Người Anh Nhìn Là Em

Quyển 4 - Chương 69: Công khai.



Bọn họ cũng không có thời gian ở lại trấn Thanh Liên lâu, giữa trưa ngày thứ hai liền quay về Tấn Thành. Hai người vốn là quăng hết mọi lịch trình mà về đây nên khi nhìn thấy Khương Bạch Thiến không sao thì hai người cũng an tâm, bây giờ phải quay về thu dọn tàn cục, đặc biệt là Khương Trân.

“Mẹ, người đừng tiễn nữa. Mau về đi ạ, bên ngoài lạnh lắm.”

“Ừm, mẹ biết rồi. Mẹ đứng đây nhìn hai đứa, bọn con mau đi đi.”

Thẩm Ương cúi người chào Khương Bạch Thiến, lễ phép nói, “Vậy chúng cháu đi đây ạ, lần sau chúng cháu sẽ về thăm dì.”

Khương Bạch Thiến rất thích Thẩm Ương, bà vôi vàng duỗi tay nâng Thẩm Ương dậy, dặn dò: “Khương Trân nhà dì cũng nhờ cháu chăm sóc con bé.”

“Dì yên tâm ạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Thẩm Ương nghiêm túc nói.

Khương Bạch Thiến hài lòng gật đầu, “Đứa bé tốt. Được rồi, hai đứa mau đi thôi, nếu không đi thì sẽ không kịp mất.”

Khương Bạch Thiến đứng ở cửa nhìn bóng lưng ngày càng xa của hai người, khóe mắt có chút ướt, có một người như vậy ở bên Trân Trân thì bà yên tâm rồi.

“Đều đã đi xa rồi còn nhìn sao?” Một giọng nói mang theo sự trêu chọc từ phía sau truyền đến.

Khương Bạch Thiến xoay người lại thì nhìn thấy là Tô Vân, bà vội vàng đưa tay lau khóe mắt, lần nữa xoay người lại thì khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, “Chị Vân, sao chị lại ở đây ạ?”

Tô Vân nhìn đôi mắt ủng hồng của cô thì khoát tay nói: “Ra ngoại dạo một vòng vừa khéo nhìn thấy em đứng ở đây.” Nói xong, bà xoay người nhìn hai bóng lưng đã đi xa, một cao một thấp, hai bóng lưng đứng sát vào nhau, hỏi: “Tên tiểu tử kia là con rể em?”

Khương Bạch Thiến cười với Tô Vân, “Vâng, đúng ạ.”

“Là đứa bé lần trước nhìn thấy ở bệnh viện sao?”

“Vâng ạ.”

Tô Vân cảm thán: “Là một đứa bé không tồi, lớn lên cũng rất đẹp tra. Em đấy cứ yên tâm đi, chăm sóc tốt cho bản thân là được.”

Đôi mắt Khương Bạch Thiến hơi trầm xuống, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn vài giây mà thôi, bà lần nữa ngẩng đầu lên thì đôi mắt mang theo kiên định, “Dạ, em hiểu rồi.”

Từ trấn Thanh Liên về Tấn Thành phải ngồi xe mấy tiếng đồng hồ, hầu như trên đường Khương Trân đều dựa vào vai Thẩm Ương ngủ. Bởi vì anh mà cả tối hôm qua cô không được ngủ ngon giấc!

Lúc đến Tấn Thành thì đã là xế chiều, Trần Bội Bội lái xe đến đón bọn họ. Sau khi Khương Trân lên xe thì Thẩm Ương cũng không có lên cùng mà nói với cô: “Để Tiểu Trần đưa em về trước đi. Anh còn có việc phải xử lý, tối anh về.”

“Chuyện gì thế ạ?”

“Chuyện công việc thôi, chút nữa Nghiêm Lộc sẽ đến đón anh.”

Vừa nhắc tào tháo thì táo tháo đến, vừa nói đến Nghiêm Lộc thì từ xa đã thấy Nghiêm Lộc lái xe về phía bọn họ.

