Ngược Thiếp

Quyển 3 - Chương 1: Diệt tình cốc



Cả ba người họ nhanh chóng rút lui, nhà trọ thì hỗn độn, hết sức hoang tàn. Hai tên sát thủ lập tức phi đến chắn trước người ta, một thân đằng đằng sát khí khiến kẻ khác không dám tới gần.

Có thể cảm nhận rõ hơi thở hỗn loạn trong căn phòng trọ yên tĩnh. Ta hơi ngẩn người, có chút khó hiểu nhìn nữ tử đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình. Sao nàng có thể tìm đến nơi này?

"Sao vậy? Không thể tin được sẽ gặp ta ở chỗ này sao?"

Nàng che cánh tay lại, sắc mặt hơi tái nhợt, vết máu lộ rõ trên bộ y phục màu xanh nhạt, chắc nàng bị thương khi đánh nhau rồi.

Nghe thấy giọng nói châm chọc của nàng, ta giật mình tỉnh táo, không khỏi thở dài, cười chua xót.

"Các ngươi về trước đi, ta biết nàng ấy, nàng sẽ không đả thương ta đâu!"

Hai tên sát thủ mặc áo đen dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lại thấy ta liếc mắt một cái, nên đành trầm mặc lui ra. Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống này chỉ có tuân thủ.

"Cát Cánh tỷ tỷ, tỷ bị thương rồi, theo ta vào phòng băng bó một chút đi."

Cát Cánh tỷ tỷ có hơi kinh ngạc nhìn ta, giống như khó hiểu vì sao ta lại bình tĩnh đến vậy. Nàng cứ tưởng rằng ta sẽ phẫn nộ, dù sao thì chuyện ta bị Liên Thành Chích phát hiện dẫn đến cái chết của Tiểu Y cũng đều do một tay nàng làm.

Nhưng mà nàng không biết, đến bây giờ, những ký ức đó đã bay theo làn gió mất rồi. Có một số thứ sẽ không bao giờ quay lại được nữa, lòng hận thù với Liên Thành Chích còn có thể biến mất, huống chi là người chị mà ta yêu thích từ nhỏ.

Nàng không sai, ai thay đổi cũng đều do chính bản thân tự lựa chọn, bởi vì tình yêu không có sai, chỉ sai là vì nàng đã dùng sai phương pháp.

Ta định quên hết mọi chuyện, rồi bắt đầu lại một lần nữa, tất nhiên ta cũng chẳng cần phải ghi hận với nàng, mọi chuyện đều đã biến mất trong khoảnh khắc ấy.

"Cô tin ta như vậy, không sợ ta giết cô sao?"

Nàng cười lạnh, dung nhan rung động lòng người. Sau đó, nàng cầm lấy bao hành lí đặt ở một bên, rồi khoác lên vai, xoay người định rời đi.

Cuối cùng nàng nhìn ta, thản nhiên nói: "Ta xuất hiện không phải vì muốn nhận được sự tha thứ từ cô, chỉ là ta vô tình nhìn thấy cô một thân một mình xuất hiện ở nơi này. Vì sao không đi tìm tiểu vương gia? Hắn đã buông bỏ tất cả để chờ cô ở nơi đó, cô cũng rời khỏi Liên Thành Chích, không phải vì thích tiểu vương gia hay sao? Vì sao không đi tìm hắn?"

Nàng mỉm cười hối lỗi với lão chưởng quầy đang run rẩy thò đầu ra từ dưới bàn, sau đó lấy ra một ít tiền đưa cho ông ta, coi như là tiền đền bù cho việc phá hủy tài sản.

Khuôn mặt xám xịt của lão chưởng quầy đột nhiên nở một nụ cười, ngược lại ông ta còn nói cứ việc đánh, rồi vui vẻ rút lui.

Ta đi về phía Cát Cánh tỷ tỷ, không để ý đến vẻ mặt cáu kỉnh cùng chán ghét của nàng, mà giúp nàng tìm một chỗ ngồi. Ta không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ tò mò tại sao nàng lại xuất hiện ở đây vào lúc này, đáng lẽ nàng phải đang ở bên cạnh Lăng ca ca mới đúng.

"Hừ, còn không phải là vì cô. Tiểu vương gia biết được mấy chuyện kia là do ta làm. Hắn không hề quan tâm đến những thứ ta đã trao cho hắn trong suốt mấy năm qua. Hắn còn nói ta hãy rời đi và đừng xuất hiện ở trước mặt hắn nữa...... Ta biết, ta sai rồi, ta không nên làm liên lụy đến cô chỉ vì không được đáp lại tình yêu. Nhưng hắn cũng thật tuyệt tình, sao hắn có thể đuổi ta rời đi? Thương Nhi, ta chỉ là, chỉ là muốn ở bên cạnh hắn, cho dù hắn không yêu ta, thì cứ để ta ở bên cạnh hắn là đủ rồi, nhưng vì sao hắn lại không thể đáp ứng một khẩn cầu nhỏ bé như vậy?"

Hốc mắt của Cát Cánh tỷ tỷ đỏ hoe. Nàng không cam lòng phẫn nộ kêu gào, cuối cùng nàng chỉ không nói gì rồi gục đầu xuống, để mặc cho nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Ta lén lút vươn tay, muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết mình có thể nói gì được đây.

Ta lúng túng rút tay về. Nàng cũng tự dùng cánh tay không bị thương của mình lau đi nước mắt, rồi đứng dậy nhìn ta cười chua chát.

"Thương Nhi, đi tìm tiểu vương gia đi. Từ khi muội rời khỏi Liên Thành Chích, ta cũng nghe được một chút chuyện, Liên Thành Chích đã chiếu cáo với thiên hạ, muội đã không còn là Vương phi của hắn nữa. Tháng sau, hắn sẽ kết hôn với tiểu công chúa mà hoàng đế Bắc Nguyên sủng ái nhất. Ân oán giữa muội và hắn đều đã chấm dứt, đừng làm tổn thương tiểu vương gia nữa. Hắn biết muội rời đi, nhưng lại không phái người đi tìm muội, bởi vì hắn mong có một ngày muội sẽ can tâm tình nguyện đi tìm hắn. Đến bây giờ, ta không thấy oán nữa rồi, chỉ hy vọng, hắn được hạnh phúc là tốt rồi, muội và hắn hạnh phúc!"

