Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 10: Cây vạn tuế nở hoa, công tử đa tình



Edit: Đậu

Beta: Gà

Rạng sáng, cuộc sống về đêm của Dung Thành chỉ vừa mới bắt đầu.

Trong quán bar, âm thanh của xúc sắc kịch liệt thanh thúy. Trong vòng vây của mấy cô gái, Nghiêm Đào nốc cạn sạch ly cocktail của một người trong đó, nhận được một tràng kêu gào.

"Nghiêm Đào - Cái đồ phế vật, hôm nay dù thế nào đi nữa tôi cũng phải bắt cậu bò ra ngoài." Tần Húc nước chảy mây trôi lắc lắc cái hộp, rống kên với Nghiêm Đào.

"Tần thiếu cố lên ~" Phía sau Tần Húc có một nam sinh thắt lưng mềm mại cổ vũ cho hắn, Tần Húc nghe được thì trong lòng nhũn ra. Xoay người siết chặt nam sinh bá đạo mà hôn, sau đó mới ném cái hộp lắc xuống bàn đá cẩm thạch.

"Mở ra! Mở ra! Mở ra! Xem ai trong chúng ta uống!" Nghiêm Đào phấn khởi lạ thường, trong tay cầm chén rượu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trong cái hộp lắc.

Đang lúc muốn mở ra để biết đáp án, cửa phòng riêng đột nhiên được mở ra, tiếng động đó làm mấy người trong phòng mất cả hứng. Nghiêm Đào đang hưng phấn lại bị người khác quấy rối, há mồm ra định hỏi thăm ông bà nhà người ta, nhưng khi thấy người đến là ai thì ngậm miệng nuốt xuống.

"Chà, náo nhiệt vậy?" Phó Thâm đứng ở cửa, khí chất lạnh lùng bao quanh người không hợp với cái chốn xa hoa trụy lạc này.

"Phó thiếu, vào đê vào đê!" Tần Húc phản ứng nhanh nhất rút lại cơn tức mới lóe, không để ý cái hộp trong tay nữa, đứng lên: "Còn tưởng rằng cậu không đến."

Nghiêm Đào phục hồi tinh thần, lập tức bảo người mang hai bình rượu vào. Thằng cha Phó Thâm này không lúc nào là hẹn được người.

Phó Thâm cởi áo khoác âu phụ, khoác tay vịn trên ghế sô pha da. Vắt chân lên, nhìn lướt qua hai người đối diện, ánh mắt ý vị thâm trường.

Cô gái mang rượu trở lại, đi theo phía sau là mấy cô bồi rượu người nào người nấy đều ăn mặc táo bạo. Đều là người lăn lộn trong cái vòng này, đương nhiên mắt nhìn người vẫn phải có. Thấy bên cạnh Phó Thâm không có người, mấy người kia liền đi qua nũng nịu muốn ngồi xuống bên cạnh anh.

"Không cần." Phó Thâm xua tay, thái độ lãnh đạm làm người không rét mà run: "Để rượu xuống, đi ra ngoài."

Lời này Phó Thâm không phải chỉ nói với mấy cô gái mới tới, mà là với tất cả mọi người trong phòng trừ Nghiêm Đào và Tần Húc.

Phó Thâm, Phó thiếu, công tử tiếng tăm lừng lẫy của Dung Thành. Trong phòng cũng không ai dám đắc tội hắn, làm hắn không thoải mái, rất nhanh mọi người đã rời hết. Chỉ có nam sinh lúc nãy cùng Tần Húc hôn môi nồng nhiệt không rời đi ngay, mà để lại số điện thoại rồi mới không cam lòng rời khỏi phòng.

"Hôm nay Phó thiếu không mang theo con trai à?" Gần một tháng không gặp Phó Thâm, vừa bắt được cơ hội đương nhiên phải chọc.

Trong nhà Phó Thâm có một người cá dính người, bọn họ đều chẳng biết.

"Mấy người gọi tôi ra để cười à?" Phó Thâm buồn bực. Thật ra hôm nay anh vốn định không đến. Nhưng ở nhà cùng Lộ Tinh ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, Phó Thâm sợ mình không kiềm chế được cho nên mới trốn ra đây.

