"Người Ăn Cơm" Thời Ngụy Tấn

Chương 9: Hai sự lựa chọn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đó là chuyện không có khả năng, Triệu Trường Dư cũng chỉ có thể "tư lợi" đến mức này, ông không thể đẩy Triệu Hàm Chương ra đứng mũi chịu xào.

Triệu Trường Dư đưa ba người vào thư phòng, Thành bá canh ở trong viện.

Triệu Hàm Chương bởi vì chân bị thương chỉ có thể ngồi trên ghế Hồ(1), mà ba người Triệu Trường Dư ngồi xếp bằng trên chiếu.

Triệu Trường Dư ngồi ở chủ vị, nhìn qua tôn nữ đang ngồi trên ghế Hồ ở đối diện nói: "Ta đã quyết định, ngày mai liền dâng thư xin lập thế tử, tân hoàng lên ngôi, chính là lúc gia phong công thần, sổ con của ta chắc là rất nhanh có thể được phê duyệt."

Ông dùng ngón tay gõ gõ bàn nói: "Vốn dĩ, sau khi xin lập thế tử, ta nên mang theo Đại bá con bên người để dạy dỗ, dần dần đem thế lực gia tộc giao cho hắn, nhưng mà..."

Triệu Trường Dư ngẩng đầu chăm chú nhìn Triệu Trường Dư nói: "Vẫn còn thúc tổ phụ của con đâu."

Triệu Hàm Chương trong lòng chợt nghĩ, nhỡ đến những ghi chép còn sót lại về Triệu Trọng Dư: "Người là muốn để hai phụ tử bọn họ đấu với nhau, đại phòng chúng ta làm ngư ông đắc lợi?"

"..." Triệu Trường Dư nhanh chóng quét mắt nhìn lướt qua Cấp Uyên ngồi ở bên cạnh, quát: "Nói bừa cái gì, sau khi ta mất, đại kế gia tộc đều gánh trên người thúc tổ phụ cùng Đại bá con, con không nói ở bên cạnh trợ giúp bọn họ, thế nhưng còn chờ mong bọn họ không được tốt?"

Triệu Hàm Chương lập tức cúi đầu nhận sai: "Vâng, đều là lỗi của Tam nương, về sau không dám như vậy nữa."

Liền nói rõ ra như vậy.

Triệu Trường Dư lúc này mới thoáng hài lòng, tiếp tục nói: "Người quý ở chất lượng, không phải ở số lượng, ta lưu lại cho con và Nhị lang một ít nhân thủ, tương lai ta không còn, con và Nhị lang liền đỡ quan về quê (quan tài).

Ông cũng không tránh mặt Cấp Uyên và Triệu Câu, cùng Triệu Hàm Chương nói thẳng: "Ta cho con hai sự lựa chọn, một là đính hôn trước, đợi sau khi mãn tang lại xuất giá, Tử Uyên bọn họ sẽ trợ giúp con, nhà chúng ta ở Nhữ Nam có một ụ bảo(2), hiện tại là một nhà Ngũ thúc công(3) của con đang kinh doanh, nhưng đại phòng chúng ta mới là dòng chính, có Nhị lang ở đây, con chỉ cần về quê là sẽ có cơ hội."

Lời không cần nói quá rõ, Triệu Trường Dư đây là để cô nhân danh Triệu Nhị lang ra lệnh sai khiến ụ bảo Triệu thị.

Triệu Hàm Chương cảm thấy lựa chọn này không tệ, khẽ gật đầu, nhưng đính hôn...

Cô cảm thấy không cần thiết.

"Lựa chọn thứ hai, năm nay liền đính hôn thành thân, con mang theo Tử Uyên bọn họ, tương lai mẫu thân và đệ đệ sống nương tựa vào con.

Triệu Hàm Chương: "Tổ phụ cam chịu giao thế lực lớn như vậy của Triệu thị cho bên thông gia sao?"

Trệu Trường Dư bình tĩnh nhìn nàng nói: "Ta là giao cho con."