Trái tim ta hơi nhói đau. Ta cụp mắt xuống đè nén mọi suy nghĩ, không để cho nàng nhìn thấy nỗi bi thương trong mắt mình.

Nửa năm qua, ta cứ đi rồi dừng lại, càng ngày càng cách xa Viêm Kinh. Ta không để ý đến chuyện gì nên tự nhiên cũng không nghe được tin tức về hắn.

Hắn hưu ta, rồi kết hôn với một vị công chúa chân chính......

Mũi tên kia đã chấm dứt mọi ân oán, cũng chứng minh ta với hắn chẳng còn khả năng nữa rồi.

Rốt cuộc ta nên đi đâu? Không thể trở về Viêm Kinh, nơi đó không còn thuộc về ta, có lẽ là chưa từng thuộc về ta.

Đi tìm Lăng ca ca sao? Không, ta chẳng còn tư cách gì để đi tìm hắn. Ta hiểu rõ tình cảnh của hắn nên không muốn dùng tình cảm của huynh muội để cho hắn một ít hy vọng hư ảo. Chi bằng cứ đi tiếp, có lẽ đến khi mệt rồi, ta sẽ tìm thấy một nơi mà ta không muốn rời đi, rồi sống đến hết cuộc đời này.

"Cát Cánh tỷ tỷ, ta không thể tới chỗ Lăng ca ca được! Thật ra tỷ nên trở về, trở lại bên cạnh hắn. Ta nghĩ huynh ấy đuổi tỷ đi cũng chỉ là lời nói lúc tức giận mà thôi, tỷ hãy trở về, rồi nói dùm ta, Thương Nhi cảm ơn tình yêu của huynh, cả đời này thứ mà ta nợ huynh, sợ là không thể hồi đáp, kiếp sau, cho dù làm trâu làm ngựa ta cũng sẽ báo đáp ân tình!"

Ta vẫn nhớ rõ lúc trước, mình luôn muốn thoát khỏi Liên Thành Chích là bởi vì không phải hắn thì không lấy chồng. Nhưng đến bây giờ, sau khi thật sự rời khỏi tên nam nhân tàn nhẫn độc ác đó, ta mới phát hiện mình không biết nên làm thế nào, mới nhận ra ta đã gắn bó với hắn quá sâu rồi.

Hắn kết hôn với tiểu công chúa của Bắc Nguyên Quốc, chính là vì muốn giành được sự ủng hộ từ Bắc Nguyên. Trong nửa năm qua, cuộc chiến ở kinh thành vẫn chưa hề dừng lại, nhưng không hiểu vì sao đột nhiên Liên Thành Phú lại từ bỏ ngôi vị hoàng đế của mình mà chuyển giao toàn bộ lực lượng vào trong bóng tối.

Lăng mộ của Thái hậu vừa mới xây xong đã bị hắn sai người đốt sạch. Thi thể của Thái hậu cũng mất tích. Liên Thành Chích phò tá con trai của Nam Liên Vương là Liên Thành Cẩm lên làm hoàng đế, còn hắn thì vẫn là một vị vương gia tự mình chấp chính như trước, con trai của Nam Liên Vương chẳng qua chỉ là một tên hoàng đế hữu danh vô thực.

Mặc dù người dân thấy rất khó hiểu trước việc Liên Thành Phú đột nhiên mất tích, nhưng họ đều ăn mừng vì suy cho cùng không ai muốn chiến tranh tiếp tục.

Tất nhiên, sự thật không đơn giản như vậy, thế lực cổ quái kia vẫn còn ẩn nấp, so với việc quang minh chính đại hủy diệt thì lại càng tàn khốc hơn. Thứ mà Liên Thành Phú muốn không phải là thắng lợi, mà là hủy diệt.

Tựa như năm đó hắn nói, hắn chính là hận. Hắn sẽ bắt bà ta trả một cái giá đắt vì dám tự ý đưa hắn vào cung, khiến bà ta chết không nhắm mắt. Hắn sẽ đòi lại công bằng cho mọi nỗi đau mà mẫu thân hắn đã phải chịu đựng, bắt tất cả những ai đã làm tổn thương mẹ con hắn phải trả giá!

"Thương Nhi, muội có thể đi đâu được?"

"Nơi nào cũng có thể. Cát Cánh tỷ tỷ, chúng ta vẫn là tỷ muội tốt chứ? Giống như trước đâu, quên hết những chuyện không thoải mái, vẫn là tỷ muội tốt như trước?"

Ta cứ cho rằng mình đã buông bỏ hết mọi cừu hận, cứ tưởng rằng từ nay về sau mình sẽ có thể cười nói vui vẻ, vạn sự vô thường. Nhưng bấy nhiêu oán hận lại há có thể dễ dàng tiêu tan như vậy?

"Chúng ta vẫn là tỷ muội tốt, nhưng mà ta sẽ không trở về bên cạnh tiểu vương gia, hắn cũng không cho phép ta trở về đâu. Mộc Thiệu Lăng mà muội biết với Mộc Thiệu Lăng mà ta biết hoàn toàn không giống nhau. Hắn sẽ không bao giờ rút lại lời nói của mình."

Cát Cánh tỷ tỷ cười khổ, ngẩng đầu lên cố nén những giọt nước mắt đang chực rơi. Ánh mắt của nàng sáng ngời, dùng sức nắm chặt lấy tay ta rồi nói: "Tỷ tỷ cũng không biết nên đi đâu cả. Nếu Thương Nhi không biết nên đi đâu, không bằng chúng ta đi cùng nhau, đi đến nơi nào cũng được!"

Ta cười mỉm nhìn nàng, thật sự nghĩ rằng mọi chuyện đã trở lại như ban đầu. Chúng ta vẫn là hai thiếu nữ vô lo vô nghĩ, trốn ở trong Phi Yên Lâu cười đùa, không có tâm kế, không có oán hận.

