Ngược Về Thời Lê Sơ (tái bản)

Chương 49: Khốc liệt



Dòng quân Mân Việt như cơn nước lớn ầm ầm mà xô mạnh vào bức thuẫn tường của quân Đại Việt hệt như xon con sóng đập vào bờ đê chắn lũ tung ra từng chùm bịt trắng xóa. Nhưng có điểm khác biệt vì nơi đây bị tung ra lại là bọt máu.

Mân Việt binh trước khi muốn lao vào bức tường thuẫn thì phải vượt qua một hàng những ngọn giáo mác của Lang binh chĩa ra phía trước. Các Lang binh này đang dùng tay trái và vai gác tấm thuẫn nhỏ của mình lên lớp thuẫn to bản của Hổ doanh. Còn các binh sĩ Hổ Doanh thì gần như hạ hết trọng tâm gần như quỳ rạp trên đất lấy thân mình làm điểm tì cho thuẫn bài. Hai loại thuẫn một to một nhỏ này đã kín kẽ mà phòng thue cho nhau, hai doanh này cũng đã cùng nhau luyện tập phối hợp rất nhiều. Lúc đầu Nguyên Hãn cũng định cấp cho Lang Binh loại thuẫn to chất lượng cao như của Hổ doanh, xong thực tế trong sắp xếp đội hình lại không có hiệu quả tốt như một thuẫn to và một thuẫn nhỏ xếp chung.Thuẫn nhỏ các lên trên tạo thành một mái che hơi nghiêng, phòng thủ cung tên cực tốt. Lúc này đây các Man nhân trả giá bằng mất trăm mạng sống thì cuối cùng họ cũng đã tiếp cận được bức thuẫn tường của quân Đại Việt.

Thật ra đối phó với loại thuẫn tường như vậy có vài loại phương pháp có hiệu quả tốt, ví dụ như dùng đại pháo phá vỡ đội hình tường thuẫn, nếu đại nỏ thì cũng có tác dụng tương tự. Thứ hai là dùng kị binh xông lên thật nhanh, sau đó dùng quán tính và trọng lượng của ngựa va chạm với thuẫn tường. Cũng có thể dùng chính kết cấu thuẫn tường trường thương xông lên va chạm…. Nhưng cho dù cách nào đi nữa cũng không bao gồm cách tán loạn xung phong như Mân Việt quân. Vì trong lịch sử đã dùng máu mà viết lên rằng tấn công tán loạn vào một phương trận thuẫn tường nghiêm mật tức là tự sát.

Nhứng chiến binh Mân Việt chỉ kịp lao thẳng về phía những ngọn giáo tua tủa của quân Đại Việt mà không thể né tránh vì sự dồn đẩy phía sau họ. Các binh sĩ phía sau không hề nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, họ chỉ biết tiến lên theo dòng người mà thôi. Rất nhiều binh sĩ Mân Việt bị giáo mác đâm xuyên người một cách bi thảm như vậy. Tận mắt nhìn thấy tự mình lao vào ngọn giáo mà không thể né tránh. Có những ngọn giáo đâm xuyên hai ba người do chúng được chống xuống đất mà chĩa lên cho nên không hề có lực đâm mà chỉ đứng yên đợi người tự lao vào mà thôi.

Những binh sĩ Mân Việt không bị giáo mác xuyên người thì cũng chỉ kịp chém vào tường thuẫn một cái sau đó là bị đẩy dính chặt vào thuẫn tường. Với không gian chật hẹp như vậy họ chỉ có động tác dùng thân thể của bản thân mà đẩy lên, họ không có một chút không gian nào để sử dụng vũ khí trong tay bổ chém hay đâm về phía thuẫn tường cả.

Giờ đây những va chạm ầm ầm vang lên, tiếng cơ thể va đập cùng thuẫn tường. Tiếng la hét chử bới, tiếng thở phì phò như trâu mộng. Tình thế biến chuyển thành cuộc dằng co cơ bắp dùng để đẩy lui đối phương. Dĩ nhiên sức đẩy của cả ngàn người cực kì khủng bố, thuẫn tường thẳng tắp trở nên cong vẹo khắp nơ, coa nhữn chỗ lõm lượn vòa trong tưởng như sắp bị công phá. Nhưng sắp bị công phá và bị công phá là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chôc lõm vào nhiều nhất ngay lập tức được mội nhóm binh sĩ Đại Việt lao vào bổ xung tiến hành đẩy bật lại. Quân Đại Việt đã thành công đứng vững sau một đợt sóng vỗ mạnh nhất. Giờ đây sau khi trải qua đợt cao trào va chạm thì sức đẩy của quân Mân Việt giảm đi rõ rệt. Tuy họ đông người nhưng là chen chúc mà tiến lên, hoàn toàn là thẳng người mà xô đẩy không hề vận dụng lực của eo và hông nên không thể tạo hiệu quả cao. Nếu như có kinh nghiệm tác chiến kiểu này họ hoàng toàn có thể đẩy theo nhịp điệu, kiểu như đếm 1, 2,3 rồi cùng đẩy, như vậy sẽ tạo thành những làn sóng mới thổi bung tường thuẫn. Xong quân Mân Việt lại chen chúc nhao nhao nên không hề tạo thành những đợt sóng công kích mang tính quyết định.

