Người Bạn Cùng Phòng Tốt Bụng Của Tôi

Chương 7-2: 5



Câu hỏi trực tiếp của Tưởng Hạo Duy khiến Văn Hoài choáng váng ngồi đơ tại chổ. Sau giây phút sững sờ cậu lại như con mèo bị giẫm đạp đuôi, bật người khỏi ghế, dứt khoát chối bỏ, trong giọng nói lại mang nhiều hoảng sợ cùng kích động, "Không phải."

Tưởng Hạo Duy nhìn vẻ mặt nghiêm túc lại căng thẳng của cậu, uống thêm một ngụm nước, ôn hòa cười cười, nói: "Không có thì không có, có cũng không sao. Không phải lo, anh chỉ hỏi thế thôi. "

Lục Tự Hồi từ trong phòng tắm đi ra thấy Văn Hoài đứng ngẩn người bên cạnh bàn mình, ngón tay vuốt vuốt góc bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn đã ngồi bên cạnh mà cậu cũng chẳng có phản ứng.

Vừa lúc Tưởng Hạo Duy bước vào phòng, Lục Tự Hồi liền ôm eo Văn Hoài, kéo cậu ngồi lên đùi mình.

"Có câu nào không biết làm à?"

Dạo gần đây Lục Tự Hồi luôn tự nhiên ôm cậu như vậy, để Văn Hoài ngồi trên đùi hắn, sau đó mới từ từ giảng bài cho cậu. Nhưng không ngờ tới hôm nay Văn Hoài đẩy nhẹ hắn ra rồi đứng lên, xoay người lại luống cuống lo sợ nhìn hắn, nghẹn hồi lâu mới mở miệng, nói một câu không đầu không đuôi: "Lục Tự Hồi... Tôi không phải."

Lục Tự Hồi gần như ngay lập tức hiểu được cậu đang nói gì, chỉ kiên quyết nhìn thẳng vào mắt cậu. Ánh mắt hắn lúc này sâu không lường được, cũng không nhìn ra hắn đang vui hay tức, chằm chằm nhìn lại Văn Hoài làm cậu có chút chột dạ, quay mặt tránh đi.

"Không phải cái gì?" Giọng Lục Tự Hồi vẫn như mọi khi, không hề gợn sóng, nhưng Văn Hoài lại cảm thấy ngữ điệu hắn khác bình thường rất nhiều.

Văn Hoài chưa kịp trả lời, hắn lại hỏi tiếp: "Vậy cậu xem tôi có phải hay không? "

Vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, nhưng không còn vẻ dịu dàng cùng ý cười như thường, như thể hắn đang hỏi người xa lạ về một vấn đề đơn giản nhất. Văn Hoài nhìn bộ dáng của hắn, tự dưng trong lòng sinh ra chút sợ hãi, ấp úng trả lời, "Cậu... Không, không phải."

Ánh mắt Lục Tự Hồi trong nháy mắt như có ngọn lửa bùng lên, khuôn mặt cũng trở nên thoải mái ấm áp như ngày thường, "Cậu không phải, tôi cũng không phải. Vậy thì có chuyện gì đâu mà ngại." Nói xong lại ôm eo Văn Hoài, kéo cậu ngồi trên đùi mặt đối mặt với hắn.

Văn Hoài ngoan ngoãn ngồi xuống, không biết do cảm thấy hắn nói đúng, hay là bị bộ dáng vừa rồi của hắn dọa sợ. Cậu chỉ có thể tiếp nhận kết quả trước mắt, nhưng câu hỏi vừa rồi của Tưởng Hạo Duy lại giống như cái gai ghim chặt trong lòng cậu. Hoặc có lẽ, cái gai ấy đã sớm tồn tại và Tưởng Hạo Duy chỉ chạm nhẹ vào khiến cậu bất chợt nhận ra nó.

Chạm một cái liền đau.

Vậy thì chỉ cần không chạm vào nữa là được rồi.

Văn Hoài chính là người như vậy, trốn tránh là quy luật sinh tồn của cậu.

Cậu đã sớm nhận thấy, bản thân cùng Lục Tự Hồi có phần thân thiết quá mức, nhưng cậu cũng đắm chìm trong sự thân mật đó, cậu không muốn buông sự ấm áp săn sóc quan tâm mà Lục Tự Hồi mang đến.

Đồng thời, cậu cũng không muốn rơi vào tình huống khó khăn khác. Lục Tự Hồi có phải đồng tính không? Vấn đề này cậu không dám nghĩ tới. Ở trong thị trấn nhỏ nơi cậu sinh ra đã phát triển về kinh tế nhưng tư tưởng lại còn lạc hậu, chuyện như vậy nhất định sẽ truyền khắp đường phố chỉ sau nửa ngày, gia đình cậu đều sẽ vì "chuyện xấu" đó mà bị người ta chế giễu nhục mạ. Cậu sợ chuyện đó xảy ra.