Sau khi cư trú ở thành Liêu An khoảng ba ngày, ta lại tiếp tục lên đường đi về phía bắc. Càng tới gần phương Bắc, khí hậu dần trở nên lạnh hơn. Nếu không chịu được cái lạnh ở phương Bắc, ta và Cát Cánh tỷ tỷ sẽ tìm đến một cái trấn nhỏ, rồi thuê một căn nhà ở tạm, nhưng ai ngờ những chuỗi ngày yên bình lại quá ngắn, chẳng mấy chốc đã bị phá vỡ.

Đó là một đêm lạnh giá của mùa đông, ban ngày có tuyết rơi dày đặc, ban đêm trời vô cùng lạnh giá. Cho dù ta và Cát Cánh tỷ tỷ đều tránh ở trong phòng nhưng cũng khó có thể chịu được cái lạnh này, huống chi là hai tên sát thủ đang ẩn nấp trong bóng tối. Cuối cùng ta quyết định dọn dẹp một gian phòng sau đó vất vả uy hiếp, mãi mới ép được bọn họ ở trong gian phòng này.

Chợt có tiếng động lớn từ bầu trời phía bắc, pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời tối om. Ta đang muốn mở miệng khen ngợi, thì lại thấy vẻ mặt của Cát Cánh tỷ tỷ và hai gã sát thủ kia đều biến sắc.

Khi ba người họ cầm trường kiếm, ai cũng mang dáng vẻ đối địch với kẻ thù. Bấy giờ ta mới hiểu ra đây không phải là pháo hoa bình thường, mà là pháo sáng truyền tín hiệu.

Vì để phòng ngừa vạn nhất, sát thủ Lãnh Địch đã rời đi để dò hỏi tin tức. Ta với Cát Cánh tỷ tỷ cũng bắt đầu thu thập đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Có lẽ là do hành động của chúng ta quá chậm, mà cũng có lẽ là do bọn họ quá nhanh. Vô số hắc y nhân đã xông tới bao vây chúng ta, buộc Lãnh Địch phải quay về.

"Ngươi chính là Mộc Thanh Thương?"

Cầm đầu là một thiếu nữ mặc y phục màu đen. Nàng không che mặt như những người khác, khuôn mặt xinh đẹp phảng phất có nét của trẻ con, dưới ngọn đuốc hiện lên một tia ửng hồng. Đôi mắt sáng ngời của nàng lướt qua hai tên sát thủ, rồi nhìn ta từ trên xuống dưới.

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lãnh Địch và Cát Cánh tỷ tỷ, ta biết được những người này sẽ không dễ đối phó. Nhưng ta càng tò mò hơn với thiếu nữ mặc đồ đen này, suốt đường đi ta chưa bao giờ để lộ danh tính của mình, sao lại bị tìm thấy được?

Trong ánh mắt của cô nương kia hiện lên vẻ hung ác, có chút khinh thường, vừa cười vừa nói: "Với bốn người các ngươi, cho dù võ công có cao cường đến mấy, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của Diệt Tình Cốc bọn ta đâu. Thông minh thì hãy giơ tay chịu trói, nếu không......"

Nàng ta thản nhiên uy hiếp. Chiếc roi mềm mại trên tay chậm rãi vụt xuống đất, không thể tưởng tượng nổi với dáng vẻ trẻ con như nàng lại có thể ra tay vô tình đến vậy.

"Diệt Tình Cốc! Các ngươi là người của Diệt Tình Cốc?"

Sắc mặt của Cát Cánh tỷ tỷ thay đổi rõ rệt. Nàng không thể tin được thất thanh kêu lên, sau đó lại nhìn sắc mặt của Lãnh Địch. Mặc dù ta chưa từng nghe nói qua về Diệt Tình Cốc, nhưng với tình thế này, chúng ta bốn người muốn lao ra khỏi vòng vây cũng là chuyện không có khả năng, càng không nói việc bọn họ còn có một người trói gà không chặt như ta.

Ta cố trấn định lại, miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt, có chút bất đắc dĩ khẽ hỏi: "Xin hỏi cô nương, không biết cô tìm Thanh Thương có chuyện gì? Thanh Thương tự nhận là chưa từng có giao du với người của Diệt Tình Cốc!"

Nàng ta nhướng mày, cong môi cười lạnh, khẽ gật đầu: "Đúng như lời ngươi nói, chúng ta chưa từng gặp nhau, chẳng qua, cốc chủ của bọn ta muốn mời ngươi tới cốc thôi! Nếu như ngươi thông minh, thì hãy bảo những người này lui ra, ngoan ngoãn đi theo ta, ta sẽ không động đến tính mạng của ngươi. Nếu ngươi phản kháng, thì đừng trách ta vô tình!"

Nàng phất tay với Hắc y nhân đứng ở phía sau. Hắc y nhân kia nhanh chóng bày ra trận thế vây khốn chúng ta lại. Ta bất lực thở dài, với tình thế này, cho dù có thoát ra khỏi vòng vây, thì kiểu gì cũng sẽ bị thương. Ta nhìn về phía Lãnh Địch muốn hỏi bọn họ có bao nhiêu phần nắm chắc, nhưng chỉ thấy khuôn mặt hắn không đổi sắc, kiên quyết nói: "Tiểu thư yên tâm, bọn ta phụng mệnh của quân thượng. Cho dù có phải liều mạng thì cũng sẽ bảo vệ cho cô an toàn!"

"Ha ha, không màng sống chết hả. Chỉ bằng mấy người các ngươi mà muốn thoát ra khỏi trận pháp tuyệt tình của bọn ta hả, đúng là người si nói mộng! Mộc Thanh Thương, cốc chủ muốn bọn ta lấy lễ tướng đãi*, mời ngươi tới làm khách, ngươi nên tự cân nhắc đi!"

