Ngược Về Quá Khứ Cứu Vớt Sát Nhân

Chương 68: Chú chó con 2



Lâm Giang Mộ đi đến quầy bán hàng vặt để mua kem đánh răng, lúc quay về phát hiện ra có một con chó nhỏ rúc vào bụi cỏ dại bên cạnh nhà, nó run rẩy trong gió lạnh.

Nghe thấy tiếng động, con chó đen ngẩng đầu mở to đôi mắt tròn nhìn cô một cách đáng thương.

"Giang Dạ, chúng ta nuôi nó được không?" Chó đen nhỏ còn đang run rẩy trong lòng cô, Lâm Giang Mộ nhẹ nhàng xoa đầu nó: "Đừng sợ, bây giờ mày an toàn rồi."

Đuôi của chó đen nhỏ hơi đung đưa, móng vuốt của nó cào vào áo trước ngực cô. Nó sợ hãi liếc mắt nhìn Giang Dạ một cái.

Lúc tắm cho chó đen nhỏ, Lâm Giang Mộ lấy cái thau đựng nước ấm rồi đặt con chó nhỏ vào bên trong. Lâm Giang Mộ từng để Giang Dạ dùng cái thau inox này.

Cô bóp một ít sữa tắm Bảo Bảo ra bôi lên người con chó nhỏ, chậm rãi chải bộ lông bị két lại của nó rồi chọc chọc cái mũi của nó, nói: "Mày may mắn lắm đấy, hôm nay tao mới lắp. bình nước nóng mà mày đã được hưởng rồi." Dường như nó hiểu được, lắc lắc cái đuôi lấy lòng.

Giang Dạ đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh trông thấy.

"Heo Con, con cũng vào đây đi, chúng ta cùng nhau tắm rửa cho con chó."

Nó bước lên trước một bước nhỏ: "Không."

Lại đây." Cô cười vẫy ta, trên mặt còn dính bọt. Giang Dạ ngồi xổm trước thau inox, Lâm Giang Mộ năm tay Giang Dạ sờ con chó nhỏ khiến Giang Dạ chạm vào xương ở trên lưng nó.

Chó con ngoe nguẩy cái đuôi, dùng cái mũi đẩy tay Giang Dạ.

“Tiểu Mộ, con không thích nó dùng đồ vật của con."

Lâm Giang Mộ biết Giang Dạ có tính chiếm hữu rất mạnh, những thứ cô bät đầu mua cho nó từ lúc ba tuổi như bình sữa, quả bóng cao su bị Triệu An Minh nghịch hỏng, cây bút chì chỉ còn một mẩu nhỏ... đều được nó cất kỹ ở trong hộc tủ quần áo.

Lâm Giang Mộ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó đặt lên đầu con chó nhỏ.

Cả người con chó nhỏ là màu đen xì, lông đen, tròng mắt cũng đen, lông khắp người bị nước làm cho ướt sũng khiến cơ thể càng nhỏ hơn.

Nó chỉ to hơn bàn tay của Lâm Giang Mộ một chút. Hai con mắt của nó vẫn còn ánh nước, nhìn Giang Dạ.

"Chó con đáng thương quá, bé thế này đã lạc mất mẹ rồi. Ngoài kia lạnh vậy, nếu đuổi nó ra ngoài thì chắc chẳn nó không sống nổi đâu."

"Giang Dạ, chúng ta nuôi nó được không?"

Tay của Giang Dạ đặt trên đỉnh đầu chó đen: "Vâng."

Chó đen nhỏ cứ như vậy mà ở lại, Lâm Giang Mộ dựng một cái ổ nhỏ trong góc phòng cho nó.

Chưa qua mấy ngày, chó đen nhỏ đã vô tâm quên đi kiếp sống lang thang của nó, vẫy vẫy cái đuôi chạy khắp trên lầu dưới lầu, còn đi tiểu loạn xạ.