hắn bất lực, trong lòng chua xót, mệt mỏi thở dài.

"Thương Nhi, tuy ta đã hứa sẽ cho nàng sự bình yên, không xuất hiện ở trước mặt nàng nữa, nhưng không có nghĩa là ta sẽ để cho nàng hủy hoại bản thân. Ta với Liên Thành phú sớm muộn gì cũng quyết đấu với nhau một trận, không liên quan gì đến thiên hạ. Cho dù ta không đấu với hắn, thì hắn cũng không bỏ qua cho ta. Vì vậy, Thương Nhi, đừng dính dáng tới hắn nữa, được không?"

Ta chưa kịp mở miệng phản bác, thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến những tiếng hô bi thương, Liên Thành Chích biến sắc, kéo tay ta chạy vội ra ngoài.

Ta có chút chật vật chạy theo bước chân của hắn, nhìn đám cung nữ và thái giám ở bên ngoài đã quỳ hết xuống, sắc mặt ai cũng bi thương, ta lập tức hiểu được có thể Thái Hậu đã......

Hắn bất giác nắm chặt lấy tay ta hơn, quay đầu nghiêm túc nói với ta: "Theo sát ta, ngàn vạn lần không được rời xa ta!"

Ta bị giọng nói uy nghiêm của hắn dọa cho ngây người, dù không muốn làm theo lời hắn, nhưng ta biết khoảng thời gian này sẽ không được yên ổn, Thái Hậu đã chết, chỉ sợ Liên Thành Phú sẽ không đợi được nữa. Bây giờ Liên Thành Chích đang ở trong cung, tuy có nhiều thị vệ ở bên cạnh, nhưng dù sao hoàng cung này vẫn là thiên hạ của Liên Thành Phú.

Ta bị hắn kéo chạy tới chính điện của Phượng Nghi Cung. Sắc tím hoa lệ ban đầu giờ đã đổi thành một màu trắng thê lương, một cung nữ đang quỳ trên mặt đất, phía trước là Liên Thành Tuyền vẻ mặt vô cảm, không hề khóc lóc, cũng không hề đau thương, khó có thể tưởng tượng được tại chính nơi đây hai năm trước nữ nhân này đã từng nói chuyện cười đùa với Thái hậu.

Chắc chắn nàng ta rất hận mẫu hậu, cho dù Thái hậu đã cố gắng bù đắp, nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi, sự hòa thuận kia vui vẻ kia chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối vì thân phận cản trở của nàng mà thôi.

Mà cái cô nha hoàn u ám ở bên cạnh người nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn ta chằm chằm, môi khẽ cong lên, cười quỷ dị.

Ta quỳ xuống cùng Liên Thành Chích. Trên chiếc ghế dài người phụ nữ kia đã nhắm nghiền hai mắt. Hai năm không gặp, từ một phu nhân mỹ miều nay đã tóc bạc đầy đầu, khuôn mặt bà ta gầy gò, không còn làn da mềm mại thay vào đó là nhiều nếp nhăn, trông vô cùng già nua.

Bệnh tật thật sự rất đáng sợ, có thể tra tấn con người ta đến như vậy!

Nhìn khuôn mặt già nua kia, ai có thể tưởng tượng được bà đã từng nắm quyền toàn bộ Thánh Viêm hoàng triều, giẫm lên vô số máu tươi để bước tới vị trí này, dùng công chúa thật đổi lấy hoàng tử giả để ổn định địa vị, trở thành Thái Hậu Tây cung.

Bên ngoài vang lên tiếng kèn, nhưng kèm theo đó cũng là tiếng binh khí chết chóc, cảnh khóc lóc tang thương bỗng chốc trở nên hỗn độn, đám cung nữ và thái giám sắc mặt hoảng sợ, không hiểu chuyện gì cả.

Liên Thành Chích kéo ta đứng dậy, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài. Một gã phó tướng chạy vào Phượng Nghi Điện, cả người dính đầy máu, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Khởi bẩm Vương gia, ước chừng có một trăm tên hắc y nhân bịt mặt xông vào Tây cung, đang chuẩn bị tới Phượng Nghi Điện! Ám vệ được chúng ta an bài xung quanh hoàng cung đã bị bọn họ phá vỡ rồi, có hơn phân nửa là thương vong."