“Vậy được rồi, anh về sớm một chút.” Khương Trân dặn dò anh.

Thẩm Ương cười với cô, “Được.”

**

Sau khi lên xe Thẩm Ương nói với Nghiêm Lộc, “Đi Thẩm trạch.”

Nghiêm Lộc nghiêng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh âm trầm đến đáng sợ thì thận trọng hỏi: “Thẩm ca, đi Thẩm trạch làm gì?”

“Có một số việc cần xử lý một chút.”

Nghiêm Lộc mơ hồ hiểu được vì sao Thẩm Ương lại như vậy, anh ta cảm thấy bây giờ bản thân chỉ cần an tĩnh lái xe là được. Nửa tiếng sau xe dừng lại trước cổng lớn Thẩm gia.

“… Thẩm ca?”

Thẩm Ương mở cửa xuống xe, “Ở chỗ này chờ tôi.”

“Được.”

Sau khi vào cửa, Thẩm Ương liền gặp được quản gia Lý, ông nhìn thấy Thẩm Ương thì hơi kinh  ngạc, “Tiểu Ương, sao hôm nay cháu lại rảnh mà về đây?”

“Chú Lý, ông nội cháu có ở nhà không ạ?”

“Có, ngài ấy đang ở thư phòng.”

“Dạ, vậy cháu đi lên trước.”

“Được.”

Quản gia Lý nhìn bóng lưng của Thẩm Ương thì lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ lại sắc mặt của Thẩm Ương không tốt lắm, mà lúc này thím Triệu cũng vừa khéo đi từ trong ra, “Cậu cả về rồi sao?”

Quản gia Lý “ừ” một tiếng.

Vẻ mặt thím Triệu buồn thiu, bà thở dài.

Quản gia Ly vốn đang cảm thấy bất an lúc này lại nghe bà thở dài thì trái tim của ông treo lên đến tận cổ họng, “Lại… lại làm sao vậy?”

“Quá giống.”

“Giống cái gì?”

Thím Triệu nhìn thoáng qua quản gia Lý, tiếp tục nói: “Giống lần trước cậu ấy trở về, sắc mặt giống như đúc.”

Lần trước?

Trong đầu quản gia lóe lên linh quang, ông nhớ đến chuyện lần trước trong nhà kín, “Bà nói là…”

**

Thẩm Trọng Giả thấy người đi vào là Thẩm Ương trong ánh mắt lóe lên sự vui sướng nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, ông nhìn ra được sắc mặt Thẩm Ương không dễ nhìn, có cảm giác là anh tìm tới cửa để tính sổ, nghĩ thế sắc mặt ông cũng không khỏi là âm trầm xuống.

“Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng này của cháu thì người ta không biết còn tưởng rằng cháu đến đòi nợ đấy!”

Thẩm Ương đi đến trước bàn làm việc của Thẩm Trọng Giả, “Ngài cố ý sao?”

“Cháu có ý gì?” Thẩm Trọng Giả nhíu mày.

“Cháu có ý gì đến giờ ông còn giả bộ hồ đồ với cháu sao?”

Giọng điệu chất vấn của anh khiến cho Thẩm Trọng Giả nhận thấy quyền uy của mình bị khiêu khích, giọng ông không khỏi lạnh xuống, “Ai dạy cháu nói chuyện với người lớn như vậy?”

“Ông nội, cháu đã từng nói với ông là dù cho ông có đồng ý hay không thì cháu cũng sẽ không chia tay với cô ấy. Ông không cần nhắm vào cô ấy như vậy, bởi vì tất cả chỉ phí công vô ích mà thôi.”

Lông mày Thẩm Trọng Giả càng nhíu chặt lại, với lại ông là một người thông minh chỉ trong vòng mấy giây ông liền hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì. Chuyện của Khương Trân ông cũng nghe nói, bây giờ anh lại nổi giận đùng đùng đi chất vấn ông như vậy có nghĩ là anh cho chuyện kia là do ông làm?

