Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 34



Tần Phong rời đi, Lâm Phạm tìm được điện thoại di động trong ngăn kéo đầu giường. Mở ra tin nhắn tìm được số điện thoại kia, gọi đi, cô hơi sợ, đột nhiên ngất xỉu khiến cô sợ hãi.

"Cô Lâm."

"Lần trước anh nói tôi chỉ sống thọ mười tám năm, là thật sao?"

"Tôi chưa nói dối bao giờ."

"Rốt cuộc anh là ai? Làm sao anh biết được?" Lâm Phạm lại càng cảm thấy Âu Dương Ngọc này đáng nghi: "Trong lầu quỷ kia có gì?"

Âu Dương Ngọc ở đầu bên kia nở nụ cười: "Đây không phải thái độ nhờ cậy người khác đâu."

Lâm Phạm hối hận mình xúc động gọi điện thoại, quá manh động, cô cắn chặt răng: "Rốt cuộc anh là ai?"

Anh ta cười, giọng nói du dương: "Trên người cảnh sát kia dương khí quá nặng, càng ở gần, mạng sống của cô càng ngắn."

Lâm Phạm hung dữ cúp điện thoại, huyệt thái dương giật giật đau đớn. Cô phải quay về, chỉ có quay về mới biết rõ được mắt Âm Dương là xảy ra chuyện gì, lời nói của Âu Dương Ngọc nửa thật nửa giả, cô phải kiểm tra.

Ngủ mê mệt hai ngày, ngoại trừ đói ra Lâm Phạm cũng không có nhiều cảm giác lắm, Tần Phong nhanh chóng quay về, cũng mang cháo về. Anh đánh giá thấp sức ăn của Lâm Phạm, Lâm Phạm suýt nữa ăn luôn cả chiếc bát, giương mắt đáng thương nhìn anh: "Còn nữa không?"

"Cô vừa mới tỉnh, ăn ít thôi."

Lâm Phạm cũng cảm thấy mình được voi đòi tiên, lùi một bước cầu xin chuyện khác: "Tôi có thể ra viện được chưa?"

"Hẳn là có thể." Tần Phong nhanh chóng quay về, đưa cho Lâm Phạm một chiếc áo khoác: "Đi thôi."

Lâm Phạm nhận quần áo xuống giường: "Cảm ơn, tiền thuốc men bao nhiêu? Tôi trả lại cho anh?"

"Không cần."

Vẫn là Tần Phong lái xe như trước, Lâm Phạm lên xe, Tần Phong mở một chai nước đưa cho Lâm Phạm: "Trước đây cô từng xảy ra chuyện như thế này chưa?" Anh cũng mở một chai, uống một ngụm quay sang nhìn Lâm Phạm: "Hử?"

"Ngất xỉu?" Lâm Phạm lắc đầu: "Chưa từng, đây là lần đầu tiên."

Tần Phong vặn nắp chai lại, để lại chỗ cũ, khởi động động cơ lái xe ra ngoài: "Phải kiểm tra cẩn thận hơn."

Lâm Phạm suy nghĩ: "Có khi nào, tôi chỉ có thể sống đến mười tám tuổi, sau đó chẳng bệnh tật gì mà chết. Mạng sống chỉ dài đến thế, không liên quan gì đến việc có bệnh tật gì hay không?"

Tần Phong nhanh chóng quay đầu lại nhìn cô, rồi lại quay mặt đi, nhìn đường phía trước: "Nói linh tinh."

Âu Dương Ngọc nói cô chỉ còn sống được nửa năm nữa... Lâm Phạm buộc lòng phải suy nghĩ đến khía cạnh kia, cô sợ chết.

"Nếu là thật thì sao?"

Tần Phong nhíu mày, sắc mặt khó coi: "Dối trá, thật cái gì mà thật?"

Lâm Phạm bị quát, cũng không dám cãi lại. Ngược lại nghĩ đến con quỷ kỳ quái kia, nói: "Vụ án kia được phá rồi, hung thủ là ai? Là Từ Nghị hay là Tô Trường Thanh?"

"Người giết Chu Mậu là Tô Trường Thanh, người giết Tô Trường Thanh là Từ Nghị."