Nếu như Tam nương không nói những lời đó, không làm ra những việc này, ông vốn chính là sẽ không phân chia thế thực cho nàng.

Nhưng nếu nàng đã có hiểu biết, vậy nhà chồng liền không thể gây khó dễ cho nàng, thế lực trong tay nàng có thể trở thành sự trợ giúp cho nhà chồng, giống như thế lực nhà chồng cũng sẽ trợ giúp nàng, bảo vệ nàng cùng mẫu tử đại phòng.

Trong lòng Triệu Hàm Chương trở nên kích động: "Tổ phụ tin tưởng con, con nhất định sẽ không phụ ủy thác của người, con sẽ bảo vệ mẫu thân và đệ đệ thật tốt, cũng sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, con chọn lựa chọn thứ nhất."

Triệu Hàm Chương hiếu kì hỏi: "Người tìm đối tượng đính hôn cho con là nhà ai vậy? Làm sao khiến nhị phòng vội vàng ra tay như thế?"

"Đừng nói bậy, chuyện không có chứng cứ không được truyền ra khỏi miệng." Triệu Trường Dư sau khi quát nàng một câu mới nói: "Ta nhìn trúng trưởng tôn của Phó Tử Trang, Phó Trường Dung."

Triệu Hàm Chương ra sức lục tìm Phó Tử Trang người này trong đầu, phát hiện nhớ không ra, vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Trường Dư.

Cấp Uyên ở bên cạnh liền cười nói: "Phó công danh là Chi, tự Tử Trang, vừa tấn chức Trung thư giám, quan võ là Bộc dạ, quan văn là Quang lộc Đại phu cùng Tư Đồ, trưởng tử Phó Tuyên của hắn cưới Hoằng Nông công chúa, Phó Trường Dung chính là nhi tử của nàng, tuổi trẻ tài cao, hơn Tam nương hai tuổi, tuổi tác vừa vặn, tài mạo phù hợp, gia thế cũng tương xứng."

Trước không nói tuổi tác và tài mạo, xét về gia thế phía trước quả thực rất tương xứng, phía sau liền không tương xứng rồi.

Tổ phụ hai người đều là Trung thư giám, nhưng tổ phụ nhà người ta là tại chức, tổ phụ nàng đã bãi chức, phụ mẫu nhà người ta đều còn, nàng bên này là mẹ góa con côi có được hay không?

Triệu Trường Dư rất hoài nghi: "Phó công... ông ấy có thể đáp ứng sao?"

Triệu Trường Dư liếc mắt nhìn nàng một cái nói: "Vì sao không đáp ứng, Tam nương con tài mạo song toàn, hiền lương dịu dàng, Phó gia hắn cầu còn không được đâu!"

Triệu Hàm Chương chột dạ, tài mạo song toàn cô ngược lại là không phủ nhận, nhưng hiền lương dịu dàng... không nói cô, mà ngay cả nguyên chủ, nàng cũng không có phẩm chất này a.

Cô không cảm thấy Triệu Trường Dư sẽ không biết tiểu cô nương vẫn luôn ở trong tối lén lút trị nhị phòng.

Triệu Trường Dư vẻ mặt không thay đổi nói: "Chuyện này con không cần lo, con là nữ lang, phải kiềm chế một chút, ban đầu mặc dù là ta mở lời, nhưng bây giờ là Phó gia bọn họ đang cầu con."

Triệu Hàm Chương không hiểu: "Vì sao?"

Triệu Trường Dư liếc mắt nhìn nàng, nhíu mày: "Cò có thể vì sao, tự nhiên là vì con rất tốt rồi."

Triệu Hàm Chương ngừng một lúc lâu, phát hiện Triệu Trường Dư là đang nghiêm túc, liền nói không nên lời, cô thừa nhận cô rất ưu tú, nguyên chủ cũng rất ưu tú, nhưng thời đại này thật sự thừa nhận bọn cô ưu tú như vậy sao?