Nghĩ đến đây, Văn Hoài nhịn không được ngã vào lòng Lục Tự Hồi, vùi đầu vào bả vai hắn, làm ra tư thế trốn tránh, tự an ủi mình.

Cậu ấy không phải, tôi cũng vậy. Không ai trong chúng ta phải cả. Nên sẽ không có gì đâu.

Ban đêm Lục Tự Hồi vẫn ôm cậu ngủ, cậu nằm trong vòng tay ấm áp của hắn, đến giây cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ cậu nghĩ, thật sự hy vọng Lục Tự Hồi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.

Lục Tự Hồi lại không ngủ được, trầm tư nhìn vào khoảng không đen kịt trước mắt.

Ngày tháng cứ không nhanh không chậm trôi đi, đảo mắt đã được nửa học kỳ, trận bóng rổ của sinh viên năm nhất ở thành phố B sẽ sớm bắt đầu, thế nên mỗi buổi chiều sau khi tan học Lục Tự Hồi đều phải đi đến sân tập luyện với đội. Văn Hoài thường đến thư viện tự học hoặc ở trong ký túc xá đợi Lục Tự Hồi về cùng đi ăn cơm. Lúc đầu cậu có đi tới sân tập cùng hắn một lần, cậu tìm một góc ngồi chờ, đọc sách hoặc chơi điện thoại, phần lớn là nhìn Lục Tự Hồi dẫn bóng trên sân. Nhưng sau lần đó Lục Tự Hồi không cho cậu đi nữa, nói cậu ngồi ở đó nhàm chán, phí thời gian.

Sau khi bước vào cuối thu, Văn Hoài mỗi ngày đều tắm rất sớm, tắm xong đi ăn cơm cũng sẽ không đổ mồ hôi nữa.

Hôm nay Lục Tự Hồi tập luyện xong khá sớm, lúc trở về ký túc xá Văn Hoài còn đang trong phòng tắm. Hắn mới vận động xong cơ thể nóng bừng, mồ hôi khắp người. Lục Tự Hồi đứng trước cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy bên trong, không nhịn được cởi áo, trực tiếp mở cửa đi vào.

Cửa phòng tắm ký túc xá không khóa, vặn cái là mở ra ngay. Văn Hoài nghe tiếng mở cửa liền hoảng sợ, thấy là Lục Tự Hồi thì thở phào nhẹ nhõm, lại lập tức căng thẳng, tay cũng không biết đặt đâu cho phải.

Lục Tự Hồi chui vào đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm áp rửa trôi mồ hôi trên da, nhưng cái khô nóng trong cơ thể lại giống như gặp xăng càng cháy càng lớn.

Bọt sữa tắm trên người Văn Hoài còn chưa rửa sạch, từ góc nhìn của Lục Tự Hồi, vừa vặn có thể nhìn thấy từng khối bọt trắng dọc theo lưng cậu kéo dài xuống mông, biến mất ở giữa hai chân. Văn Hoài bị hắn vỗ béo nửa học kỳ, trên người cuối cùng cũng có thêm chút thịt. Mông cậu không to nhưng có thịt, giọt nước treo trên mông theo động tác của cậu run rẩy nhỏ xuống.

Lục Tự Hồi nhìn giọt nước mà yết hầu khô khốc, đứng dưới vòi sen lại như đứng trên đống lửa. Có chút vội vàng ôm lấy cậu, đem mặt cậu áp lên vách tường gạch men trong phòng tắm, lồng ngực hắn kề sát lưng Văn Hoài, giọng trầm khàn khó nhịn, "Hoài Hoài..."

Văn Hoài biết hắn muốn làm gì. Lục Tự Hồi dạo gần đây đã không còn thỏa mãn với việc dùng tay, luôn muốn cậu kẹp chặt hai chân để hắn mài gốc đùi cậu mà bắn.

Lần đầu tiên làm vậy là một buổi tối cuối tuần mà Tưởng Hạo Duy không về phòng ngủ, Lục Tự Hồi ôm Văn Hoài từ phía sau, sau đó đột nhiên nhấc chân đè lên đùi cậu, giọng nói trong đêm tối càng thêm dụ hoặc, "Hoài Hoài, kẹp chân chặt một chút."

Văn Hoài chưa bao giờ từ chối yêu cầu của hắn, theo thói quen nghe lời kẹp chặt chân lại. Của Lục Tự Hồi thật to, theo hông chậm rãi tiến vào khe hở giữa hai chân, sau đó hắn nắm lấy eo cậu, vật ở giữa hai chân nhanh chóng đùa giỡn thịt mềm của cậu. Thịt đùi vừa trắng vừa mềm, nhưng quần lót của Văn Hoài lại không được như thế, củ khoai của hắn ép lớp vải quần cọ vào cây nấm của cậu vừa đau vừa xót. Lục Tự Hồi đưa bàn tay từ bên hông luồn vào quần lót Văn Hoài, chà xát cây nấm hồng của cậu. Văn Hoài nhanh chóng cảm nhận được khoái cảm từ bàn tay của hắn, đồng thời cũng ý thức được mình như đang bị "làm" khiến cho cậu không hiểu sao vừa hưng phấn lại vừa khẩn trương.