Lâm Phạm nói với anh người chết là Tô Trường Thanh, Tần Phong mới sắp xếp lại manh mối. Từ ADN không điều tra ra được, tài liệu của Tô Trường Thanh lại hoàn toàn giữ bí mật, khó mà tìm được manh mối. Vậy thì làm một giả thiết to gan, khả năng hai người nọ là anh em.

Công sức không phụ lòng người, sáng hôm sau một người bạn của Tần Phong ở thành phố B gửi tài liệu đến, ban đầu hộ khẩu của Tô Trường Thanh là Giang Thành, bị bán đến thành phố B, cha mẹ nuôi bất ngờ qua đời nên được đưa đến trại trẻ mồ côi. Truy xét gia đình ban đầu, rồi trăm nghìn liên hệ với nhà Từ Nghị, khó mà tách biệt được. Cùng lúc đó, có người ở nhà ga Giang Thành dường như nhìn thấy Từ Nghị. Điều tra rõ được bọn họ là anh em, khả năng có ADN giống nhau. Lệnh truy nã của Từ Nghị được công bố, trưa hôm nay, họ bắt được Từ Nghị đang trên đường lẩn trốn trên xe khách đường dài.

Tần Phong mới có thời gian đi thăm Lâm Phạm.

"Tại sao ADN lại như vậy?" Lâm Phạm vô cùng tò mò, không có cách nào hiểu được.

"Họ là anh em sinh đôi."

Lâm Phạm giật mình: "Nhìn qua cũng không giống như bằng tuổi, Tô Trường Thanh trẻ hơn Từ Nghị rất nhiều."

"Nếu Tô Trường Thanh trông giống Từ Nghị, Chu Mậu có thể nhìn trúng ông ta sao?"

Chu Mậu có yêu thích đặc biệt, vì nguyên nhân thân phận mà không thể tìm người bừa bãi được, nên dặn dò Từ Nghị đi tìm người cùng sở thích giúp ông ta. Cũng đúng lúc, anh em ruột của Từ Nghị cũng là người trong giới, nên giới thiệu anh em ruột cho Chu Mậu. Hai anh em dựa vào Chu Mậu nhanh chóng vươn mình, đáng tiếc Chu Mậu và Tô Trường Thanh vui đùa quá mức, Tô Trường Thanh siết chết ông chủ.

Lâm Phạm xâu chuỗi lại những manh mối đã biết: "Tô Trường Thanh giết chết Chu Mậu, sau đó cấu kết với Từ Nghị xẻ xác, nhưng tại sao Tô Trường Thanh lại bị giết? Không phải họ là anh em sao?"

"Tiền, chia của không đều." Tần Phong nói: "Con người vì tiền mà bí quá hóa liều, toàn bộ đạo đức luân lý đều không để ý đến."

Chu Mậu cũng không phải người tốt lành gì, ông ta tham lam. Không dám để tiền trong tài khoản mang tên mình, chỉ có thể để trong biệt thự này. Tô Trường Thanh xuất thân trong sạch, bọn họ lại ở bên đã nhiều năm, ông ta mới có thể thả lỏng cảnh giác với Tô Trường Thanh.

Nhưng Tô Trường Thanh cũng không nghĩ như vậy, ông ta vì tiền mới đi theo Chu Mậu, vẫn luôn suy tính làm sao lấy được tiền của Chu Mậu. Bất ngờ siết chết Chu Mậu, trong lúc hoảng loạn, ông ta gọi điện thoại cho Từ Nghị, Từ Nghị quyết đoán hơn ông ta. Hai người bàn bạc xong, quyết định xẻ xác Chu Mậu ra, kéo dài thời phát hiện vụ án, cầm tiền của Chu Mậu chạy trốn khắp nơi. Nhưng lòng người nào biết đủ, khi chia tiền hai người nảy sinh ý kiến khác nhau, Từ Nghị không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, giết luôn Tô Trường Thanh.

Lâm Phạm há miệng thở dốc, kinh ngạc đến mức ngây người: "Cũng không phải người lương thiện gì." Dừng một lát, nói tiếp: "Vậy làm sao Từ Nghị biết được ông ta và Tô Trường Thanh có ADN giống nhau?"

"Thần xui quỷ khiến thôi, ông ta biết hai người cùng nhóm máu, cho rằng kiểm tra thi thể sẽ kiểm tra máu."