Nghĩ vậy, Thẩm Trọng Giả tức đến trợn tròn mắt. Ông thừa nhận ông là một người làm việc rất cực đoan, nhưng chuyện không phải do ông làm thì không ai có thể giội nước bẩn cho ông, vậy mà bây giờ cháu trai ruột của ông vì một người phụ nữ mà chất vấn ông, nghĩ lại thật là buồn cười!

“Cháu thế mà vì người ngoài mà nói chuyện như vậy với ông của cháu?”

“Cô ấy không phải là người ngoài, cô ấy là vợ tương lai của cháu, duy nhất.”

“Cô ta không thể bước vào cửa Thẩm gia. Sau này cháu sẽ là người thừa kế của Tập đoàn Thẩm thị, thiếu phu nhân của Thẩm thị sao có thể là một con hát được chứ! Cô ta không có chút trợ giúp nào cho cháu cả!”

“Cháu nói, cháu sẽ không thừa kế Tập đoàn Thẩm thị.”

“Vậy cháu định sẽ để Phi Cảnh thừa kế sao?” Thẩm Trọng Giả hỏi ngược lại anh.

Thẩm Ương ngẩng ra, anh biết rõ thằng bé bài xích với tập đoàn. Trong hai người bọn họ nhất định phải có một người thừa kế tập đoàn. Anh ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trọng Giả, vành mắt đỏ ủng, “Cháu biết, ngài chưa bao giờ có tính toán sẽ buông tha cháu.”

“Lần trước thằng bé rời nhà trốn đi cũng là vì ông đúng không? Là ông cố ý, ông vẫn luôn dùng thằng bé để uy hiếp cháu, ông tạo áp lực với nó cũng là gián tiếp tạo áp lực với cháu.”

Dù chân tướng bị Thẩm Ương không chút lưu tình nào chọc thủng thì sắc mặt Thẩm Trọng Giả vẫn không thay đổi. Đúng vậy, ngay từ ban đầu ông đã quyết định để Thẩm Ương thừa kế Thẩm thị, bởi vì ông biết rõ cháu trai út của không hề có chút đầu óc buôn bán nào, huống chi thằng bé cũng không đặt tinh lực vào tập đoàn nhưng đứa con dâu này của ông lại đào hết tâm tư muốn đưa con trai mình lên vị trí CEO của Thẩm thị.

Mấy năm trước vì vướng bận nhà họ Lục nên ông không thể làm gì quá đáng, nhưng mấy năm nay chuyện làm ăn của nhà họ Lục ngày càng xuống dốc nhiều khi còn phải dựa vào sự trợ giúp của Thẩm thị. Bây giờ nhà họ Lục cần cầu cạnh ông thì dĩ nhiên sẽ không còn ảnh hưởng đến quyết định của ông nữa. Coi như ông cưỡng chế đẩy Thẩm Ương lên vị trí đấy thì nhà họ Lục cũng không dám nhiều lời nửa chữ.

Ông biết rõ ông làm như vậy là không đủ đạo nghĩa cũng là một chuyện rất đáng khinh thường, nhưng nhiều năm qua ông dãi nắng dầm mưa ở thương trường gặp biết bao doanh nghiệp chập trùng lên xuống. Nhà họ Lục cho rằng ông thiên vị Thẩm Ương thế nhưng nếu như Thẩm Phi Cảnh có đầu óc kinh doanh thì ông cần thiết phải trù hoạch mọi thứ nhiều năm như vậy sao?

“Thẩm Ương à Thẩm Ương, ông quả nhiên không nhìn nhầm cháu, cháu quả nhiên rất thông minh. Cháu nói không sai, đúng là ông dùng Phi Cảnh để uy hiếp cháu.”

“Vậy ông dựa vào đâu mà cảm thấy cháu sẽ bị ông uy hiếp?”