*Lấy lễ tướng đãi: đối xử lịch sự

Ta hiểu ý của Lãnh Địch, cho dù có phải liều mạng bảo vệ ta, ngay cả Cát cánh tỷ tỷ từ nhỏ đã đi theo Lăng ca ca, gặp qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, cũng thấy khiếp sợ trước trận pháp này, ba người bọn họ làm sao có thể là đối thủ được.

Chưa kể, như lời nàng nói "lấy lễ tướng đãi". Cho dù có mục đích gì thì ta cũng phải đi thôi. Trên đường đi bọn họ bảo vệ ta, chắc chắn đã phải chịu nhiều khổ cực. Sao ta có thể để bọn họ chết cùng mình được, như vậy không đáng!

"Thương Nhi, nếu muội đi, thì tỷ cũng đi!"

Cát Cánh tỷ tỷ vừa định tiến lên thì đã bị giữ chặt. Nàng nhìn ta bằng vẻ cố chấp, cũng sớm đoán được tâm tư của ta.

"Không cho tỷ đi cùng, thì muội cũng không được đi. Cho dù có phải liều mạng thì đã làm sao!"

"Tiểu thư, không thể đi! Diệt Tình Cốc này nổi tiếng là nơi hiểm ác. Ta vẫn phụng mệnh của quân thượng, sao có thể để cô rơi vào miệng cọp?"

Lãnh Địch đứng chắn ở trước mặt ta. Khuôn mặt đó vẫn chưa từng có biểu cảm nào khác. Cho dù bọn họ là sát thủ, hai tay dính đầy máu tươi thì ít ra bọn họ còn có nghĩa khí hơn mấy tên giáo chủ tự xưng là chính nghĩa kia.

"Này? Ta nói rốt cuộc ngươi có đi hay không? Cốc chủ của bọn ta không có nhiều thời gian để chờ như vậy đâu. Nếu ngươi không ra quyết định, thì bọn ta buộc phải giết bọn họ, mà ngươi thì vẫn phải đi thôi!"

Nàng ta có chút không kiên nhẫn mà vung vẩy chiếc roi mềm mại trên tay, gió thổi vùn vụt. Ta siết chặt cánh tay của Cát Cánh tỷ tỷ, rồi nhìn hai người Lãnh Địch đang đứng ở trước mặt ta.

Kiên định nói: "Ta muốn đi! Còn hơn là chờ các ngươi chết rồi để bị bọn họ bắt. Ta đi như vậy, không phải là không tin tưởng các ngươi, mà vì ta đã nợ hai người quá nhiều. Sau chuyện này, hai người cứ trở về chỗ của quân thượng đi."

Hai người kia nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng không nói gì nữa, mà chỉ đi theo sau ta.

Nàng ta hừ hừ, lớn tiếng nói: "Sớm quyết định có phải tốt không? Các ngươi cũng biết thức thời đấy! Những người khác chú ý cho ta, cốc chủ muốn chúng ta lấy lễ tướng đãi, tuy ta không biết cái gì là lấy lễ tướng đãi, nhưng đừng để bọn họ bị thương là được, mang người về cốc!"

Bọn ta bị bịt kín mắt, họ nói không thể để cho người ngoài biết được đường đi tới Diệt Tình Cốc, cho nên bọn ta phải nghe theo họ mà thôi.

Ước chừng khoảng nửa canh giờ, xe ngựa bỗng dừng lại, ta được cởi khăn bịt mắt ra. Hiện ra trước mắt là khu rừng xanh tươi, rõ ràng bây giờ đã là mùa đông, tuyết trắng phủ đầy con đường, vậy mà nơi này lại giống như là thiên đường.

Đi dọc theo bậc đá dẫn đến đỉnh núi, ta lại gặp cô nương kia. Nàng ta mang dáng vẻ kiêu hãnh, trong miệng tấm tắc khen: "Có phải kinh ngạc lắm không? Ở bên ngoài kia tuyết rơi tán loạn, vậy mà trong Diệt Tình Cốc vẫn đang là mùa xuân. Nơi này á, mọi người đều nói Diệt Tình Cốc giống như địa ngục trần gian. Nhưng mấy cái tên ngu dốt ấy làm sao có thể biết được Diệt Tình Cốc đẹp đến nhường nào. Tuy tính tình của cốc chủ không được tốt lắm, nhưng ngài đối với bọn ta không tệ. Địa ngục trần gian cái rắm! Thấy dáng vẻ của bọn ngươi lúc trước chắc cũng nghe được mấy lời đồn từ bên ngoài rồi, bây giờ thấy như thế nào? Đây là một nơi yên bình, cô muốn sống ở đây mãi không? Thật ra, lý do những người đột nhập vào cốc không thoát ra được không phải bởi vì bị yêu quái ăn thịt đâu, mà vì bọn họ tự nguyện ở lại chỗ này."

Trên đường đi, cô nương kia không ngừng lải nhải, cố gắng nói cho chúng ta biết Diệt Tình Cốc tốt đến nhường nào, đâu còn cái vẻ kiêu ngạo ngang ngạnh như trước, nhìn ra thì cũng là một cô gái đáng yêu.

Đi được một lát, bọn ta được đưa tới một tòa nhà hùng vĩ, tứ phía đều bị bao vây, chỉ có một khoảng không nhỏ ở trên đỉnh đầu là có thể thấy được bầu trời sáng sủa ở bên ngoài. Cô nương kia giữ chặt những người khác rồi nói:

"Cốc chủ của bọn ta chỉ muốn thấy Mộc Thanh Thương. Người đâu, đưa ba vị này xuống nghỉ tạm, các ngươi yên tâm, cốc chủ của bọn ta không phải là yêu quái, sẽ không ăn thịt nàng đâu!"

Nàng có chút bất mãn nhìn Lãnh Địch đột nhiên rút kiếm ra, hai người trừng mắt nhìn nhau. Ta cũng thấy thích thú, không còn sợ hãi như lúc trước nữa.

Ta lệnh cho Lãnh Địch lui ra. Mặc dù Cát Cánh tỷ tỷ vẫn không yên tâm, nhưng cũng chỉ còn cách đi theo hạ nhân trong cốc rồi rời đi.