Hắc y nhân bịt mặt? Là do Liên Thành Phú, thế lực thần bí đằng sau hắn lại tới được đây nhanh chóng như thế, xâm nhập hoàng cung này như chốn không người.

Liên Thành Chích cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Lâm phó tướng, lạnh lẽo nói: "Rốt cuộc cũng động thủ.....Lâm phó tướng, nhanh chóng thông báo cho Thính Phong biết, cứ tiến hành theo kế hoạch! Khởi động toàn bộ cơ quan của Tây cung, giết không tha!"

Đôi mắt hắn sâu thẳm, ẩn chứa cơn khát máu giết chóc, nhìn hắn âm u lạnh lẽo như vậy, ta vẫn nhịn không được mà lạnh sống lưng, rùng mình một cái.

Như thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng của ta, hắn khẽ cau mày, thu lại vẻ tàn nhẫn, rồi siết chặt lấy tay ta.

"Chích, bây giờ chàng tính như thế nào?!"

Liên Thành Tuyền nãy giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng dậy, liếc mắt nhìn Liên Thành Chích đang nắm lấy tay của ta, ánh mắt tối sầm lại, vẫn không có biểu tình gì.

"Đem di thể của Thái Hậu vào trong mật thất, còn ngươi về vương phủ trước đi!"

"Vậy còn chàng? Chàng không quay về sao?"

Liên Thành Chích liếc mắt nhìn nàng, giống như cảm thấy buồn cười khóe môi khẽ nhếch lên, hắn đi kiểu gì?

Hắn phải bảo vệ Tây Cung và ngăn chặn thế lực phía sau của Liên Thành Phú. Nếu để bọn họ xâm nhập vào Tây cung, thì tất cả những cố gắng trước đây của Thái hậu và hắn sẽ trở thành công cốc!

"Người đâu, hộ tống nhị tiểu thư hồi phủ!"

Hắn phân phó cho thân binh ở phía sau, rồi lập tức lôi ta đi sâu vào trong Phượng Nghi Cung.

Phía sau truyền đến kêu gào giận dữ của Liên Thành Tuyền, nàng ta đang cố hết sức thoát ra khỏi vòng vây của thị vệ.

"Ta không cần, chàng không đi, ta cũng không đi, vì sao chàng không đuổi nàng đi? Vì sao lại muốn đưa ta đi?! Chích......"

Ta cúi đầu nhìn bàn tay đang bị hắn nắm, khẽ nhíu mày, dùng sức kéo ra, lạnh lùng nói: "Nàng nói đúng, ngươi nên đuổi ta đi, giữ ta ở bên người, ngươi không sợ ta sẽ nhân cơ hội giết chết ngươi sao? Dù sao, ta cũng hận ngươi......"

"Này cho nàng!"

Hắn kéo lấy tay của ta, rồi đặt thanh kiếm vào trong đó, ánh mắt lạnh lẽo không chút gợn sóng, nhìn thẳng vào ta.

"Bây giờ kiếm đang ở tên tay nàng, chỉ cần rút vỏ kiếm ra, là nàng có thể giết ta, ta sẽ không phản kháng. Giết ta để trút hết những oán hận trong lòng, giết ta để báo thù cho hài tử của chúng ta!"

Trái tim hơi nhói lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, ta oán hận, không khỏi nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhìn dáng vẻ không hề lùi bước của hắn, ta biết hắn đang nói thật.

Ta không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì, hắn muốn chứng minh điều gì đây? Những ký ức về nỗi đau đó vẫn còn rõ ràng, những oán hận đối với hắn không thể biến mất, chỉ cần rút kiếm ra, đâm vào người hắn, thì mọi chuyện sẽ kết thúc, yêu hận dây dưa sẽ tiêu tán, thiên hạ hỗn loạn này cũng sẽ thái bình.

Chỉ cần ta rút kiếm ra, rồi giết hắn!

"Đến đây đi, không cần do dự, Thương Nhi, đây là món nợ của ta, cho dù nàng muốn mạng của ta, ta cũng có thể cho nàng, chỉ hy vọng, nàng có thể đừng hận ta nữa, đối với ta, nỗi hận của nàng so với chết còn đau khổ hơn......"