"Một chữ tham lấy mất ba mạng người."

Một người tham dục vọng, hai người tham tiền. Lâm Phạm không nhìn thấy con quỷ kia nữa, có lẽ đã đi rồi, ai xuống mười tám tầng địa ngục ai bước vào luân hồi đều do ý trời, Lâm Phạm chẳng qua chỉ thổn thức. Cách nhìn thế giới của một số người, người yêu anh em đứng trước tiền đều không đáng một đồng.

"Từ Nghị không chối cãi gì, sau khi bắt được đã khai hết." Cuối cùng cũng đến nơi, Tần Phong dừng xe nhắc nhở Lâm Phạm sắp xuống xe: "Mặc áo khoác vào."

Lâm Phạm mặc áo khoác xuống xe, giữa mùa hè, trên người cô không có chút hơi nóng nào, lạnh run lẩy bẩy. Tần Phong đóng cửa xe, đuổi theo Lâm Phạm: "Lát nữa cô đưa chứng minh thư cho tôi, đặt vé máy bay ngày mai." Lâm Phạm quay đầu nhìn anh, không nhìn xung quanh suýt nữa đụng vào tường, Tần Phong nắm chặt Lâm Phạm kéo đến cạnh mình: "Nhìn đường."

"Có phải sẽ tốn nhiều tiền lắm hay không? Phí kiểm tra chắc cũng rất đắt."

"Không cần cô quan tâm."

Lòng bàn tay anh ấm áp, trên người Lâm Phạm hơi nóng lên, suy nghĩ sao lại lật ngược tay lại nắm ngón tay Tần Phong. Tần Phong dừng lại, dừng bước nhìn cô. Lâm Phạm không nhìn anh, kéo tay anh đi về phía trước, đầu sắp chôn xuống đất.

Tần Phong nhướn mày, nắm tay cô trong lòng bàn tay.

Cô bé này.

Lâm Phạm vào thang máy vẫn chưa thả lỏng được, cúi đầu, vành tai đỏ bừng.

"Dưới đất có tiền à?" Tần Phong đột nhiên vui vẻ, giọng nói trầm thấp: "Cứ nhìn mãi thế."

Lâm Phạm mím chặt môi, mặc kệ anh nói thế nào cũng không ngẩng đầu lên. Đầu cô kêu ong ong, gương mặt cũng cực kỳ nóng, nhịp tim đập hỗn loạn. Trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng cô không dám di chuyển, nguồn nhiệt không ngừng từ tay anh truyền sang, thiêu đốt trái tim Lâm Phạm.

Vào cửa, Lâm Phạm thả Tần Phong ra đi vào phòng đóng cửa lại. Tần Phong thật sự muốn cười, đặt chìa khóa lên bàn. Trong phòng nóng bức, định mở điều hòa, tìm được điều khiểu lại không bật nữa.

Hình như Lâm Phạm rất sợ lạnh, vừa nãy tay cô lạnh ngắt. Cảm giác mềm mại hình như vẫn còn quanh quẩn trong lòng bàn tay, Tần Phong nhíu chặt lông mày lấy hộp thuốc lá ra, lấy một điếu thuốc châm lên. Anh lớn tuổi hơn Lâm Phạm nhiều, không thể nghĩ đến những chuyện khác được, cô vẫn còn trẻ con.

Xoa tay, vẫn không có cách nào xua đuổi được cảm xúc này, sự mềm mại cùng mồ hôi ẩm ướt dường như vẫn dính trong lòng bàn tay. Anh nắm tay nhét vào túi quần, ngồi xuống rít một hơi thuốc thật dài, sương mù màu trắng tản ra trong không khí. Lâm Phạm nói mạng sống của cô không dài, dựa vào hiểu biết của Tần Phong với cô, cô sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, chẳng lẽ là thật sao?

Mạng sống không dài sao?

......

Lâm Phạm ôm gối lăn một vòng trên giường, cô chôn xuống gối đầu mềm mại, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu. Trái tim đập thình thịch, giống như đang đánh trống, Lâm Phạm rất chậm chạp về mặt tình cảm, cũng không có bạn cùng tuổi bàn bạc những chủ đề vừa bí ẩn vừa xấu hổ này với cô. Cô chỉ biết Tần Phong tốt, trên thế giới này không có ai tốt hơn Tần Phong.

