Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời

Chương 29



Diệp Tư Duệ đã dọn xong hết đồ đạc vào phòng anh. Phòng ngủ này còn nhỏ hơn cả phòng ngủ của anh ở chỗ của Uông Thụy Liễu. Căn phòng này tuy cả năm chẳng có người dùng nhưng lại không có bụi bẩn, có lẽ đều được dọn dẹp thường xuyên.

"Cô dọn xong đồ chưa?".

Bạch Thanh Nghị vừa thay đồ xong, bước vào phòng. Anh nói: "Cô thay đồ đi. Tôi dẫn cô đến nhà tắm. Nước đun xong hết rồi".

Ở đây là một vùng quê còn lạc hậu, vẫn còn một số nhà không dùng bình nóng lạnh mà đun nước sôi để sử dụng. Diệp Tư Duệ thấy nó vô cùng bất tiện, cứ phải đun trước, canh bếp để nhét củi... vô cùng mất thời gian, lại còn có khói nữa... Nhưng biết làm sao được! Cô đã đến để ở nhờ thì đành chấp nhận.

Nhà tắm tách biệt với nhà ở làm Diệp Tư Duệ thấy hơi âm u đáng sợ. Cô lưỡng lự mãi, cuối cùng mới quyết định vào trong đó. Nghe thấy tiếng bước chân của anh xa dần, cô có chút sợ. Nhưng làm gì có ai lại để người khác đứng bên ngoài nhà tắm trong lúc mình đang tắm? Anh cũng đâu phải biến thái. Diệp Tư Duệ thở ngắn than dài, cuối cùng phải nuốt xuống mọi suy nghĩ đáng sợ để tắm.

Đang tắm, đột nhiên ánh đèn nháy hai lần. Diệp Tư Duệ giật mình, tim như muốn ngừng đập. Cô không dám thở, chỉ đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, trong đầu đang nghĩ đến một thế lực siêu nhiên nào đó.

Làm gì có! Phải tin vào khoa học, tin vào khoa học, tin vào khoa học. Cô cố trấn an bản thân, tiếp tục tắm. Bỗng có một bóng nhỏ màu đen chạy vụt qua chân cô. Cô kinh hãi hét toáng lên: "Aaaaaaaaaaa!".

Bạch Thanh Nghị giật mình, hoảng hốt từ trong nhà chạy ra trước cửa nhà tắm, gõ cửa gọi: "Lâm Thu Thu! Lâm Thu Thu! Cô làm sao thế? Nói gì đi! Lâm Thu Thu!".

Diệp Tư Duệ ban nãy sợ đến thất kinh một trận, đến khi Bạch Thanh Nghị gọi cửa mới hoàn hồn, nói còn không ra chữ: "Có... Có...".

"Có gì?".

"Ch... Có chuột".

Bạch Thanh Nghị đảo mắt không nói nổi. Hạn hán lời!

"Cô bị điên hả? Có con chuột thôi mà hét cái gì?".

"Sao? Tôi sợ chuột đó! Chắc anh không sợ gì à? Mà sao anh lại đứng ngoài đó? Biến thái!".

"Cái gì? Là vì cô đó! Biến thái cái quái gì chứ!".

Chợt có tiếng của Uông Thanh: "Thanh Nghị à, có chuyện gì vậy?". Anh đáp: "Không có gì đâu. Mẹ mau vào nghỉ ngơi đi".

Diệp Tư Duệ nghe thấy tiếng bước chân của anh đã xa rồi mới thở phào một hơi, rồi tức giận nói: "Đồ chuột đáng ghé! Sao trên đời này lại sinh ra chuột chứ?".

Lúc cô tắm xong rồi vào phòng đã thấy anh đang trải một tấm đệm trải sàn dưới giường. Cô trèo lên giường rồi nhìn anh đang rũ chăn ra, bất giác nghĩ đến hôm nay rất lạnh.

Anh chợt quay sang nhìn cô, thấy cô đang nhìn mình thì hỏi: "Cô nhìn cái gì? Mau đi ngủ đi, tôi còn tắt đèn". Cô lè lưỡi nói: "Ai thèm nhìn gì!" rồi trùm chăn nằm xuống giường. Anh xùy một tiếng, cũng chẳng biết nói thêm gì, rồi tắt đèn kéo chăn nằm ngủ. Gần một năm anh chưa về nhà, nhưng Uông Thanh vẫn luôn dọn dẹp căn phòng này giúp anh, bởi bà sợ nếu có lúc nào đó anh trở về lại không có chỗ ngủ. Anh lại chỉ biết thở dài. Mẹ anh cũng không còn trẻ như trước, vả lại bà còn bị bệnh. Công việc của anh không tiện ở bên cạnh bà, nhưng bà thì luôn cố chấp muốn ở lại nơi này. Anh cũng chỉ còn biết mỗi tháng chuyển tiền cho bà, mong có thể giúp bà phần nào, còn lại nhờ cậy Bạch Thư giúp anh chăm sóc bà.

Có lẽ lâu rồi chưa về nên lạ nhà, anh chưa ngủ được.

Đột nhiên Diệp Tư Duệ gọi: "Bạch Thanh Nghị, anh ngủ chưa?". Bạch Thanh Nghị ngóc đầu hướng về phía trên giường, rồi đáp: "Chưa. Sao thế?".

"Không có gì. Chỉ là tôi chưa ngủ được".

Anh đáp: "Tôi cũng vậy".

"Ừm". Diệp Tư Duệ nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cô không biết nên nói gì tiếp theo, nhưng cũng không thể ngủ được. Từng phút trôi qua, nhưng hai người cứ nằm im lặng như vậy.

"Anh có lạnh không?".

Anh bỗng giật mình đến bất động, miệng cứng lại, mãi sau mới hỏi lại: "Hả?". Diệp Tư Duệ ngại ngùng nói: "Thôi, đừng để ý nữa. Coi như tôi chưa nói gì đi". Cô quay lưng về phía ngoài, trùm chăn lên tận mặt. Chẳng biết cô có bị ấm đầu không nữa.

Bạch Thanh Nghị quay lưng về phía trong. Có một mùa đông, tuyết rơi dày đặc và trắng xóa, có người cũng đã từng hỏi anh: "Thanh Nghị, anh có lạnh không?". Cô ấy cầm tay sưởi ấm tay anh, đôi mắt tỉ mỉ chăm chút.

Có vài lúc, sẽ có thứ gợi lại cho anh những điều đã từng xảy ra trong quá khứ với Tần Lam, vốn đã cất giấu rất sâu nhưng đột nhiên bật dậy như sóng cuộn. Có lẽ tình đầu là mối tình sâu đậm khiến người ta khắc cốt ghi tâm. Nhưng anh chỉ nhớ về kỷ niệm ấy, còn tình cảm vốn đã nguội lạnh như tảng băng. Có những thứ đã từng tiếc nuối, giờ đây nhìn lại chỉ thấy giống một đoạn phim đẹp mà cũng nực cười. Rốt cuộc cũng chẳng thể quay lại, không phải là quan hệ mà là tình cảm. Cuối cùng tất cả chỉ gói gọn trong chữ "ký ức".