“Bởi vì đó là Phi Cảnh, năm đó không phải cũng bởi vì Ngâm Thu nên cháu mới đi Học viện điện ảnh sao?”

Ánh mắt Thẩm Ương chợt lóe.

Thẩm Trọng Giả phì cười, “Cháu cho rằng cái gì ông cũng không biết sao? Ông chỉ không muốn nói mà thôi, năm cháu thi đại học Lục Ngâm Thu đến cháu đúng không? Thực ra ông đã sớm biết rõ ở trong cái nhà này người duy nhất mà cháu quan tâm cũng chỉ có mình tên tiểu tử Phi Cảnh kia mà thôi.”

“Ông nôi, thủ đoạn của ngài thật cao tay.”

“Nếu không như vậy thì cháu cho rằng Thẩm thị làm thế nào mới sừng sững không ngã chứ?”

Thẩm Ương cười lạnh, “Vậy lúc trước ông cũng làm như vậy với mẹ cháu sao? Cũng dùng thủ đoạn như vậy để đuổi bà ấy?”

Sắc mặt Thẩm Trọng Giả cứng đờ, “Cút ra ngoài!”

Thẩm Ương liếc mắt nhìn ông, không nói gì rồi xoay người ra ngoài.

Sau khi Thẩm Ương đi ra ngoài Thẩm Trọng Giả vô lực ngã về phía sau, ông chật vật hít một hơi thật sau. Năm đó ông không thể nào chấp nhận được đứa con trai từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thân thiết với ông lại không nói tiếng nào đã đi lãnh chứng với một cô gái, dĩ nhiên ông muốn cô ta rời khỏi nhà họ Thẩm. Ông chỉ có một đứa con trai như thế, làm sao ông có thể mặc kệ nó đi như vậy, vậy nên ông đem tất cả tội lỗi đổ hết lên người cô gái kia.

Bởi vậy trong chuyện của hai người họ ông chọn dùng cách thô bạo nhất để đi giải quyết đổi lại là quan hệ cha con ông rạn nứt. Đến bây giờ quan hệ ông cháu cũng tràn ngập vết nứt.

Quản gia Lý và thím Triệu nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Ương, hai người liếc nhau rồi cùng thở dài, “Bà đi làm việc đi, tôi đi lên xem lão gia.”

Thím Triệu gật đầu, “Ừ.”

Quản gia Lý đi lên lầu, sau khi lên lầu ông liền nhìn thấy Thẩm Phi Cảnh đứng ở góc hành lang, “Cậu hai?”

Thẩm Phi Cảnh ngẩng đầu nhìn quản gia Lý, biểu cảm của anh nhìn có hơi hoảng hốt, anh thấp giọng “ừ” một tiếng rồi đi về phía ông, “Cậu hai, cậu sao vậy?”

Thẩm Phi Cảnh lắc đầu, “Không sao.”

Noi xong anh xoay người đi về phòng mình.

Quản gia Lý nhìn bóng lưng của anh rồi lại nhìn cửa thư phòng đóng chặt, lúc nãy ở dưới tầng ông chỉ mơ hồ nghe được tiếng cãi vã mà thôi. Dù ông không nghe được hai người họ đã tranh cãi về chuyện gì trong thư phòng, nhưng nhìn sắc mặt xám xịt của anh như vậy thì hiển nhiên đã nghe được gì không nên nghe.

**

Nghiêm Lộc chờ ở cửa lớn từ xa đã nhìn thấy bóng người từ trong đi ra, anh chồm người từ ghế tài xế mở cửa.

Sau khi Thẩm Ương lên xe, anh dựa người ra phía sau, duỗi tay xoa ấn đường. Nghiêm Lộc bất động thanh sắc đánh giá anh, nhìn dáng vẻ này của anh thì đoán chừng vừa nãy ở Thẩm gia đã xảy ra chuyện chẳng tốt đẹp gì, anh ta thận trọng nuốt nuốt bọt.

