Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời

Chương 21



"Lâm Thu Thu...".

"Ai đấy? Mát quá".

Bạch Thanh Nghị vỗ nhè nhẹ lên má Diệp Tư Duệ, lại bị cô cọ má vào lòng bàn tay trông khá dễ chịu, cứ như một con mèo cọ đầu vào tay chủ vậy. Má cô nóng bừng làm bàn tay lạnh ngắt của anh cũng thấy ấm hơn.

"Tôi đã bảo cô lên phòng nghỉ đi rồi mà. Đúng là... Dậy uống thuốc đi cô nương".

Anh đỡ cô ngồi dậy, rồi lấy thuốc đưa cho cô, nói: "Mau uống thuốc đi, uống thuốc vào sẽ đỡ hơn".

"Không, thuốc đắng lắm!". Diệp Tư Duệ dựa đầu vào vai anh, nhìn mấy viên thuốc tràn đầy ghét bỏ. Anh đẩy nhẹ đầu cô ra: "Làm nũng cái gì! Lớn rồi còn sợ đắng! Đừng có hành tôi, uống đi!".

"Tôi là người bệnh mà. Anh không thể đối xử với tôi dịu dàng xíu à?".

"Làm người không thể đối với nhau quá dễ dàng".

"Đáng ghét ghê!".

Cô lại ngả đầu vào vai anh, nhưng anh cũng không đẩy cô ra nữa.

"Được rồi", cô ngồi thẳng lưng, "Đưa thuốc đây. Chẳng biết là ai sẽ thích người kỳ cục như anh".

Anh lườm cô, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đưa thuốc cho cô uống. Chẳng qua là cô bị bệnh thôi.

Diệp Tư Duệ nhăn mặt nuốt đống thuốc đắng. Bạch Thanh Nghị hỏi: "Cần thêm nước không?". Cô chỉ lắc đầu. Cảm giác uống xong thuốc vẫn là thoải mái hơn, mặc dù cô chưa biết nó bao giờ mới phát huy tác dụng.

Diệp Tư Duệ dựa lưng vào ghế, mông lung nghĩ về những chuyện trước kia.

"Khi còn nhỏ, mỗi lần uống thuốc đắng xong, mẹ tôi lại cho tôi ăn kẹo để dỗ tôi. Nhưng mà hiện tại đã không còn ai dỗ tôi nữa rồi". Mắt cô không quá rõ ràng, không có một điểm nhìn cố định.

"Mẹ tôi đã mất từ lâu. Tôi nghĩ, mọi bất hạnh của tôi đều kể từ khi bà ấy mất. Không ai hiểu tôi như bà ấy. Nếu như có bà ấy, có lẽ... tôi sẽ không phải chật vật như vậy, không bị bố ép buộc".

Anh quay sang, nhìn cô đang ngồi tự mặt lên đầu gối. Có lẽ cô đã từng được sống trong một gia đình hạnh phúc và ấm áp, rồi sau khi mẹ của cô mất, bố cô đau khổ rơi vào cảnh sa đọa, khiến gia cảnh ngày một sa sút, rồi bắt cô phải lao động kiếm tiền cho ông ta.

Một cô gái đáng thương.

Bạch Thanh Nghị dè dặt nói: "Có lẽ mẹ cô... là một người mẹ tốt". Diệp Tư Duệ không phủ nhận trả lời: "Đúng vậy, bà ấy thật sự rất tốt. Thế, mẹ anh thì sao?".

"Mẹ tôi à?", anh cẩn thận suy nghĩ, "Bà ấy cũng rất yêu tôi. Có điều, có lẽ do cuộc sống của bà ấy sau khi bố tôi mất mà bà ấy luôn tỏ ra nhún nhường trước mọi người. Nhưng tôi rất ghét tính cách đó. Cảm giác như bản thân trở nên mềm yếu, nhu nhược".

Có vẻ Diệp Tư Duệ khá hứng thú nghe anh kể chuyện gia đình, bởi thế nên khá chăm chú.

"Hồi học cao trung, tôi có thích một người. Cô ấy cũng là một người nổi tiếng, được rất nhiều con trai trong trường thích. Có một đứa trong trường biết tôi thích cô ấy, vì vậy đã đánh tôi, rồi chúng tôi đánh nhau, sau đó đưa lên ban giám hiệu".

"Vô lý thật!", Diệp Tư Duệ cảm thán, "Nếu tôi mà học cùng trường với loại người đó, chắc chắn tôi sẽ đạp hắn ra khỏi trường!". Bạch Thanh Nghị nhìn biểu cảm tự tin như vậy của cô, không khỏi phụt cười, dùng ngón tay đẩy trán cô một cái: "Ngốc à, cô không động được vào người ta đâu".

