Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)

Chương 21: Gán Ghép



Yến tiệc đương nhiên là gia yến ( bữa cơm gia đình nhưng long trọng) nhân số tham gia rất ít ỏi. Chỉ có riêng thành viên gia đình của Lê Trung Trực mà thôi. Những chi khác trong họ không hề tham gi vào. Điều này cũng dễ hiểu, thân thế của Trần Nguyên Hãn rất nhạy cảm, tai vách mạch rừng nên không thể không phòng.

Lũ thân binh thiếu niên của Nguyên Hãn thì đã được các Gia tướng của Lê gia tiếp đón rồi. Họ quen với ăn miếng thịt to uống rượu bằng bát rồi. Vào tiệc là phải gào thét là đánh chén cho đã đời, vậy nên cái yến tiệc nho nhã của gia đình phú hộ không thích hợp cho lắm. Giờ đây cả lũ đang rải chiếu ngoài sân mà ngào thét ầm ĩ với nhau. Thường thì mấy lão binh gia tướng sẽ coi thường nhóm hậu sinh lính mới lắm, thế nhưng tiệc rượu này thì khác hẳn. Các lão binh Lê gia không có chút dám thất lễ cùng đám thiếu niên mười lăm mười sáu này. Đùa a, lúc chiều hôm nay nhóm thiếu niên này chính là lão sư dạy họ bắn súng đấy. Mấy tên choai choai này vậy mà bách phát bách trúng hồng tâm, tháo lắp đạn vù vù như gió đấy. Các lão binh hoa cả mắt.

Rượu vào mấy chập thì thành huynh đệ xấc hết cả lũ:

- Này tiểu huynh đệ, ở nhà đã có hôn phối gì chưa.... chưa có à... lão ca co một cô con gái xinh lắm.... nhìn mặt ta là biết.... hay là thế này nhá.....

Một vị thân binh cường tráng nhìn có vẻ rất anh tuấn trong nhóm đang mắt tròn mắt dẹt nhìn gã lão binh há hốc miệng, miếng thịt đang cắn dở trên mồm chực rơi xuống rồi. Nói đùa á, cái mặt tên lão binh nhìn như con sư tử ấy... lão mà có con gái xinh thì có mà trời sập.

- Sung sướng đến ngạc nhiên à.... Cúc con lại đây... lại đây... cha kiếm cho ngươi một tên chồng tuấn tú này....

Bỗng nhiên trong đám gia nhân bưng đồ ăn có một tiếng "Á" vang lên, một cô thiếu nữ tầm 14 tuổi vội ôm lấy mặt xấu hổ mà chạy biến đi trong tiếng cười của đồng bọn. Xấu hổ chết đi được, lão cha uống rượu say hồ đồ, chuyện như vậy mà cũng nói ra được trước mặt mọi người. Tuy cô bé vội vã che mặt chạy đi nhưng gương mặt khá thanh tú đã lọt vào mắt một đống tên thiếu niên huyết khí cương phương đang ngồi uống rượu rồi. Chỉ có nhân vật chính là tên tuấn tú miệng đang ngậm miếng thịt là đang ngạc nhiên mà không kịp để ý. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì một đám huynh đệ tốt đã đẩy hắn ra mà lao về tên Lão Binh.

- Lão huynh... à không cháu chào chú.... thằng này nó đần đần không cần đâu.... để cháu làm con rể chú...

Nhưng tên này chưa kịp nói them lại bị một tên khác đẩy phăng ra..

- Ông đi ra... xấu trai mà cũng đòi.... để tôi.... chú chú.... cháu làm con rể,....

- Đi ra..

- Con rể...

Vậy là chiếu rượu loạn một bầy.

Lúc này lại có một tên lão binh khà khã vuốt râu thì thầm vào tai một cậu Thân binh khá điển trai và cường tráng khác. Tên này lấm lét liếc mắt nhìn trong đám các cô gái đang phục vụ thức ăn như đang tìm kiếm ai đó. Dường như cô gái kia cũng biết được cha mình nói gì, xấu hổ quá dậm chân mà chạy mất. Tên lão binh này và cậu thân binh trẻ rất có kinh nghiệm mà thì thầm với nhau không gây nên sự để ý nào cả, sau đó gật gù chúc rượu ôm vai bá cổ nhau rất là tình cảm.

Sự việc như vậy diễn ra không hiếm trong chiếu rượu khiến cho các cô thiếu nữ đang bưng bê thoáng chốc chạy mất hơn phân nửa. Cũng không trách gì cả, những con em quân hộ của cụa Trần Nguyên Đán vốn dòng dõi gia tướng từ thời Chiêu Minh đại vương Tướng quốc Thái sư Trần Quang Khải. Toàn là những chiến binh ngàn chọn vạn chọn ra một người. Thân thể to lớn tố chất chiến đấu cực tốt, lại không thiếu kẻ tuấn tú, bởi vì thân binh còn là bộ mặt của người tướng quân nữa đó. Trải qua biết bao nhiêu thăng trầm thì các than binh này thành gia lập thất lại toàn được chủ tướng ban tặng các cô gái đẹp làm vợ. Cái gene chiến binh cộng thêm vẻ đẹp hài hòa của người mẹ trải qua nhiều đời gia tướng như vậy thì đủ biết họ bề ngoài khác biệt các anh nông dân như thế nào. Lại thêm vaod đó mười người này là tuyển chọn khắt khe từ trong hơn bảy trăm tên thiếu niên gia tướng mà thành. Không bất phàm thì cũng khó. Vậy nên màn bố vợ con rể nhận nhau là loạn hết cả một sân nhà vang vọng vào đến tận Gia Yến bên phòng trong của Lê gia. Không biết sáng mai tỉnh rượu còn ai nhớ tới không, thế nhưng tối hôm nay trước tiên cứ vui đã. Chỉ tội than cho mấy cô gái trẻ vừa xấu hổ vừa tò mò mà lấp lấp ló ló từ xa ngắm nhìn mấy chàng thiếu niên tuấn tú cao lớn đẹp trai. Chỉ cần thấy tên nào ôm vai bá cổ cha của mình uống một cái là tim họ lại đập thình thịch, tay chân bủn rủn cả rồi.