“Đi thẳng về sao?”

Thẩm Ương “Ừ” một tiếng. Anh biết rõ ông cụ đã điều tra Khương Trân rất rõ cho nên lúc tin tức này bị đưa ra thì người đầu tiên hiện lên trong đầu anh hiện lên là ông ấy, cho nên lần này về anh lập tức đến tìm ông thế nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại thì hình như anh hơi kích động rồi.

“Nghiêm Lộc.”

“Hả?”

“Chuyện hotsearch đã xử lý thế nào rồi?”

“Đã đè xuống rồi, anh cứ yên tâm.”

“Cậu tìm người ra thử xem chuyện này là ai ở phía sau màn.”

Nghiêm Lộc nhìn Thẩm Ương, xem ra chuyện này cũng không phải do ông nội Thẩm là, “Được, em sẽ điều tra rõ ràng.”

“Ừ.”

**

“Có phải là chị làm hay không?” Không phải giọng nghi vấn mà là giọng khẳng định.

Dương Kỳ Vi nhìn vẻ mặt tức giận của Chu Mộng Nguyên thì mở miệng giải thích: “Không phải chị cố ý, chị cũng không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy…”

Chu Mộng Nguyên cắt lời chị, “Chị không cần phải giả vờ giả vịt nữa, em đã điều tra rõ ràng rồi.”

Lúc scandal mới nổ ra cô đã nhận ra sự bất thường, chuyện này chân trước chị mới vừa điều ra được thì chân sau đã bị lộ ra ngoài, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Cô có linh làm gì nó nhưng cô cũng không có bộc lộ ra ngoài, bởi vì cô cũng không muốn nghi ngờ chị ấy như vậy nhưng lúc chân tướng bại lộ trước mặt cô thì cô không thể không tin được.

Chu Mộng Nguyên, “Vì sao phải làm như vậy?”

“Làm gì có nhiều lý do như vậy? Chị chỉ là ghét cô ta mà thôi.”

“Chị không thích cô ấy? Em thấy người mà chị không thích là người đại diện Trương Tịnh Tịnh của cô ấy mới đúng chứ?”

Lần này Dương Kỳ Vi thật sự thay đổi sắc mặt, “Ngay cả chuyện này em cũng đã điều tra rồi?”

“Nếu đã điều tra thì đương nhiên phải tra mọi chuyện cho rõ ràng rồi.”

Tay đặt trên đầu gối Dương Kỳ Vi dần nắm chặt lại, “Nếu em đã điều tra rõ ràng rồi thì chị cũng không còn gì để nói nữa.”

Cùng là người đại diện của một công ty, lúc Trương Tịnh Tịnh vừa mới nhận chức thì vẫn là người dưới quyền của cô thế nhưng thời gian trôi qua ngày càng dài thì thực lực của Trương Tịnh Tịnh cũng ngày càng mạnh hơn, rất nhanh có thể một mình chống đỡ một phương. Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủ mà cô ta đã trở thành người đại diện kim bài của công ty, mà cô thì vẫn dậm chân tại chỗ. Cô ở công ty mười mấy năm, cô hao tổn mười mấy nắm mới có thể ngồi lên vị trí này, mà cô ta cũng dần vượt qua cô thì làm sao cô có thể cam lòng chứ?

Có lẽ là thời gian càng lâu thì thói hư tật xấu của con người cũng dần bị kích thích ra.

“Chị Vi, cần gì phải vậy chứ ạ?”

“Em không hiểu.”

“Nếu đã làm thì sao lại không làm sạch sẽ một chút?”

Cô biết Khương Trân có bạn trai thế nhưng cô lại không ngờ bạn trai của cô ấy thế mà lại là Thẩm Ương, hotsearch lần này sở dĩ có thể bình ổn xuống nhanh như vậy không chỉ có phòng quan hệ của công ty đang xử lý mà còn có những người khác giúp cô ấy, mà sau khi cô điều tra vị trí thế mà lại là công ty quản lý của Thẩm Ương. Sở dĩ cô biết rõ bạn trai của cô ấy là Thẩm Ương cũng là vì phòng làm việc riêng của Thẩm Ương cũng nhúng tay vào chuyện này.