"Cô nương, không biết cốc chủ của cô tìm ta có việc gì?"

Tòa nhà này giống như một mê cung, ta vừa đi theo nàng, vừa tò mò hỏi, nhưng chỉ thấy nàng bất lực nhún vai.

"Ta cũng không rõ, đợi đến khi gặp cốc chủ của bọn ta là sẽ biết thôi. Chắc không phải chuyện gì xấu đâu. Tuy cốc chủ có hơi xấu tính, nhưng ngài rất tốt. Cô yên tâm, ngài--a--a--đáng ghét. Cốc chủ, ngài lại đánh ta, ta chưa có nói điều gì sai mà, tính khí của ngài rõ ràng là rất xấu mà!"

Đang nói chuyện thì bất ngờ nàng ta ôm đầu la hét rồi trốn sau lưng ta. Ta bàng hoàng, ngẩng đầu tìm kiếm chung quanh, nhưng rõ ràng là không có một bóng người nào cả. Ta khó hiểu cúi đầu nhìn nàng, liền thấy nàng khó chịu lẩm bẩm:

"Yên tâm đi, không phải cô gặp quỷ đâu. Đây là tuyệt chiêu của cốc chủ, đánh người bằng không khí! Đáng ghét, bất kể ta có cách ngài bao xa, thì ngài cũng đánh ta được!"

Ta vừa kinh ngạc vừa buồn cười nhìn nàng. Nàng sợ bóng sợ gió tiếp tục dẫn ta đi một cách thận trọng, chẳng khác gì một tên cướp.

Đánh người bằng không khí? Cảnh giới này trên giang hồ sợ là không có người nào có thể bì được, khó trách Cát Cánh tỷ tỷ lại khiếp sợ trước Diệt Tình Cốc đến thế.

"Được rồi, cốc chủ đã đợi cô ở bên trong, cô có thể tự mình tiến vào!"

Vừa đưa ta tới trước một cánh cửa đang đóng chặt, nàng liền lùi lại như đang đối đầu với kẻ địch, sau đó vẫy tay với ta, ý bảo ta đi vào, rồi lập tức xoay người bỏ chạy.

Ta thấy hơi tò mò đánh giá xung quanh. Mọi thứ trong Diệt Tình Cốc này thật khiến người ta tò mò. Nào là mùa xuân quanh năm, mọi người thì hành xử vô cùng quái dị, còn cả những tòa nhà lộng lẫy không thua kém cung điện này nữa.

Ta thực sự không biết rốt cuộc cốc chủ kia tìm ta có chuyện gì. Ta mang theo nỗi nghi vấn chậm rãi đẩy cửa bước vào trong điện. Nhưng vừa mới mở ra ta đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của một cô gái. Nhìn kỹ lại thì đó là một thiếu nữ mặc y phục màu hồng nhạt đang đi chân trần nhảy múa. Mà ở chính điện cũng có một nam nhân đang ngồi. Trên môi hắn lộ ra ý cười, ánh mắt thì chuyển động nhìn theo thiếu nữ đó. Thấy ta đi vào, nàng ta đột nhiên ngừng nhảy, rồi nhìn ta tươi cười, trông vô cùng ngây ngô, thuần khiết.

"Cô chính là Mộc Thanh Thương? Là Duệ Khâm Vương phi - Mộc Thanh Thương có đúng không?"

Nàng ta làm ra vẻ không có gì phải sợ cả, phớt lờ đôi mày đang cau lại của tên nam nhân ngồi ở phía sau, mà đi tới chỗ ta, sau đó cầm lấy tay ta, dẫn ta vào trong đại điện.

"Cô đừng sợ, bọn ta không làm tổn thương cô đâu, chỉ là bọn ta có một số việc cần cô giúp đỡ!"

Mặc dù thấy hơi khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy khóe môi nàng đang mỉm cười, ta cũng không kìm được mà cong môi cười khẽ. Nhưng chính ta lại không biết đã rất lâu rồi ta không có được một nụ cười như thế này. Vì vậy, hảo cảm của ta đối với nàng tăng lên không ít.

"Ta là Mộc Thanh Thương, nhưng không còn là Duệ Khâm Vương phi nữa. Chỉ là ta không hiểu các người tìm ta có chuyện gì?"

Tên nam nhân kia đang nằm ngửa đột nhiên đứng dậy, túm lấy mái tóc đen dài như thác của cô nàng rồi kéo về phía mình, sau đó trừng mắt nhìn nàng chằm chằm. Vậy mà nàng ta không hề sợ hãi, còn ngượng ngùng nói với ta:

"Nam nhân này chính là như vậy, có chút khuynh hướng bạo lực, luôn thích kéo tóc ta, đúng là nóng vội hỏng việc! Thật không hiểu trong đầu hắn nghĩ cái gì! Này, ta nói, Niếp Khinh Phạm, buông ra cho ta!"

Ta lẳng lặng nhìn bọn họ, mơ hồ đoán được quan hệ giữa họ. Kiểu thân mật này chỉ có tình nhân mới có được!

"Chắc hẳn cô đang rất tò mò lý do tại sao bọn ta lại mời cô đến đây? Thật ra cũng chỉ do ta bất đắc dĩ mà thôi. Tên của ta là Bắc Nguyên Cách, chắc cô có thể đoán được thân phận của ta rồi chứ?"

Ta hơi ngạc nhiên nhìn cô gái kia khẽ cười. Nàng đang tranh giành mái tóc với tên nam nhân đứng ở bên cạnh, trên mặt có lúm đồng tiền xinh xắn khiến người ta rung động.

Bắc Nguyên Cách, cái tên này không hề xa lạ, chính là người mà Liên Thành Chích sắp cưới, tiểu công chúa của Bắc Nguyên Quốc!

"Đúng như cô nghĩ, ta chính là công chúa của Bắc Nguyên Quốc, người mà sắp gả cho chồng trước của cô! Nhưng ta không muốn gả cho hắn, bởi vì ta đã có người thương rồi, cho nên, ta chỉ có thể tìm đến cô thôi!"