Dùng hết sức lực rút thanh kiếm ra khỏi vỏ kiếm, ta lạnh lùng nhìn hắn, hắn sẽ đau khổ sao? Hắn có thể cho ta mạng sống? Có thể xóa bỏ hết những nỗi đau trong quá khứ? Có thể tìm lại đứa bé đã mất kia sao?

"Liên Thành Chích, ta thật sự rất hận ngươi, có biết hay không?"

"Biết, cho nên hãy đâm đi!"

Hắn cười, ánh mắt lóe lên tia sáng mà ta không dám tìm kiếm, là sự dịu dàng, là vẻ thương tiếc. Hắn đang muốn làm cái gì đây?

"Ha ha, Liên Thành Chích, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi chết dễ dàng như vậy sao? Một kiếm giết chết ngươi, quá rẻ rồi. Ta muốn ngươi phải trả giá cho tất cả những gì mà ngươi đã gây ra cho ta, một kiếm, căn bản không bằng nỗi đau của ta!"

Ta dùng sức ném thanh kiếm xuống đất, oán hận trừng mắt nhìn hắn, không dám thừa nhận cái tay vừa cầm kiếm của mình đang run lên nhè nhẹ. Đó là vì ta chưa từng giết người nên mới thấy sợ hãi, chứ không phải do hắn!

Nghĩ làm như vậy sẽ khiến ta cảm động sao? Nghĩ rằng chỉ cần biểu hiện dịu dàng là sẽ được ta tha thứ sao? Ta không có ngu mà dễ dàng tha thứ cho hắn! Ta sẽ không cảm động......

Hắn bỗng nở nụ cười, nhặt trường kiếm lên rồi giữ chặt lấy ta, tiếp tục đi sâu vào trong Phượng Nghi Cung, ở đây có một cơ quan thông dưới Tây cung, chỉ cần qua đó là có thể hội ngộ với Thính Phong.

"Ta sẽ không đuổi nàng đi, bởi vì nàng là thê tử của ta, nên phải ở bên cạnh ta, để ta bảo vệ, Thương Nhi, thừa nhận đi, nàng không thể hạ thủ với ta, bởi vì trong lòng nàng có ta!"

Trong đường hầm tăm tối, ta chỉ có thể bám sát theo hắn, bỗng nghe thấy giọng nói của hắn, không khỏi cười lạnh.

"Ta chỉ hận ngươi!"

Hắn không nói gì nữa, chỉ nắm tay ta chặt hơn, trong lòng ta không khỏi có chút bối rối, muốn thanh minh, nói với hắn rằng ta chỉ hận hắn, nhưng lại nghẹn ở trong cổ họng.

Vì sao ta phải thanh minh?! Làm thế chỉ khiến hắn nghĩ rằng ta đang chột dạ!

Ta không mở miệng nữa, mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, thì ta cũng hận hắn, sẽ không dễ dàng tha thứ cho hắn!

Ước chừng thời gian khoảng nửa nén hương mới đi đến cuối đường hầm, mở cánh cửa ở mật thất ra. Phía sau cửa đá là một căn phòng vô cùng lộng lẫy, được trang hoàng không thua kém gì Tây Cung.

Thính Phong sớm đã đợi ở đây, nhưng lại hơi giật mình khi nhìn thấy ta, có vẻ thắc mắc tại sao ta lại đột ngột xuất hiện ở nơi này.

Ta lạnh lùng dút bàn tay đang bị Liên Thành Chích nắm ra rồi dịch sang một bên, đánh giá xung quanh căn phòng hoa lệ này. Nơi này là chỗ nào?!

"Vương gia, cơ quan đã được khởi động, người được phái đến tiền sảnh đã trở về báo tin, võ công của những Hắc y nhân này đều thập phần cao cường. Nếu bọn họ cứ nhất định chống cự với đám binh lính thì sẽ không kéo dài được lâu đâu."

Liên Thành Chích thoáng trầm ngâm, thuận tay lấy ra một bản vẽ từ chiếc bàn bên cạnh, phía trên là hình vẽ các cơ quan được bố trí dày đặc trong Tây Cung.

"Vậy thì đừng phản kháng nữa, cứ mở lần lượt mười cơ quan được bố trí trong Tây Cung ra, từng cái từng cái một. Nếu muốn phá trận pháp này, chiếm lấy Tây Cung, thì Liên Thành Phú sẽ phải trả một cái giá đắt!"