Sau khi bà nội qua đời, Lâm Phạm cô độc sống trên đời này, không có người thân không có bạn bè. Cô khác người, là con cừu non tách khỏi bầy cừu, Tần Phong chứa chấp cô.

Sáu giờ sáng hôm sau, Tần Phong đến gõ cửa, giọng nói từ bên kia cánh cửa vang lên: "Dậy đi, chúng ta bay lúc tám rưỡi."

"Được."

Cho đến bây giờ Lâm Phạm chưa từng quá để ý chuyện ăn mặc, lần đầu tiên cảm thấy lúng túng vì không có quần áo, trong tủ chỉ treo mấy bộ quần áo, lựa chọn một lúc lấy ra áo khoác dài tay và quần bò. Lúc ra cửa Tần Phong đã ăn mặc xong, quần áo cảnh sát chỉnh tề, gọn gàng linh hoạt, đã cạo râu, rất đẹp trai.

Lâm Phạm nhìn chăm chú một lúc mới đi rửa mặt.

Bọn họ chạy đến sân bay đã muộn rồi, Tần Phong một tay xách ba lô của Lâm Phạm một tay kéo Lâm Phạm, tốc độ cực nhanh.

"Đói không?"

Bụng Lâm Phạm kêu ùng ục, lắc đầu: "Không đói."

Sân bay Giang Thành rất đông, bọn họ lại mua vé thường, đông người chen chúc, Tần Phong che chở Lâm Phạm trong lồng ngực đi về phía trước. Lâm Phạm từ trong lòng anh ngẩng đầu lên nhìn Tần Phong, chỉ thấy đường cong quai hàm cứng rắn.

Liếm khóe miệng, lại chôn mặt xuống.

Mười rưỡi đến thành phố B, trên tay Tần Phong xách theo ba lô của Lâm Phạm, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài. Đột nhiên không thấy Lâm Phạm đâu nữa, vội vàng quay đầu, Lâm Phạm đang nửa ngồi dỗ dành một cô bé, không thấy mẹ cô bé đâu nữa.

Tần Phong nói với người trong điện thoại: "Gặp mặt nói tiếp."

Cúp điện thoại, bước nhanh về phía Lâm Phạm, anh không nhanh bằng mẹ của cô bé, người phụ nữ còn trẻ tuổi xông thẳng đến ôm cô bé vào lòng che chở, suýt nữa đụng cho Lâm Phạm ngã lăn. Sắc mặt Tần Phong đột nhiên thay đổi, chạy đến kéo Lâm Phạm đang ngồi trên đất.

"Không sao chứ?"

"Mẹ ơi..." Cô bé òa khóc.

Ánh mắt người phụ nữ lộ vẻ cảnh giác, nhìn về phía Lâm Phạm và Tần Phong.

Tần Phong kiềm nén cơn giận, đẩy Lâm Phạm ra sau lưng. Con của cô ta là con, con của người khác không phải con à?

"Trông con của cô cho cẩn thận, sân bay đông người cố gắng đừng thả lỏng trẻ con, gặp phải bọn buôn người thì cô có khóc cũng chẳng có tác dụng gì." Kéo Lâm Phạm rời đi, lúc này người phụ nữ mới kịp phản ứng: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo, chăm con cẩn thận." Lâm Phạm quay đầu trả lời một câu, bước nhanh bắt kịp Tần Phong: "Giận sao?"

"Tôi giận cái gì?" Tần Phong dùng tay ước lượng túi: "Bây giờ đi ăn cơm, buổi chiều cô đến bệnh viện làm kiểm tra."

"Được."

Lâm Phạm đáp lời, đột nhiên tầm mắt bị một người phụ nữ ở lối ra thu hút. Cô ta rất cao, dáng người mảnh mai, bóng lưng giống như người đẹp. Đi theo dòng người mờ mịt đi về phía trước, tóc đen nhánh xõa sau lưng. Cô ta xuyên qua một đám người đi đường, dường như rất sợ hãi, không ngừng lùi về phía lối ra.

Người không thể đi vào lối ra, nhưng bảo vệ dường như không nhìn thấy cô ta, cô ta cứ như vậy xông vào như chốn không người.