Bắc Nguyên Cách hạnh phúc ôm lấy Niếp Khinh Phạm. Hắn ta hừ hừ, nhưng thật ra lại đang hưởng thụ vòng ôm của mỹ nhân, lúc này mới chịu buông mái tóc của nàng ra. Ta hơi nhíu mày, hoang mang nhìn nàng, không hiểu nàng đang nói cái gì. Cho dù nàng không muốn kết hôn, thì tìm ta có thể giúp được gì?

"Bởi vì ta có nghe nói đến ân oán giữa cô và Liên Thành Chích. Ta biết Liên Thành Chích không hề thật lòng với ta, chẳng qua chỉ vì muốn giành được sự ủng hộ từ các nước láng giềng. Đương nhiên, với thế lực của Diệt Tình Cốc hoàn toàn có thể ngăn cản được việc này, nhưng ta không muốn làm phụ hoàng thương tâm, bởi vì phụ hoàng thật sự rất thương yêu ta! Nhưng ông lại có quá nhiều thành kiến với Diệt Tình Cốc. Phụ hoàng luôn muốn ta gả sang Thánh Viêm Hướng hùng mạnh, đặc biệt là gả cho vị Duệ Khâm Vương gia tài năng kia, để được sống hạnh phúc cả đời."

Ta lẳng lặng nghe nàng nói, vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý của nàng.

"Nhưng công chúa, chuyện này thì có liên quan gì đến việc tìm ta? Cô nên biết ta đã không còn dính dáng gì tới Liên Thành Chích. Nếu cô muốn ta thuyết phục hắn buông bỏ ý định kết hôn hộ cô, thì cô đã tìm lầm người rồi."

Niếp Khinh Phạm vẫn không mở miệng, rõ ràng là đang dung túng cho nàng ta. Nhìn hắn như vậy chắc hẳn là thật lòng thật dạ với cô công chúa này. Ta mỉm cười nhìn bọn họ cũng khó trách Bắc Nguyên Cách lại tình nguyện bỏ qua thân phận tôn quý, không muốn gả cho Liên Thành Chích.

Bắc Nguyên Cách cười khổ gật đầu, trong đôi mắt long lanh hiện lên vẻ áy náy. Nàng có chút xấu hổ nhìn ta, sau một lúc lâu mới nói: "Ta không nhờ cô thuyết phục hắn hộ mình, chính là, chính là...... À, thật ra thì cô cũng thích Liên Thành Chích, đúng không?"

Trong lòng ta vô cùng ngạc nhiên, mọi người đều nghĩ ta hận Liên Thành Chích, mà ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ như vậy, vì sao Bắc Nguyên Cách lại khẳng định như thế?

Thấy ta nhìn nàng chằm chằm, nàng lại ngượng ngùng cười cười, chỉ tay vào khuôn mặt ngạo mạn của Niếp Khinh Phạm đang đứng ở phía sau rồi nói: "Là Niếp đại ca đã phái người đi điều tra về ân oán giữa cô và Liên Thành Chích. Đây cũng là lý do tại sao ta lại tìm cô, bởi vì thứ mà bọn ta biết không chỉ là vỏ ngoài nông cạn như mọi người tưởng. Ta cũng biết chỉ có cô mới có thể giúp ta được. Ta vừa không muốn gả, vừa không muốn làm phụ vương thất vọng, cho nên ta chỉ có thể cầu xin cô. Thương Nhi tỷ tỷ, nhìn ta đáng thương như vậy, tỷ nỡ lòng nào nhẫn tâm chia rẽ ta với Niếp đại ca sao? Nếu không có ta, hắn sẽ không sống nổi!"

Bắc Nguyên Cách thì khoa trương khóc, còn Niếp Khinh Phạm thì hung ác nhìn chằm chằm vào nàng, khiến ta nhịn không được lắc đầu cười khẽ, cảm khái cho đôi oan gia đáng yêu này.

"Không phải vì ta không muốn giúp, mà là ta thật sự không giúp được gì!"

"Có thể, tỷ có thể! Chỉ có tỷ mới giúp được ta! Tỷ vẫn lo lắng cho Liên Thành Chích chứ? Bây giờ ở Viêm Kinh, thế lực của Liên Thành Phú đột nhiên chuyển vào trong tối, tỷ có biết rốt cuộc là vì sao không?"

Nàng tỏ vẻ thần bí cười cười, sau đó đắc ý nắm lấy tay của Niếp Khinh Phạm lắc lắc, rồi nói tiếp: "Là công lao của Niếp đại ca đấy. Khoảng thời gian trước, Niếp đại ca đã phái người hủy diệt cung điện mà Liên Thành Phú một tay xây dựng. Nơi đó chính là căn cứ của thế lực thần bí. tuy không đánh vào điểm yếu của hắn, nhưng đối mặt với một đợt công kích bất ngờ như vậy, hắn chỉ có thể đẩy hết lực lượng vào trong bóng tối. Đây chính là thứ mà quân đội của Liên Thành Chích không làm được!"

Ta kinh ngạc nhìn Niếp Khinh Phạm, tuy biết Diệt Tình Cốc rất lợi hại, nhưng không ngờ hắn lại nắm được tin tức về thế lực thần bí đó. Ta cũng mơ hồ đoán ra được ý của hắn, hắn muốn nói cho ta biết, đây chính là điều kiện trao đổi của hắn sao?

Bắc Nguyên Cách nhìn ta, dường như vô thức gật đầu, rồi tiếp tục nói: "Diệt Tình Cốc đã sớm nắm được tin tức về thế lực thần bí của Liên Thành Phú, cũng có thể nói, toàn bộ hướng đi ở trong giang hồ này đều nằm trong sự kiểm soát của Diệt Tình Cốc. Nếu tỷ có thể giúp ta, thì bọn ta sẽ giao hết tư liệu mà Diệt Tình Cốc có được cho tỷ!"

Ta lắc đầu cười khẽ, quay mặt nhìn ô cửa sổ rợp bóng cây. Trong lòng càng thêm chua xót, ta muốn rời xa, nhưng lại thua chính bản thân mình, vẫn cứ dây dưa vào cuộc chiến tranh đấu của hắn.

