Người Bạn Trai Tuyệt Vời Của Tôi

Chương 13: Vĩ thanh



Sau ngày hôm đó, Tống Hà không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi tốt nghiệp xong thì tìm được một công việc đúng với chuyên ngành của mình.

Thẩm Gia Hoà cùng với em họ cũng làm việc trong cùng thành phố với tôi nên trong hai năm này, thỉnh thoảng chúng tôi lại hẹn nhau đi chơi vào cuối tuần.

Lúc trước Thẩm Gia Hoà được công ty cử đi nước ngoài một năm để hoàn thành hạng mục. Ở sân bay đông đúc tôi nhìn bóng lưng cậu ấy lên máy bay, cảm thấy có hơi thất vọng.

Bên tai truyền đến giọng điệu tiếc nuối của em họ: “Thật không hiểu được, nam chưa cưới nữ chưa gả mà hai người cũng không thử quen nhau. Bây giờ thì hay rồi, người ta đi luôn rồi kìa.”

Tôi liếc em ấy một cái, không nói gì.

Em họ không biết là tôi và Thẩm Gia Hoà có quen nhau được hai tháng, ngay lúc thằng bé đi công tác ở Bắc Kinh.

Tối hôm đó tôi bị viêm dạ dày cấp tính, nửa tỉnh nửa mê gọi điện thoại cho Thẩm Gia Hoà. Lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh, kế bên là cậu ấy đã canh giữ suốt cả đêm.

Quãng thời gian đó Thẩm Gia Hoà luôn chăm sóc tôi, mỗi ngày đều chạy xe đón tôi đi làm về, sau đó thì đi ăn cơm cùng nhau. Nhiều lần như vậy xong chúng tôi cũng ngầm ở bên nhau rồi.

Hẹn hò được hai tháng thì tôi nghe được tin cậu ấy phải đi nước ngoài công tác một năm. Tôi đắn đo rất lâu, cuối cùng cũng nói lời chia tay với cậu ấy. Tối hôm đó Thẩm Gia Hoà đơ cả ra, nhìn chằm chằm tôi, khàn giọng hỏi: “Tại sao?”

Tôi cố ý quay mặt đi chỗ khác, cố gắng nói bằng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Em không tin vào yêu xa, huống hồ khoảng cách giữa chúng ta là giữa trong và ngoài nước.”

Tôi với Tống Hà là thanh mai trúc mã, ở cạnh nhau nhau lâu như vậy mà anh ta còn có thể thay lòng thì nói gì đến tôi và Thẩm Gia Hoà chỉ mới yêu nhau hai tháng. Không phải tôi không tin tưởng cậu ấy mà tôi chỉ sợ bản thân dốc hết lòng ra để yêu sau này lại nhận về một kết cục không hoàn mỹ.

“Nếu tương lai sẽ hối hận thì chẳng bằng kết thúc ngay lúc này.”

Thẩm Gia Hoà xoay mặt tôi lại, hơi nghiêng người nói: “Nếu như anh nói anh không đi nữa thì sao?”

Tôi cố nén nỗi đau trong lòng, nhẹ lắc đầu: “Đây là một cơ hội rất tốt, anh đừng vì bất cứ ai mà để lỡ mất, bao gồm cả em.”

Thẩm Gia Hoà trầm mặc rất lâu, nhẹ giọng đáp: “Được rồi.”

Cậu ấy là người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, vậy mà cả tối hôm đó tôi có thể nhận thấy sự chán nản của cậu ấy.

Sau khi Thẩm Gia Hoà đi, cuộc sống của tôi cũng chẳng có gì thay đổi.

Tết đến khi tôi trở về nhà, tôi nghe được tin tức của Tống Hà.

“Thằng bé tốt nghiệp xong thì đi đến miền núi, sau gặp phải trận lở đất bị vật nặng rơi trúng chân, bây giờ được người ta đưa về nhà rồi nhưng hoạt động cũng không tiện nữa.”

“Mẹ thằng bé nói nó nhớ con, con muốn đi gặp nó một chút không?” – Mẹ tôi hỏi thử.

Tôi không hề do dự đáp: “Không gặp.”

Không biết có phải do mẹ tôi truyền lại lời tôi đến anh ta hay không mà dù cho sống trong cùng một con hẻm, mười mấy ngày Tết tôi cũng không nhìn thấy mặt anh ta. Cả mười mấy năm sau cũng vậy.

Nửa năm sau thì em họ nhanh chóng kết hôn. Lúc cô dâu tung hoa cưới thì tôi cũng vừa kết thúc cuộc gọi với Thẩm Gia Hoà. Cũng kì quái thật đấy, rõ ràng là chia tay rồi mà tôi và cậu ấy cũng chưa từng cắt đứt liên lạc.

Cậu ấy thường xuyên nhắn tin cho tôi nói ở nước ngoài gặp được chuyện gì thú vị, dựa theo chênh lệch múi giờ chúc tôi ngủ ngon, mỗi dịp lễ đều gửi những món quà bất ngờ về, còn giúp đỡ tôi giải quyết vài chuyện trong công việc nữa.

Lúc chia tay với lúc còn hẹn hò thì chẳng có gì khác nhau cả.

Đang ngây ngốc thì đột nhiên có thứ gì rơi xuống ngay chân tôi. Tôi vô thức cúi xuống nhặt lên, nhìn thấy là một bó hoa thì có chút sững sờ. Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Gia Hoà: “Mạnh Tư.”

Tôi sững người, liếc nhìn điện thoại trên tay, cuộc gọi rõ ràng đã kết thúc rồi mà. Mọi người xung quanh bắt đầu hú hét, em họ là hét to tiếng nhất.

Tôi chợt nhận ra điều gì. Ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài. Thẩm Gia Hoà đang đứng giữa đám đông, hai tay đút vào túi áo khoác, ánh mắt trầm tĩnh nhìn về phía tôi.

Nhiều năm như vậy rồi mà ánh mắt cậu ấy nhìn tôi vẫn trước sau như một.

Nhìn cậu ấy từ từ đi về phía tôi, sự ngạc nhiên đan xen với một cảm giác không chân thực.

“Không phải nói là phải đi một năm hay sao?”

“Hạng mục hoàn thành xong trước thời hạn rồi.”

Cậu ấy mỉm cười kéo nhẹ tôi vào lòng, vô cùng tự nhiên mà đặt cằm lên vai tôi: “Mạnh Tư, anh nhớ em lắm.”

Cảm nhận được sự an toàn anh ấy mang lại, tôi mới nhận ra một chuyện. Thời gian và khoảng cách trước giờ đều chẳng phải là vấn đề, quyết tâm cùng với yêu thích mới quan trọng.

Nếu như thật sự yêu thích, thật sự hạ được quyết tâm thì cho dù bận cách mấy cũng có thể dành ra chút thời gian, cho dù khó khăn bao nhiêu cũng có thể tìm ra cách khắc phục. Nếu như đối với anh ấy bạn thật sự là người quan trọng thì anh ấy sẽ luôn ở bên bạn cùng với thời gian.

Không bao lâu sau tôi cũng kết hôn rồi.

Lúc tôi và Thẩm Gia Hoà trao nhẫn, em họ ở dưới khán đài vỗ tay muốn nát luôn.

(Toàn văn hoàn)

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!