Nhớ đến đối phương họ Phó, Triệu Hàm Chương trong lòng chợt nghĩ: "Tổ phụ, vị Phó lang quân này gần đây có ổn không?"

Triệu Trường Dư nhìn nàng: "Tại sao hỏi như vậy? Chẳng lẽ là hắn ở bên ngoài có ham mê không tốt gì để con biết được?"

Triệu Trường Dư kinh ngạc: "Tai mắt con bây giờ nhanh nhạy như vậy, ngay cả tin tức ở Trường An đều có thể do thám được?"

Triệu Hàm Chương: "... Hắn ở Trường An, không ở Lạc Dương?"

Triệu Trường Dư cau mày, nhìn qua vết thương trên trán nàng: "Kinh thành có biến, hắn vẫn luôn đi theo phụ mẫu bị vây hãm ở Trường An, con... con không nhớ rõ? Chuyện mất trí nhớ là thật?"

"À." Hiện tại Triệu Hàm Chương đã không thể thừa nhận bản thân mất trí nhớ, rốt cuộc hai phụ tá đắc lực quan trọng vẫn còn đang ở đây, nếu như để phụ tá tâm phúc biết được đầu cô có vấn đề, vậy không phải đả kích lòng tin của bọn họ sao?

Vì vậy Triệu Hàm Chương cười nói: "Là giả, chỉ là con không nhớ rõ chuyện Phó gia, chuyện nhà họ rất lớn sao?"

Triệu Trường Dư nháy mắt bị thuyết phục, vậy xác thực không lớn, trong thời gian hai năm qua, Đại Tấn mất ba vị Vương gia, ngôi vị Hoàng đế bị người ta cướp đoạt hai lần, năm ngoái thậm chí trực tiếp bị người hạ độc chết trong hoàng cung, mỗi sự kiện đều lớn hơn so với việc Phó gia bị nhốt trong thành Trường An nhiều, tôn nữ tuổi còn nhỏ, tin tức thu được không đầy đủ cũng là bình thường.

Triệu Trường Dư tự thuyết phục bản thân, khẽ gật đầu nói: "Chẳng qua tân hoàng lên ngôi, vây hãm ở Trường An hơi buông lỏng, mặc dù từ Trường An đến Lạc Dương vẫn còn rất nguy nan, nhưng với khả năng của Phó gia, quay về chắc là không khó, lại qua hai tháng con hẳn là có thể gặp được người."

Triệu Hàm Chương hơi thất vọng, xem ra Phó Trường Dung này không phải Phó giáo sư.

Suy tính theo thời cơ mà cô xuất hiện và biến mất khi đó, nơi Phó giáo sư xuất hiện hẳn là có một người bị thương, có khi cận kề cái chết giống tiểu cô nương, hoặc đã tử vong, Phó giáo sư mới có thể đột nhiên biến mất ngay trước mắt cô.

Chính là không biết anh rốt cuộc biến thành ai.

Trong lòng Triệu Hàm Chương rất muốn biết, cuối cùng vẫn là nhịn không được cùng ba người thăm dò: "Tổ phụ, không biết gần đây kinh thành có tin tức gì không, ví dụ như có người mất trí nhớ hoặc là bị thương nặng giống con.

Triệu Trường Dư: "Không nói bị thương, trong kinh thành người chết mỗi ngày đều không ít, con muốn hỏi ai?

_Hết chương_

Chú thích:

(1) Ghế Hồ: ghế đẩu của người Hồ du nhập vào Trung Quốc.

(2) Ụ/Ổ bảo(坞堡) hay ụ/ổ bích(坞壁): một loại kiến trúc có tính phòng thủ của dân gian Trung Quốc



(Ụ bảo ở Phúc Kiến từ thời Ngụy Tấn Nam-Bắc Triều)

(3) Thúc công: chú của bố, cũng chính là em trai của ông. (Trong chuyện có nhắc đến dòng chính, nên đây chắc là ông chú họ.)