Thế lực của Diệt Tình Cốc có thể giúp hắn, cũng có thể hủy diệt hắn. Nhưng nếu để Bắc Nguyên Cách gả cho Liên Thành Chích, thì chắc chắn Diệt Tình Cốc sẽ phản kích. Đến lúc đó, quân đội của Liên Thành Chích sao có thể chịu được một đòn công phá như vậy. Ta hiểu ý của Bắc Nguyên Cách. Nàng nói, ta có thể hy sinh bản thân mình để cứu hắn, cũng có thể làm bộ như không thấy, để hắn bị hủy diệt.

Vì sao ta phải hy sinh chính bản thân mình để thành toàn cho bọn họ? Bọn họ có thể tranh đoạt, có thể hủy diệt, hay làm bất kỳ điều gì, nhưng tại sao bọn họ lại nói cho ta biết?

"Ta nghĩ mình đã có thể tự do tự tại, nhưng ai ngờ ta vẫn luôn mắc kẹt ở trong đó. Các ngươi dựa vào cái gì mà dám chắc là ta sẽ đồng ý? Như các ngươi biết, mũi tên ta bắn lúc trước là để cứu hắn, nhưng ngoại trừ vì yêu, ta càng hận hắn hơn. Tất cả nam nhân trên thế gian này đều bạc tình bạc nghĩa, ta chỉ là hưu thê của hắn. Hắn có vô số thê thiếp, nay lại cưới thêm một công chúa tôn quý. Thử hỏi ở trong lòng hắn, có từng tồn tại ta không? Tại sao ta phải vì thiên hạ của hắn mà tống mình vào biển khổ để rồi không thể thoát ra được? Công chúa, Niếp cốc chủ, xin thứ cho Thanh Thương bất lực, ta cũng muốn ích kỷ một chút, mặc kệ thiên hạ của hắn, ta chỉ muốn tự do. Ngay từ khi mũi tên đó được bắn ra, sự vướng bận với hắn đã không còn nữa, dù tốt hay xấu, nó cũng đã qua."

Lời nói của ta tuy tuyệt tình, nhưng đó cũng là những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng ta. Ta không vĩ đại đến mức có thể hy sinh bản thân hết lần này đến lần khác để đổi lấy thành tựu cho hắn. Chỉ vì tình yêu của hắn, ta cũng không vĩ đại đến mức vào lúc hắn sắp cưới người khác mà vẫn có thể hy sinh bản thân cho thiên hạ của hắn.

Mặc dù lúc trước ta đã ép mình phải bắn tên vào hắn, khiến hắn hiểu lầm, nhưng ta cũng từng hi vọng, hắn có thể tin ta một lần, có thể cho ta một tình yêu vững chắc hơn, nhưng hắn không làm được. Tuy hắn vẫn luôn miệng nói yêu ta, nhưng lại không hề tin tưởng ta. Hắn hưu ta rồi cưới người khác, ngày ngày ôm ấp mỹ nhân, vào lúc ta khóc, vẫn chìm trong thú vui hoan lạc.

Tình yêu của hắn quá hời hợt. Cái gọi là khắc cốt ghi tâm ấy cũng chỉ như vậy mà thôi. Hi sinh vì hắn một lần là đủ rồi, dựa vào cái gì mà muốn có lần thứ hai? Ta rất thất vọng về hắn, hắn từng nói hắn yêu ta và muốn bù đắp cho ta, nhưng ta đã hy sinh hết lần này đến lần khác vì hắn, như vậy là quá đủ rồi!

"Công chúa điện hạ, cô có thể không kết hôn với hắn, cũng có thể để cho Diệt Tình Cốc hủy hoại hắn. Hắn đã không còn quan hệ với Mộc Thanh Thương nữa rồi. Tình yêu của ta không vĩ đại đến mức cả đời này ta phải hy sinh, rồi lại bị lợi dụng, tổn thương. Ta cũng muốn ích kỷ một chút."

Bắc Nguyên Cách ngơ ngác nhìn ta, có lẽ nàng không ngờ được ta sẽ nói ra những lời tuyệt tình như thế. Thật ra có cái gì mà phải kinh ngạc, ta đã sớm nói qua, Mộc Thanh Thương không muốn yếu đuối nữa, cũng không muốn ngu ngốc để mặc cho người ta sắp đặt.

Ta muốn xoay người rời đi, nhưng cửa không mở được, đành bất đắc dĩ quay đầu nhìn bọn họ. Niếp Khinh Phạm trấn an Bắc Nguyên Cách, rồi nhìn về phía ta, đôi mắt tối đen như hồ sâu, vô cùng lạnh giá vô tình.

"Cô có thể lựa chọn tự do, nhưng cô cho rằng vào Diệt Tình Cốc rồi thì còn có thể tự do rời đi được sao? Đừng quên, tính mạng của ba người kia vẫn còn nắm giữ ở trong tay cô!"

"Niếp đại ca, chàng......"

Bắc Nguyên Cách kinh ngạc kéo ống tay áo của Niếp Khinh Phạm, nhưng lại bị hắn ấn ngồi xuống ghế. Đối mặt với sự phẫn nộ của ta, nàng chỉ có thể áy náy cúi đầu xin lỗi.

"Không quan trọng cô có bằng lòng hay không. Tháng sau đại hôn, cô phải thay thế Cách nhi, gả tới Thánh Viêm Hướng! Bản cốc chủ thực sự rất thấy hứng thú, biểu cảm của Liên Thành Chích khi xốc khăn lên!"

Niếp Khinh Phạm cười xấu xa, kéo Bắc Nguyên Cách đang khóc vì thấy áy náy lên, cứng rắn nói với nàng: "Nàng luôn muốn mọi chuyện được hoàn mỹ, không muốn bất kì ai bị tổn thương nhưng trên thế gian này nào có thể tốt đẹp như vậy. Nàng vừa không muốn làm tổn thương đến phụ vương, lại vừa không muốn làm tổn thương ta, nhưng như vậy, nàng sẽ bị tổn thương!"

