Người Ấy Mang Đến Áng Mây Và Bầu Trời

Chương 38



Veronica chui vào trong chăn ngủ với cô. Nó rúc vào cổ cô, cái đầu nhỏ mềm mại cọ lên cằm cô. Cô ôm nó vào lòng, cảm giác dễ chịu vô cùng.

Bỗng con mèo rướn người lên, chiếc tai nhỏ vô tình chạm vào môi cô. Quệt qua một cái. Nhưng cô chợt giật mình. Có cảm giác quen quen… Cô bỗng trợn tròn mắt. Sao lại quen?

Sáng hôm sau, Bạch Thanh Nghị dậy sớm chuẩn bị đồ để đến trường làm thủ tục. Uông Thụy Liễu còn dậy sớm hơn. Bà vẫn như thường lệ nấu đồ ăn sáng cho anh.

“Cháu tự nấu được mà, dì không cần dậy sớm vậy đâu.”

“Dì mà không dậy nấu cho cháu thì cháu lại ăn linh tinh sao?”

“Cháu đâu ăn gì linh tinh.”

Uông Thụy Liễu chợt thấy Diệp Tư Duệ từ trên nhà đi xuống liền nói: “Thu Thu hôm nay dậy sớm vậy? Mau xuống ăn cùng Thanh Nghị đi.” Anh nhìn cô, nhưng cô lại nói: “Dạ thôi, để cháu ăn sau đi ạ.” Dứt lời, cô liền quay lại phòng. Uông Thụy Liễu thắc mắc: “Con bé này hôm nay sao thế nhỉ?” Anh không biết, chỉ nói: “Chắc sáng ra nên không có tâm trạng ăn uống đó. Lát nữa dì giúp cháu lấy đồ ăn sáng cho cô ấy nhé. Dì cũng ngồi vào ăn đi.”

Diệp Tư Duệ không chỉ không có tâm trạng ăn uống mà còn không có tâm trạng làm việc. Bạch Thanh Nghị đã xin nghỉ buổi sáng. Cô cũng xin phép nghỉ làm hôm nay, nhưng sau đó thì cô hối hận rồi.

Ở nhà không có việc gì ngoài đi lại trong phòng. Veronica lười nhác nằm trên cửa sổ tắm nắng, đôi mắt lim dim. Diệp Tư Duệ không ngờ rằng sau khi uống rượu xong thật sự có thể nhớ lại những chuyện xảy ra lúc đó. Chắc là do cô uống chưa đủ say, cũng có thể do bài viết trên mạng kia nói đúng.

Nhưng nhớ lại rồi, cô lại thấy muốn xóa sạch nó đi. Hóa ra là vì chuyện như vậy nên anh mới không nói vì sợ cả hai khó xử. Nhưng giờ biết rồi cũng quá xấu hổ đi. Làm sao bây giờ?

Cô nằm dài trên giường, thẫn thờ nhìn trần nhà.

Có chút xấu hổ. Như vậy cũng coi như nụ hôn đầu dành cho anh rồi. Cô thắc mắc không biết anh đã dành nụ hôn đầu cho bạn gái cũ của anh chưa? Cô có chút tò mò, khuôn mặt đỏ lên vì thẹn, tiếng tim đập rộn ràng rất rõ. Cô bối rối, và có lẽ khi ấy anh cũng bối rối. Hay là cứ giả vờ như không biết gì? Như vậy thật không tốt tí nào, nhưng cô không biết nên làm sao nữa. Tự nhiên trong đầu cô chỉ còn là một mảng rối bời. Bức bối thật!

Cho đến khi anh trở về thì cô vẫn đang lăn lộn vật vạ trên giường. Uông Thụy Liễu vội vã ra đón anh, hỏi han tình hình hôm nay thế nào, có thuận lợi không. Bà hỏi quá nhiều khiến anh không biết trả lời từ đâu, đành thở dài đáp: “Dì ơi, từ từ chút. Thủ tục để quay lại học đã xong hết rồi. Ngày mai con có thể đi học.” Uông Thụy Liễu lại hỏi: “Còn công việc?” Anh đáp: “Con cũng đã nói với quản lý. Anh ấy sẽ giúp con sắp xếp lịch làm việc vào buổi tối. Ngoài ra những ngày nghỉ con cũng có thể đi làm thêm nữa. Tóm lại, con ổn. Dì đừng lo. Nhưng dì cũng đừng nói với mẹ con. Chuyện này để con tự nói vẫn hơn.”

“Được được”, Uông Thụy Liễu đồng ý. Bạch Thanh Nghị chợt hỏi: “Dì ơi, Lâm Thu Thu đi làm rồi sao?” Uông Thụy Liễu đáp: “Dì không biết. Con bé cả ngày hôm nay cứ ở trong phòng suốt, không biết đang làm gì nữa.”

“Kỳ lạ vậy? Thôi, để con gọi cô ấy xuống.”

Rồi anh liền đi lên phòng cô, đứng bên ngoài gõ cửa: “Lâm cô nương à, mau đi xuống dọn dẹp nhà giúp tôi đi.” Không thấy cô trả lời, anh gọi tiếp: “Đừng nói là cô ngủ từ hôm qua đến giờ nhé?”

“Không…” Cuối cùng cô cũng đáp lại lời anh.

“Cô không khỏe à?”

“Không có! Anh biến đi giúp tôi với!”

“Ơ?”

“Cái thứ đàn ông xấu xa…”

“?”

Bạch Thanh Nghị bực mình: “Tôi làm gì cô mà cô mắng tôi? Không xuống thì thôi, làm gì mà gắt gỏng dữ vậy?”

Diệp Tư Duệ vùi mặt vào gối, đến khi nghe thấy tiếng bước chân của anh đã xa dần, cô mới thở phào, rồi lại rơi vào trầm tư. Không nhớ thì thôi đi, nhớ ra rồi càng ngại ngùng. Ha, đây là quả báo cô tự gieo đúng không?

Nhưng mà cũng đâu thể trốn tránh được mãi? Hay là cho qua? Hay là thẳng thắn thú nhận? Diệp Tư Duệ nghĩ đến mức muốn giật hết tóc trên đầu. Anh không thể nào không biết. Chắc chắn là anh làm ngơ. Cô thầm bực nghĩ: “Hừ, còn có cả đàn ông đã môi kề môi với người ta rồi mà còn làm ngơ, hay là chê Diệp Tư Duệ đây không có tí quyến rũ? Còn không chịu trách nhiệm…” Đến đây, cô lại thấy có gì đó sai sai, đã sai lại càng sai. Nói đúng ra, là cô tự nhiên lôi lôi kéo kéo người ta, trách nhiệm phải là cô gánh mới đúng. Mà còn có, sao lại tức giận vì anh không để ý? Sao phải nghĩ nhiều đến vậy? Ài, cô chắc bị điên rồi, điên mất rồi! Cô than thở, chỉ hận không thể khóc cho khuây khỏa niềm tâm sự này: “Diệp Tư Duệ à, mày thành tra nữ rồi!”