Trận pháp này đã có từ lâu, do pháp sư cổ Lư Minh Hiên bố trí, mười trận pháp, mỗi một phần đều cực kỳ tỷ mỉ. Trận pháp này do một mình Lư Minh Hiên tạo ra, đến nay trên giang hồ vẫn chưa có người nào gặp qua. Cho dù muốn phá trận, thì cái giá mà Liên Thành Phú phải trả sẽ vô cùng nặng nề, càng không nói đến việc trong mỗi trận pháp này đều bố trí vô số các cơ quan chứa đủ loại khí độc, châm độc, nếu cứ cố xông vào thì cái giá phải trả sẽ bằng xương bằng máu!

Chỉ cần Tây Cung không bị phá vỡ, thì đối với Liên Thành Phú sẽ rất khó có thể làm chủ Thánh Viêm Hướng.

"Vương gia, về phần thân phận thật của Hoàng Thượng phải xử lý như thế nào? Lúc trước ngài đã ra lệnh cho thuộc hạ đi tới thái ấp của Mục Kinh Nam Liên Vương tìm kiếm con trai của ông ấy, có phải ngài định......"

Thính Phong nhíu mày suy nghĩ, ngập ngừng hỏi. Liên Thành Chích khẽ nhếch mép, cất bản vẽ đi rồi gật đầu nói: "Bổn vương đúng là đang định làm thế, Nam Liên Vương là huynh đệ ruột thịt của tiên hoàng. Nếu tiên hoàng không có con, thì đáng lý ra Nam Liên Vương sẽ được kế thừa ngôi vua, nhưng bây giờ Nam Liên Vương tuổi đã cao, nên con trai của ông ta sẽ tiếp quản!"

Ta đang đứng ở một bên quan sát xung quanh, nghe thấy lời này của hắn cũng không khỏi sửng sốt, ý của hắn là đuổi Liên Thành Phú ra khỏi hoàng cung, không phải là vì ngôi vị hoàng đế mà là để truyền ngôi cho con trai của Nam Liên Vương?!

Nếu như ta nhớ không lầm thì con trai của Nam Liên Vương tên là Liên Thành Cẩm, năm nay cùng lắm mới mười bốn tuổi, là con trai độc nhất của ông ta. Trời sinh đã có vẻ yếu đuối, lại ham chơi, căn bản không thể đảm đương được trọng trách lớn lao. Hắn làm như vậy vì muốn tiếp tục điều khiển Thánh Viêm Hướng, mà lại không cần xưng đế, gây tranh cãi giữa các quần thần.

Ngay cả trong quá khứ, hắn đã có thể nắm được thực quyền của Thánh Viêm Hướng mà không cần đứng nơi đầu sóng ngọn gió.

Ta lạnh lùng cười nhạo, nam nhân này cũng chỉ như thế mà thôi, cũng có tham vọng với quyền lực.

"Về thân thế của Liên Thành Phú, tin tức mà trước đây ngươi sai người truyền ra ngoài đã ra sao rồi?"

Ta không nghe bọn họ bàn luận gì nữa. Trong lòng thấy hơi bực bội, ở trong này vẫn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía xa, không biết nơi đó đã thành cảnh tượng máu me gì đây?

Ta không thể tưởng tượng nổi, trong lòng thấy hơi bức bối nên đã hé cửa sổ ra một chút, nơi này thập phần yên tĩnh, không có ai đánh nhau, cũng không có máu tươi, nhưng từ xa lại có một thứ gì đó mang theo mùi máu tươi bay tới, chui vào chóp mũi, khiến cảm giác buồn nôn ập đến.

Ánh sáng yếu ớt chuyển động, khiến mọi người phải nheo mắt lại, không hiểu vì sao đột nhiên lại có ánh sáng chiếu vào mặt, phía trước có hành lang chắn nắng, tại sao lại có ánh sáng?!

Ta chợt nhớ đến trò chơi mà Lăng ca ca đã dạy mình khi còn nhỏ, lần đó khi cùng Đông Nhi trốn khỏi phủ, ta đã dùng thanh kiếm vàng phản chiếu ánh sáng mặt trời, chỉ cần dừng ở chỗ tối là có thể thấy được.

Cả người ta cứng đờ ngay lập tức, trừng mắt nhìn mũi tên sắc nhọn ẩn sau tòa nhà phía đối diện, cái thứ kia nhắm đúng vào giữa lông mày của ta......