Mà bây giờ Thẩm Ương đang điều tra người phía sau sai khiến chuyện này, theo năng lực của anh thì tìm ra Dương Kỳ Vi cũng không phải là chuyện khó khắn gì.

Dương Kỳ Vi hơi khó hiểu, “Có ý gì?”

“Còn có thể có ý gì ạ, ý của em là bây giờ chị đã bị người ta nhìn chằm chằm. Người phía sau Khương Trân bắt đầu điều tra chuyện này, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ đến tìm chị mà thôi.”

Dương Kỳ Vi cúi đầu, đối mắt lóe lên rồi chị chợt mỉm cười, “Xem ra Khương Trân cũng chẳng phải là một cô gái nhỏ bình thường, chị vẫn luôn cảm thấy hotsearch lần này sao lại xuống nhanh như vậy, hóa ra là có người đang giúp cô ta.”

Chu Mộng Nguyên không quá thích giọng điều này của Dương Kỳ Vi, “Nếu như chị không đi chọc người ta thì người ta cũng không chọc đến chị.”

“Chị biết, em không cần lo lắng. Chuyện này ai làm thì người nấy chịu, chị sẽ không liên lụy em.”

Chu Mộng Nguyên thở dài, “Chuyện này chị không phải để ý đến em sẽ giúp chị xử lý tốt. Dù sao thì cũng ta cũng đã hợp tác một thời gian dài coi như chuyện này là lời cảm ơn của em đến chị vì đã chăm sóc em thời gian qua.”

“… Mộng Nguyên?”

“Chị Vi, phỏng chừng chúng ra phải dừng hợp tác thôi ạ.”

Dương Kỳ Vi trợn tròn mắt, dừng hợp tác?

“Em sẽ tạm thời rời khỏi giới trí một đoạn thời gian, em và người nhà đã bàn bạc xong rồi qua năm mới em sẽ ra nước ngoài để trau dồi thêm. Đại khái mấy năm sắp tới sẽ không quay về.”

“Sao lại đột nhiên như vậy?”

Chu Mộng Nguyên cười, “Hình như em cũng không có thích diễn xuất nhiều như trong trí tưởng tượng của em. Hơn nữa, cho dù em không làm diễn viên thì em cũng sẽ không chết đói.”

“Em xuất ngoại là vì cậu ta sao?”

Ý cười khóe miệng Chu Mộng Nguyên cứng đờ, đôi mắt cô trong nháy mắt ảm đảm đi, “Có liên quan gì đến anh ấy đâu ạ, đây là quyết định của chính em.”

“Em chắc chắn bản thân sẽ không hối hận sao?”

Chu Mộng Nguyên thì thào nói, “Có gì phải hối hận đâu.”

**

“Chuyện anh muốn em điều tra đã tra được chưa?”

“Em đang muốn nói chuyện này với anh, hình như có người đang ngăn cản chúng ta điều tra chuyện này, những manh mối trước đó hoàn toàn bị cắt đứt.”

Thẩm Ương hơi nhíu mày, “Xem ra có người muốn bảo vệ rồi.”

“Trước mắt thì là như vậy, đúng rồi vậy chúng ta còn muốn điều tra tiếp sao?”

Thẩm Ương suy nghĩ vài phút rồi nói: “Không cần điều tra nữa, chắc là người kia cũng biết thân phận của chúng ta. Nếu đã biết mà còn muốn bảo vệ thì hẳn là cũng có cơ, đã thế thì chúng ta cũng không cần uổng phí công sức.”

“Vậy chuyện này cứ kết thúc như vậy sao?”

“Ừ, việc này cứ kết thúc vậy đi.”