Ta cười tự giễu, nhìn đôi uyên ương nghĩa nặng tình thâm. Thật ra ai cũng ích kỷ, nhưng cho dù ta có oán hận thì có thể làm được gì đây? Nơi này là Diệt Tình Cốc, ta có thể thoát ra sao?

"Người đâu, tới chiêu đãi Mộc cô nương. Nếu có gì sơ xuất, thì cứ bảo họ!"

Trong đại sảnh rộng rãi bỗng xuất hiện bốn nữ tử vây quanh ta, Niếp Khinh Phạm ôm lấy Bắc Nguyên Cách rồi xoay người đi vào sau điện.

Ta thở dài bất lực, nhìn khuôn mặt vô cảm của bốn nữ tử kia, cong môi cười khẽ.

Ta bị giam giữ trong một căn phòng lộng lẫy. Tuy không có người trông coi, nhưng căn phòng này dường như đã bị yểm bùa, khiến ta không thể rời đi. Đã ba ngày rồi, ta không được gặp bất kì kẻ nào, càng không biết về tình hình của Cát Cánh tỷ tỷ và hai tên sát thủ.

Mỗi khi nghĩ đến Liên Thành Chích, trong lòng ta không khỏi tức giận. Một tên nam nhân nhẫn tâm như vậy, sao ta phải hy sinh vì hắn chứ? Nếu nói tình yêu là chuyện của hai người, vậy tại sao lại có quá nhiều thứ lẫn lộn như vậy?

Ta đang suy tư thì bỗng nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ cùng với một giọng nói thì thầm rụt rè: "Thanh Thương tỷ tỷ, tỷ mau mở cửa ra! Là ta, ta là Bắc Nguyên Cách!"

Ta khẽ nhắm mắt lại rồi lắc đầu mệt mỏi, thật sự không hiểu tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh này.

Vừa mở cửa ra, ta đã bắt gặp khuôn mặt chực khóc của Bắc Nguyên Cách. Nàng nhìn ta đầy vẻ áy náy, còn chưa mở miệng nước mắt đã lăn dài trên má.

"Ta, ta thực sự xin lỗi. Lúc trước phái người mời tỷ đến, ta cứ nghĩ tỷ sẽ đáp ứng, dù sao tỷ cũng thích Liên Thành Chích. Ta không biết chuyện này sẽ gây áp lực cho tỷ như vậy. Ta đã xin Niếp đại ca thả tỷ đi, nhưng lần này hắn không nghe ta."

Ta không muốn để ý đến nàng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương, nước mắt lã chã của nàng, trong lòng ta không khỏi có chút mềm lòng. Nhưng thật sự ta thấy rất uất ức, sao bọn họ có thể nghĩ ra ý tưởng muốn ta thay nàng gả cho chồng trước của mình? Nghe thế nào cũng thực hoang đường!

"Tỷ tỷ đừng có tức giận được không? Ta sẽ tiếp tục cầu xin Niếp đại ca thả tỷ ra. Niếp đại ca nói đúng, trên thế gian này không có chuyện gì là được hoàn mỹ, muốn đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ có một bên phải chịu tổn thương. Ta thật là ích kỷ, cái gì cũng muốn có được, không muốn làm tổn thương phụ hoàng, cũng không muốn rời khỏi Niếp đại ca, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương tỷ."

Nàng ngừng khóc, chỉ thút thít nhìn ta. Chóp mũi hồng hồng vừa có phần đáng thương lại vừa có phần đáng yêu. Đây chính là cô công chúa được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn thôi cũng biết nàng hạnh phúc cỡ nào.

"Không phải vì ta không muốn giúp cô, mà bởi vì ta không còn lý do để thuyết phục bản thân mình nữa. Tiếp tục hy sinh vì hắn, để đổi lấy một cái kết như vậy. Hắn vẫn giống như trước, có vô số mỹ nữ trong thiên hạ, như thế với ta có nực cười không? Người ta nói tình yêu là hy sinh quên mình, nhưng khi yêu thật lòng mới biết, ta muốn có được, thì cũng muốn ích kỷ."

Nàng cái hiểu cái không nhìn ta. Ta cười cay đắng, thứ ta muốn rất đơn giản, chỉ là một trái tim, một trái tim trọn vẹn.

Lời nói của Vân Liêm lúc trước luôn văng vẳng trong tâm trí ta, như một con sâu gặm cắn khiến ta thấy vô cùng khó chịu. Đối với Liên Thành Chích mà nói, ta có hay không cũng chẳng sao cả, còn hắn thì vẫn hằng đêm chìm trong tửu sắc.

Ta không vĩ đại, cho nên ta luôn có ước muốn xa vời, muốn hắn chỉ yêu mình ta, chỉ có ta, không có thê thiếp, không có thiên hạ này.

"Nhưng theo ta biết, Liên Thành Chích thật lòng yêu tỷ mà! Tin tức mà Niếp đại ca nhận được vô cùng chuẩn xác. Hắn nói, Liên Thành Chích mỗi lần say rượu đều gọi tên của tỷ, còn nữa, hôm nào hắn cũng ngây người đứng ở trong Thính Thủy Các. Thương Nhi tỷ tỷ, tỷ nhất định là hiểu lầm rồi!"

Bắc Nguyên Cách nhìn ta bằng ánh mắt kiên định, khiến ta có chút sững sờ, nhưng ta chỉ biết cười rồi thở dài, làm sao có thể!

"Thật ra tỷ tỷ, ta biết tỷ vẫn thích hắn. Tỷ chỉ đang sợ bị tổn thương, nhưng nếu không cho mình một cơ hội, thì làm sao biết được kết cục cuối cùng sẽ như thế nào? Có lẽ là tốt hoặc xấu, mà cũng có thể sẽ là hạnh phúc!"

Trái tim ta khẽ động, không khỏi đập nhanh hơn. Cho mình một cơ hội, để biết được kết cục cuối cùng......

Edit & Beta: Trangleo68