"Thương Nhi, làm sao vậy? Sao cơ thể lại cứng ngắc như vậy, nàng sợ tiếng đánh nhau sao?"

Liên Thành Chích đuổi theo Thính Phong, rồi đứng sau lưng ta. Ngay vào khi đặt tay lên vai ta, hắn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hắn nhìn chằm chằm vào điểm sáng giữa lông mày của ta, ngay lập tức ánh mắt trở nên sắc bén.

Mũi tên sắc bén bắn ra, mang theo tiếng gió vù vù phi thẳng tới chỗ ta, Liên Thành Chích kéo cơ thể cứng ngắc của ta ra chỗ khác, tránh được mũi tên đó trong gang tất, nhưng những mũi tên sắc bén kia bắn ra như màn mưa, làm sao có thể tránh được?

Hắn ôm chặt ta vào trong lồng ngực, trường kiếm trong tay chém nhanh, trên mặt đất rơi đầy mũi tên bị gãy, nhưng dường như từng đợt công kích vẫn chưa có ý định ngừng lại.

"Liên, Liên Thành Chích......"

"Câm miệng, cứ trốn ở trong vòng tay của ta là được rồi!"

Cảm giác được thân thể của hắn bỗng chốc cứng ngắc, tiếng vật cứng đâm vào da thịt rõ đến dị thường, trong lòng ta run lên.

Hắn dùng thân thể bao lấy người ta, rồi nhanh chóng lui về phía đường hầm, thanh kiếm trong tay chưa từng thả lỏng, nhưng mà bước chân đã có chút run rẩy.

Ta nghe thấy tiếng chửi rủa trầm thấp xen lẫn sự đau đớn của hắn. Hắn kéo ta đi vào đường hầm tối đen.

Mùi máu tươi nồng nặc khắp lối đi chật hẹp, trộn lẫn với nó còn có một mùi hương lạ, tựa như chất lỏng hôi tanh của độc xà!

Hắn thở hổn hển, cả người run rẩy kịch liệt, dần dần mất đi độ ấm.

"Liên Thành Chích, ngươi bị làm sao vậy?!"

Ta hỏi hắn, trong lòng thấy hơi hoảng sợ, thần trí vẫn chưa thể khôi phục sau cơn mưa tên vừa rồi, Liên Thành Phú thật có dã tâm!

"Trên mũi tên, mũi tên có kịch độc...... Thương Nhi, đi mau đi, sau đường hầm này là nơi bố trí của mười trận pháp, nơi đó rất an toàn, mau lên, còn có thời gian một nén hương là mười trận pháp sẽ mở ra, nếu quá muộn, nàng sẽ không thể vào được nữa"

Hắn dùng lực đẩy mạnh người ta, cố đẩy ta vào con đường hầm tăm tối kia.

Ý của hắn là, hắn không đi sao? Hắn......

"Ngươi nghĩ làm như vậy sẽ khiến ta cảm động sao?! Quên đi Liên Thành Chích, thu hồi lòng tốt giả dối của ngươi đi. Vừa rồi ngươi cứu ta, ta sẽ không cảm kích đâu, còn nữa ta không muốn nợ ngươi!"

Ta nói một cách lạnh lùng, rồi dùng sức bắt lấy cánh tay của hắn, muốn kéo hắn lên, chỉ cần đưa hắn ra khỏi mật đạo thì chúng ta không ai nợ ai nữa.

Hắn hất tay ta ra, bàn tay cứng ngắc đang run rẩy kịch liệt, rốt cuộc hắn bị trúng độc gì, mà lại hung ác đến vậy? Chỉ trong nháy mắt đã yếu ớt như vậy.

"Cút đi, đừng động vào bổn vương, không phải nàng hận ta sao? Quản ta nhiều làm gì?! Nàng không hạ thủ giết ta được, bây giờ ta như thế này không phải càng hợp ý nàng hơn sao?! Đi mau đi, sắp không kịp nữa rồi......"

Cửa đá phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng đập, ta ngừng giằng co với hắn, kinh ngạc nhìn cánh cửa đá không ngừng rung lên, những người đó định phá cửa sao?!

"Liên, Liên Thành Chích, nhanh lên, mau đứng lên đi!"