Ngoài sân có màn gán ghép con rể bố vợ thì trong gia yến cũng chả khác là bao. Lê Trung Trực có hai người con sinh đôi Con trai là Lê Trung Hiếu con gái là Lê Tú Xuân đều mười bốn tuổi, chỉ kém Nguyên Hãn một tuổi thôi. Lê Trung Hiếu vậy mà không hề giống bố chút nào về mặt thể hình. Hắn chỉ học gương mặt tuấn tú của cha thôi, nhưng lại có thể hình rất bưu hãn, chắc hẳn hắn phải luyện môn công phu nào đó lien quan đến ngạnh công, nếu không thì với 14 tuổi không thể có thể hình như vậy

Còn Lê Tú Xuân thì lại giống bà Lê Thị Hoàn đến không tin nổi, nàng có vẻ đẹp nhã nhặn, tuy nhỏ tuổi nhưng chắc chắn lớn lên sẽ là một đại mĩ nhân không thể sai được. Khốn một chỗ là lúc này đây nàng đang vừa ăn cơm vừa cúi cái cổ thiên nga của mình xuống hết cỡ, gương mặt đỏ bừng đến độ nặn ra máu vậy. Vệt đỏ vậy mà lan cả ra cả cái cần cổ trằng ngần của nàng. Cảm tưởng lúc này mặt nàng sắp úp xuống cùng mặt bàn không biết chừng.

Số là trong bữa ăn thì ông Lê Trung Trực và bà Trần Thị Phụng ( vợ cả của Lê Trung trực và cũng thuộc dòng dõi tôn Thất của nhà Trần) lien tục ám chỉ việc thân càng thêm thân, í là hỏi dò ý kiến của Nguyên Hãn về Tú Xuân như thế nào. Lão Lê Trung Trực quyết định đầu tư lớn rồi, đập cả con gái vào đó, nếu thành công thì gia tộc hắn sẽ trở thành Ngoại Thích ( Hoàng gia bên ngoại) không thể sai.

Linh hồn Nguyên Hãn thì không có gì thời kì này trong tong thấn an hem họ gần cưới nhau là chuyện thường, thứ đó cưới nhay giờ này là cha mẹ đặt đâu cong ngồi đấy. Mà chuyện này nếu ông cậu này nói cùng Bà Hoàn thì phải đến chín phần chín là bà sẽ gật đầu vỗ tay khen hay. Nhưng Nguyên Anh thì có vẻ hơi lưỡng lự, thế giới hiện đại là phải có yêu mới đến hôn nhân được, nếu không sống cùng nhau không bao giờ hạnh phúc nổi. Mộ cái nữa là cô bé này mới 14 tuổi, ở cái tầm tuổi ô mai của thế giới hiện đại, nàng còn quá trẻ để lập gia đình.

Nhưng đây là hôn nhân chính trị điển hình. Nếu Nguyên Hãn đồng ý mối quan hệ này thì tất nhiên độ ủng hộ nhân lực, tài lực của Lê gia sẽ tăng lên một tầng cao chưa từng có. Xét một cách tổng quan thì Nguyên Hãn không hề có thiệt hại gì trong chuyện này chỉ là hơi cay đắng cho Tú Xuân vì nàng không nhiên đã trở thành con cờ trong tay cha nàng. Vậy là Nguyên Hãn trong nội tâm có một câu trả lời kết hợp của hai linh hồn, đó là dành thời gian vài ngày trước khi đến tết ở lại Lê Gia. sau đó sẽ dò hỏi ý tứ của Tú Xuân. Nếu nàng có một chút miễn cưỡng hay nàng đã có ý chung nhân thì Nguyên Hãn sẽ từ chối mối lương duyên này.

Do vậy Nguyên Hãn không trả lời thẳng thắn ý tứ của hai vợ chồng Lê Trung Trực mà nói ý tứ muốn cùng hai an hem nhà Lê gia ngày mai đi dạo chơi Tây Hồ. Nghe câu trả lời này thì vợ chồng Lê Trung Trực vui ra mặt, theo họ đó là biến tướng của cách nói đồng ý. Mà cái cổ của Lê Tú Xuân lại càng cúi thấp rồi, nếu là cổ thiên nga thật có khi bây giờ nàng đã dấu luôn cả khuôn mặt đỏ au của mình vào cánh mất thôi.