Giờ đây lợi thế chiến đấu lại thuộc về 600 binh sĩ Đại Việt khi họ còn có cung thủ và nỏ phóng lựu phía sau vẫn đang hoạt động không ngưng nghỉ. Mỗi giây phút bức tường thuẫn cầm cự thành công trước sức em của quân Mân Việt được đổi bằng hàng trăm tính mệnh người Mân Việt ngã xuống. Với mật độ người dày đặc như vậy cung tên chỉ cần bắn qua bức tường thuẫn thì sẽ thu gặt được tính mạng kẻ địch. Mỗi một quả lựu đạn sẽ mang đi cả chục tính mệnh hoặc hơn thế nữa. Lựu đạn được phóng ra không hề chạm đất mà rơi trên vai hoặc kẹp giữa ngực và lưng quân Mân Việt vậy nên lực sát thương của nó tăng theo cấp số nhân.

Xong bức tường thuẫn cũng chỉ có thể cầm cự được tầm 2 phút đồng hồ mà thôi, với lực ép kinh khủng của số đông Mân Việt quân nó đã lung lay sắp đổ.

- Tất cả cung thủ bỏ cung gia cố tường thuẫn. Nỏ phóng lựu tiếp tục bắn.

Nguyên Hãn lập tức truyền lệnh cho tên liên lạc ngay bên cạnh mình. Nơi hắn đang thủ là vững trãi nhất trong cả đạo phòng tuyến của thuẫn tường. Với sức mạnh thiên phú trời sinh chỉ với 17 tuổi nhưng rất có ít người bì kịp với hắn. Nên nhớ năm 13 tuổi hắn đã trúc cơ bước chân vào hàng ngũ chiến tướng hạng hai, sau bốn năm vất vả rèn luyện thì giờ đây hân cũng đặt một chân vào nhóm hạng nhất chiến tướng. Nếu so sức mạnh đơn thuần thì hắn có thể sánh ngang Thương Vương Trương Tú hay Hạ Hầu Uyên của Tào doanh thời Tam Quốc, tất nhiên nếu để so sánh với những chiến tướng hạnh nhất như Nhan Lương, Văn Xú hay những siêu cấp đại tướng như Quan Vũ, Trương Phi, Lã Bố thì hắn còn kém xa. Nhưng Nguyên Hãn giờ mới chỉ 17 tuổi, hắn còn không gian phát triển cực lớn phía trước. Chưa chắc hắn không thể với đến độ cao như Mã Siêu, Quan Vũ …

Ngay khi tên lính truyền tin định chạy đi thì tiếng ồn ào từ phía sau thuẫntường truyền đến. Lúc này đây 600 binh còn lại trên hai chiến thuyền còn lại cũng đổ bộ kịp thời. Ngay lập tức có 250 lính đao thuẫn binh bổ xung cho bức tường phòng ngự. Sự lung lay sắp đổ của thuẫn tường lại một lần nữa được ổn định lại.

Số cung tiễn thủ tăng gấp đôi, nỏ phóng lựu cũng tăng gấp 3 lần, lúc này đây quân sĩ rừng Thần bắt đầu mở bữa tiệc đồ sát quy mô lớn. Từng chùm mũi tên như mưa bay vọt về phía trung quân Giang Môn, từng quả lựu đạn được bắn ra sau tiếng tạch tạch đặc hữ. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi thì lực ép của quân Mân Việt lên thuẫn tường của quân Đại Việt đã hầu như không còn.

Thời cơ phản công đã tới, những lão binh Hổ doanh từ hai tay toàn lực chống đỡ thuẫn bài giờ đây biến thành một tay chống khiên một tay cầm kiếm hai lưỡi luồn qua khe hở mà chọc. Những khe hở này là do họ chủ động nghiêng tấm thuẫn tạo nên vì vậy người chủ động luôn luôn nắm tiên cơ. Sau khi Hổ doanh đâm xòn một kiếm rồi rút về thì quân Mân Việt mới nhận ra khe hở, nhưng lúc này đã muộn. Khe hở đã khép lại như chưa từng xuất hiện qua. Quân Mân Việt ở hàng đầu lúc này cũng chịu sự đả kích nặng nề, từng người dẫy dụa trong vũng máu mà ngã xuống, rồi thân xác của họ bị dẫm đạp không thương tiếc vì bức tường Thuẫn đang được đẩy lên rồi. Quân Đại Việt đang phản công.