Lần đầu tiên cô hận không thể nói bố cô có thể tiễn cái tên kia bay khỏi nơi hắn sống.

"Mẹ tôi lúc đó không muốn mọi chuyện xảy ra quá lớn, bởi thế bà ấy luôn miệng xin lỗi người ta. Cơ mà tôi cảm thấy mình khá cứng đầu, có thế nào cũng không chịu xin lỗi".

"Anh không xin lỗi là đúng đó! Anh không có làm gì sai hết! Này, tôi dám cam đoan giờ mà tôi có gặp cái tên đó, tôi sẽ tát hắn, khiến hắn khóc lóc xin lỗi anh".

"Tôi thấy cô bị sốt không hề nhẹ đâu".

"Hứ! Nhưng mà... nói gì thì nói, tôi thấy mẹ anh cũng không đúng đâu. Dù sao anh cũng không có làm gì sai, đâu cần xin lỗi chứ! Cái tên đó gây chuyện trước mà".

"Ừ. Thật ra lúc đó tôi có trách bà ấy, cũng cảm thấy chịu ấm ức. Rõ ràng là tôi không sai... Dù sau này tôi có hiểu mục đích của bà ấy, nhưng tôi vẫn không tán thành".

Diệp Tư Duệ chỉ nghĩ, tại sao trên đời lại có loại người cặn bã dưới đáy xã hội giống Tô Triết Viễn đến như vậy? Nếu thật sự gặp phải cái tên có tính cách cặn bã đó, cô sẽ đánh hắn đến mức không ai có thể gặp hắn, khiến hắn khóc gọi cha mẹ.

Anh chợt nói lên điều mình đang nghĩ: "Nhưng mà cuối cùng cô ấy lại trở thành bạn gái của tôi nha. Thật không ngờ đấy! Sau vụ việc đó cô ấy mới biết đến tôi. Có mấy lần chúng tôi chạm mặt nhau, nhưng tôi đều né cô ấy. Bạn bè tôi còn chê tôi nhát nữa". Diệp Tư Duệ nhíu mày hỏi lại: "Vậy là cuối cùng... hai người thành một đôi hả?". Cô cảm thấy có chút nghẹn, cố gắng hít thở bình thường để nghe anh nói. Nhưng thật lâu sau, anh mới đáp: "Chúng tôi chia tay rồi. Cô ấy đi du học, còn tôi chuẩn bị thi vào đại học".

"Vậy... bây giờ anh vẫn chưa quen ai khác à?", cô tò mò một chút.

"Chưa. Nhưng mà người nhà muốn tôi mau kết hôn. Tôi thì vẫn chưa muốn".

Cô sáp lại gần anh, hỏi: "Thế bạn gái cũ? Anh còn cảm giác gì với cô ta không?".

"Nếu là bây giờ... Có lẽ là vẫn một chút. Nhưng tôi sẽ không bao giờ có ý định quay lại với cô ấy".

"Tại sao?".

"Không phù hợp".

"Sao không phù hợp?".

"Gia cảnh không đồng nhất tự nhiên sẽ không phù hợp".

"Cứ phải đồng nhất mới phù hợp sao?".

"Sao cô hỏi nhiều thế?".

"Tôi hỏi được mấy câu thôi mà. Làm ơn chiều người ốm chút đi".

"Đừng lấy lý do đau ốm mà nói chuyện với tôi. Tránh xa tôi ra!".

"Hứ, tôi sẽ lây bệnh cho anh, khiến anh nằm liệt giường không dậy nổi".

"Tổ tông ơi, làm ơn tha cho tôi đi! Cô sống có đức xíu đi. Mà tôi thấy miệng lưỡi cô trơn tru lắm, có khi hết sốt rồi".

Anh đặt tay lên trán cô. Quả thật mát hơn ban nãy rồi. Mà cô cũng cảm thấy thoải mái hơn, đến mức bụng cô kêu ọc ọc. Cô cảm thấy đói rồi.

"Anh chủ nhà tốt bụng! Thần tiên ca ca! Anh nấu gì đó siêu ngon cho người ốm là tôi ăn đi. Đi mà! Năn nỉ đó! Nếu làm vậy, anh còn có thể được nêu gương người tốt việc tốt đó".

Bạch Thanh Nghị cảm thấy cô gái này thật đáng sợ. Vô cùng đáng sợ!