Làm bằng đùi đều cho hai người cảm giác đặc biệt hưng phấn, rất nhanh liền bắn. Lục Tự Hồi kéo quần lót che lại mông tròn của Văn Hoài, nhưng quần lót bị bẩn cậu không muốn mặc tiếp nên cởi ra, định thả rông phía dưới ngủ cả đêm. Dạo này cậu đã quen rồi, hôm sau quần lót bẩn của cậu tự nhiên sẽ được Lục Tự Hồi giặt sạch.

Nhưng hiện tại giữa hai người đã không còn quần lót ngăn cản.

Âm thanh nước chảy từ vòi sen xuống sàn nhà che giấu hơi thở gấp gáp. Lục Tự Hồi ôm hông cậu nâng lên, để cho hai chân Văn Hoài rời khỏi mặt đất, gốc đùi vừa vặn đối diện với củ khoai nóng đang ngẩng cao đầu của Lục Tự Hồi. Chân Văn Hoài không chạm đất làm cậu có chút lúng túng sợ hãi, bả vai cậu được dựa vào vách tường, Văn Hoài đưa tay ra phía sau tìm đến cánh tay Lục Tự Hồi nắm chặt lấy.

Lần đầu tiên hai người dán chặt vào nhau như vậy, làm Lục Tự Hồi cực kỳ hưng phấn, trực tiếp há mồm ngậm vành tai phải của Văn Hoài, dùng răng nanh mài nhẹ, giọng nói phát ra có chút hung ác, "Kẹp chặt chân lại."

Văn Hoài ngoan ngoãn xoắn chặt hai chân, phía sau lập tức có một cây hàng nóng rực cứng rắn tiến lên, đầu tiên là ở khe mông cọ xát nhiều lần, sau đó trượt từ khe mông xuống nặng nề nghiền qua cửa hậu, đi qua túi trứng, cuối cùng đâm đến gốc cây nấm của Văn Hoài. Mỗi động tác của hắn vừa thong thả vừa nặng nề, Văn Hoài có thể cảm nhận được rõ ràng vị trí hắn đi qua, thân thể mẫn cảm phát run lên.

Hắn giống như là cố ý trêu ghẹo cậu, cho dù không tăng tốc, nhưng hành động ma sát cũng không hề nhẹ nhàng, mãi cho đến khi Văn Hoài chịu không nổi, mở miệng run rẩy năn nỉ, "Lục... Ừm... Nhanh lên... Nhẹ, nhẹ một chút..."

Lục Tự Hồi làm thế cũng tự thấy khó chịu, nghe được tiếng rên rỉ cầu xin của Văn Hoài cảm thấy thỏa mãn tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng rút ra đâm vào ở giữa hai chân cậu. Phía dưới Văn Hoài liên tục bị nghiền qua mang đến khoái cảm kịch liệt hơn, vùng da bên trong đùi bị mài đến có chút đau. Tiếp xúc thân mật như vậy làm cho cậu vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, giống như Lục Tự Hồi có thể tiến thẳng vào người cậu bắt cứ lúc nào.

Bụng dưới Lục Tự Hồi từng nhịp từng nhịp vỗ mạnh vào mông thịt của Văn Hoài, tiếng da thịt va chạm vang vọng khắp phòng tắm nhỏ hẹp, thanh âm như vậy truyền thẳng vào tai Văn Hoài làm cậu xấu hổ đến toàn thân đều đỏ lên, cây nấm ở giữa hông sớm đã hưng phấn đứng thẳng, theo thân thể bọn họ đong đưa ma sát lên gạch men.

Bình thường mỗi lần đều là Lục Tự Hồi giúp cậu ra trước, nhưng hiện tại Lục Tự Hồi chỉ muốn ôm chặt lấy cậu, đành ở bên tai dỗ dành, "Hoài Hoài ngoan, tự mình sờ phía trước." Văn Hoài lúc này mới đưa tay cầm lấy chỗ đó, không hề có quy luật lung tung lên xuống.

Cuối cùng Lục Tự Hồi trở lại khe mông của cậu, ở nơi đó bắn ra chất lỏng trắng đục nhanh chóng bị dòng nước uốn lượn cuốn đi, chảy đến đùi trong của cậu. Làn da trắng nõn ở đấy bị mài đến đỏ bừng, dịch trắng chảy ở trên phần da ấy có vẻ càng thêm quyến rũ.

Lục Tự Hồi hít một hơi bình ổn lại hô hấp, há mồm cắn lên vành tai cậu. Thân thể Văn Hoài run lên, hoàn toàn xụi lơ ngã vào lòng người phía sau.