“Được rồi.”

“Ring ring –” Đang nói chuyện thì điện thoại trong túi Nghiêm Lộc chợt rung lên.

“Em nhận điện thoại.”

Thẩm Ương gật đầu.

Nghiêm Lộc lấy điện thoại đi sang bên cạnh nghe điện thoại, Thẩm Ương thấy sắc mặt cậu dần trở nên nghiêm túc thì chờ đến khi kết thúc thì hỏi cậu, “Xảy ra chuyện gì?”

“Thẩm ca, anh và Khương tiểu thư đã bị chụp. Bọn họ nói là có thể bán cho chúng ta, với con số này.” Nghiêm Lộc giơ lên mấy con số.

Thẩm Ương nhíu mày, cười nói: “Đúng là công phu sử tử ngoạm mà.”

“Anh còn cười sao? Anh ta nói nếu như chúng ta không mua thì bọn họ sẽ công bố ra ngoài.”

“Cầu cũng không được.”

“Hả?” Nghiêm Lộc kinh ngạc.

Tay nắm bút của Thẩm Ương đập nhẹ trên bàn theo quy luật, lười biếng nói: “Anh còn đang sầu không biết nên không khai thế nào đây, nếu như bọn họ đã chụp rồi thì hãy theo bọn họ đi. Chúng ta chỉ thuận theo bọn họ là được.”

Nghiêm Lộc thẹn mướt mồ hôi, thì ra anh đã sớm có chủ ý rồi?

“Hai người quyết định công khai rồi sao?”

“Ừ.”

“Bây giờ công khai thì có thể sẽ ở trên ngọn sóng hay không, dù sao thì tin trước cũng chỉ mới vừa bình ổn thôi.”

“Không sao, bây giờ không phải cần nhất một tin càng lớn để nhấn chìm nó xuống sao? Huống chi tin tức hẹn hò của bọn anh cũng đã có loáng thoáng được hơn nửa năm rồi, hiện tại đã ngồi vững nên sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng trái chiều đâu.”

Nghiêm Lộc, “…”

Anh đúng là quá bày mưu tính kế mà, từng bước từng bước đều được anh tính toán kỹ càng. Người phóng viên muốn lừa gạt bọn họ xem như là thất bại rồi, nếu như bán sớm mấy tháng thì anh ta có thể kiếm được một khoảng không nhỏ, nhưng mà bây giờ có nghĩ cũng đừng nghĩ.

**

Sau khi Nghiêm Lộc từ chối người phóng viên đó thì sáng hôm sau ảnh hai người đi ăn lẩu với nhau bị tung ra, động tác giữa hai người vô cùng thân mật chỉ là ảnh chụp cũng không rõ lắm.

… Thẩm Ương và Khương Trân đi ăn lẩu.

… Tình cảm của Thẩm Ương.

Đầu tiên mặc kệ đây là giả hay thật thì nói chung tin tức vừa được công khai thì dân mạng hoàn toàn bùng nổ. Có thể nói đây là một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, điện thoại của người đại diện hai bên của Thẩm Ương và Khương Trân gần như bị phóng viên gọi đến nổ tung.

Chuyện giống như những gì Thẩm Ương đã dự liệu, đối với chuyện tình cảm của hai người cư dân mạng cũng không bài xích nhiều, bởi vì trước đó đã có tin xôn xao trong một khoảng thời gian rất dài nên có khi ở trong lòng cư dân mạng cũng đã thừa nhận hai người họ là một đôi. Bây giờ tin tức được tung ra như vậy đối với bọn họ mà nói thì đây cũng là chuyện họ thích nghe ngóng.