Ta ra sức kéo hắn đi nhưng không làm gì được. Trong bóng đêm không thể thấy rõ cái gì, chỉ có tiếng thở dốc đang ngày càng suy yếu của hắn.

Ta gạt đi những giọt nước mắt trên mặt, giận dữ hét lên, nhưng lại bị hắn kéo mạnh vào trong lòng, rồi ôm chặt lấy. Sau đó, hắn hôn lên môi của ta.

Đôi môi kia cũng lạnh lẽo y như cơ thể của hắn. Hắn cắn mạnh, dường như muốn ghi nhớ điều gì đó, lại giống như muốn trút bỏ hết mọi thứ, vội vàng như vũ bão cuốn lấy, cướp đi hô hấp của ta.

"Thương Nhi, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, tha thứ cho ta được không? Đừng hận nữa, tha thứ cho ta được không?!"

Ta mềm nhũn ở trong lòng hắn, để mặc cho hắn hôn lên môi mình như điên dại, để mặc cho hắn lặng lẽ khóc, đau đớn cầu xin.

Tâm trí hỗn loạn......

Cửa đá rung chuyển càng ngày càng dữ dội hơn, chẳng mấy chốc là sẽ tan tành. Cánh cửa này được làm bằng loại nham thạch chắc chắn nhất, nhưng giờ đây trước những đòn công kích, nó cũng không chịu được, chẳng thể bảo toàn cho hai chúng ta.

Ta đẩy hắn ra, hắn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, giọng nói có chút run rẩy lại thẳng thắn nói: "Nàng đi đi, rời khỏi nơi này, rời khỏi Duệ Khâm vương phủ, đi tìm Lăng ca ca của nàng đi, không phải hắn thì không lấy chồng mà, chẳng phải nàng vẫn luôn muốn chạy trốn sao? Bây giờ ta thả nàng đi, đừng đợi đến lúc ta lại hối hận!"

Hắn cố hết sức dùng kiếm để chống người lên, rồi đi tới chỗ cửa đá.

Ta đứng ở đó thẫn thờ nhìn vào bóng tối, nhìn thấy dáng vẻ của hắn, chẳng phải là ta nên vui hay sao? Hắn đã thả ta đi rồi, hắn sắp chết rồi, không phải là ta nên vui hay sao?

Nhưng vì sao lại vẫn đau lòng đến vậy? Vì sao không thể thoải mái cất bước rời đi, không thèm để ý đến sự sống chết của hắn nữa?

Thật sự giống như lời hắn nói, trong lòng ta vẫn có hắn sao?

Ta cười khổ, không muốn thừa nhận điều đó, nhưng phải giải thích thế nào cho chuyện ta không thể cất bước rời đi? Hận sao?

Cầm hai lọ nhỏ trong tay, nhớ tới lời của Nghiêm Tiêm Vũ, rốt cuộc ta cũng hiểu được sự tình kỳ quái trước đó, e rằng hai cái lọ này chính là dùng để giải độc? Đây là ý của nàng sao? Vì sao nàng lại đưa nó cho ta? Là do ai chỉ thị?

Ta nắm chặt hai cái lọ, khẽ cắn môi không hề do dự chạy đi, đã không còn thời gian nữa rồi!

"Liên Thành Chích, ngươi không đi ta cũng không đi! Ta không muốn nợ ngươi, ta còn phải báo thù cho đứa nhỏ, ngươi không thể chết trước được! Muốn chết, cũng đợi ta báo thù xong đã!"

Ta có chút không được tự nhiên nói xong, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận sự thật, nhưng ta không để cho hắn đắc ý đâu. Hắn nên bị trừng phạt, ta sẽ không nói cho hắn biết là mình lại như ma xui quỷ khiến để ý đến hắn đâu!

Ít nhất ta muốn tra tấn hắn một lần, như vậy trong lòng mới thấy cân bằng một chút.

Nhưng mà trong căn đường hầm tối đen, hai cái lọ, rốt cuộc cái nào là độc dược, cái nào là giải dược?!

Người kia đứng ở phía sau sai Nghiêm Tiêm Vũ giao độc dược và giải dược cho ta là muốn ông trời quyết định sự sống chết của chúng ta hay sao?

Ta nắm chặt cái lọ, trong lòng càng thêm hoảng loạn! Chúng ta nên trốn ra ngoài hay sao?!

Edit & Beta: Trangleo68