Thế nhưng bây giờ chỉ đưa ra ảnh mà ảnh cũng không được chụp rõ lắm nên giờ trên mạng đang được bàn tàn xôn xao. Nhưng mà đến bây giờ thì hai bên vẫn chưa đứng ra thưa nhận hay là làm sáng tỏ, nên fan của hai bên đều lo lắng đề phòng sợ có gì hiểu lầm, cũng lại sợ đây không phải là hiểu lầm. Trước mắt mà nói thì trong đông đảo các fan nhà nữ thì fan nhà Khương Trân là nhà chung đụng hài hòa nhất với fan nhà Thẩm Ương.

Mà hai người khiến cho dân mạng lo lắng đề phòng thì lúc này đang ở trong nhà mình chuẩn bị bữa tối.

“Thật thơm quá.” Khương Trân từ phía sau ôm lấy Thẩm Ương.

Thẩm Ương xoay người nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, duỗi tay bắn nhẹ trán cô, “Vậy lát nữa em phải ăn hết toàn bộ, không ăn hết anh sẽ tính sổ với em.”

Đôi mắt sáng lấp lánh của Khương Trân tối sầm lại, cô “hả” một tiếng, lầm bầm nói: “Anh muốn em no chết sao?”

Thẩm Ương bật cười, “Không ăn nhiều một chút thì làm sao có thể lực được?”

“Đã khuya rồi anh muốn em có thể lực làm gì?”

Sau khi hỏi xong Khương Trân nhìn thẳng vào đôi mắt mỉm cười của Thẩm Ương liền choáng vàng, cô đánh anh một cái, “Anh cái người này thật phiền.”

Thẩm Ương, “…” À!

Cho dù đã ăn rất nhiều lần nhưng Khương Trân vẫn cảm thấy Thẩm Ương nấu cơm ngon đến không thể tưởng tượng được. Chỉ bốn món mặn một món canh đơn giản nhưng Khương Trân ăn rất ngon miệng, ăn ngon miệng hậu quả chính là ăn đến no căng, bụng nhỏ vốn dĩ phẳng lì lại hơi nhô lên.

“Làm sao bây giờ em ăn no quá.”

Nghe vậy Thẩm Ương liếc mắt nhìn bụng cô, anh không khỏi bật cười thành tiếng. Khương Trân cảm thấy xấu hổ lúng túng, cô vội vàng hóp bụng mình lại theo bản năng, “Anh cười cái gì, không cho anh cười!”

Thẩm Ương thấy bộ dạng hung dữ này của cô quá đáng yêu nên anh chồm đến xoa đầu cô, “Vậy em đi mặc áo khoác đi chúng ra ngoài tản bộ tiêu cơm được không?”

Khương Trân gật đầu nói “Được” một tiếng rồi lại vội vàng lắc đầu, “Sẽ bị chụp.”

Thẩm Ương, “Chúng ta cũng đã chuẩn bị công khai rồi còn sợ cái gì?”

Khương Trân suy nghĩ một lát rồi cảm thấy đúng là như vậy, vì vậy cô vội vàng từ trên ghế đứng dậy, “Anh chờ em một lát, em đi mặc áo khoác.”

“Được.”

Một phút sau, Khương Trân mặc xong áo khoác hấp tấp đi ra, “Đi thôi.”

Thẩm Ương nhìn áo khoác trên người Khương Trân thì hơi nhíu mày nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ của cô thì cuối cùng cũng không nói gì. Sau khi cô đi đến gần thì anh nắm tay cô vào trong lòng bàn tay, “Sao tay lại lạnh như vậy?”

Khương Trân cười, “Anh nắm tay em thì sẽ ấm thôi.”

Thẩm Ương trầm mặt, nắm tay cô đi về phía phòng ngủ, “Ai da, anh làm gì thế?”

Thẩm Ương lấy một chiếc áo khoác khác từ tủ quần áo ra đưa cho cô, “Thay cái này.”

Khương Trân không vui, cô cố ý chọn một chiếc áo mỏng mà!

“Dày lắm, mặc lên nhất định sẽ rất mập, bị chụp lên sẽ không đẹp.”

“Em không thay sẽ không dẫn em ra ngoài.”