"Được được được, không cười." Tần Húc che miệng Nghiêm Đào lại, bảo hắn thu liễm một chút.

Phó Thâm không cho là đúng, thuận tay cầm ly rượu cô gái vừa rồi đưa lên, rót nửa chén uống một ngụm. Nghiêm Đào mặc kệ Tần Húc, cợt nhả ngồi xuống bên cạnh Phó Thâm, nhìn cái bộ dạng liếm môi cười của cậu ta Phó Thâm luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

"Cậu lại muốn làm gì?" Phó Thâm dịch sang bên cạnh, kéo dài khoảng cách với Nghiêm Đào.

"Cậu khẩn trương như vậy làm gì." Nghiêm Đào chống cằm nhìn Phó Thâm: "Cậu cao lớn hơn tôi, tôi còn có thể làm cái gì với cậu chứ."

"Lão có nhiều chuyện muốn thương lượng với cậu lắm đấy."

"Có chuyện thì nói." Phó Thâm uống cạn rượu trong chén.

Nghiêm Đào ho nhẹ một tiếng:"Lúc nào thì cậu mới đem người cá nhỏ nhà cậu ra ngoài một chuyến? Tôi với Tần Húc còn chưa gặp được gặp bao giờ đấy."

"Thôi." Phó Thâm chỉ nghe xong lời mở đầu lập tức cự tuyệt: "Em ấy sợ."

"Chậc!" Nghiêm Đào vẻ mặt không tin: "Từ lúc nào mà Phó Thâm cậu cũng bảo vệ thức ăn vậy!"

Lại nghe thấy giọng điệu mang sự cưng chiều của Phó Thâm, Nghiêm Đào ngửi được một mùi kì quái: "Phó Thâm, không phải cậu coi trọng người cá đó đi?"

Thấy Phó Thâm không nói lời nào, một lúc lâu sau Nghiêm Đào nghẹn ra một câu "Lão Tần, cây vạn tuế nở hoaaa!!!!!" (1)

(1) Cây vạn tuế nở hoa: Có nghĩa là ẩn dụ mọi thứ rất hiếm hoặc cực kì khó thực hiện.

Phó Thâm nhướng mày, cười đùa với Nghiêm Đào: "Cậu tưởng rằng ai cũng giống như cậu chắc, công tử đa tình."

"....." Nghiêm Đào hoài nghi Phó Thâm đây là đang công kích cá nhân.

"Tôi đúng đắn nói cho cậu biết, chính là bởi vì người cá nhỏ nhà cậu sợ nên mới phải đem ra ngoài chơi một chuyến. Tôi với lão Tần của cậu còn không biết, nếu biết thì cũng an toàn hơn." Nghiêm Đào còn chưa định buông tha, tiếp tục nói không ngừng nghỉ.

Phó Thâm khẽ cười một tiếng, lại uống một ngụm rượu: "Lão Tần ngược lại không có vấn đề gì, nhưng mà cậu..." Biểu tình của Phó Thâm rất thú vị

"Có thể làm bạn bè nữa hay không hả!" Nghiêm Đào rất khó chịu. Phó Thâm buông chén rượu xuống, đứng đắn hỏi: "Vậy đến cuối cùng hai người muốn làm gì?"

Nghiêm Đào với Tần Húc bảo là muốn nhìn người cá một chút, nói thật anh không tin. Hai người kia đều là người có danh tiếng ở Dung Thành, muốn thật sự nhìn người cá, còn không chỉ là một câu nói thôi sao.

"Thật đúng là cái gì cũng không gạt được cậu." Ánh mắt Tần Húc nhìn Phó Thâm rất là thưởng thức.

"Kỳ thật cũng chính là chúng ta hẹn đám anh em ở Đế Cẩm bên kia ngâm suối nước nóng. Nhưng bố quản nghiêm, đây không phải là không cho đi sao, cho nên muốn mời Phó thiếu cậu cùng đi."

Nghe đến đây, Phó Thâm xem như rõ ràng cái đuôi hồ ly của hai người này.

Nghiêm Đào và Tần Húc xem như có tiếng sóng gió, trong nhà quản nghiêm. Nhưng Phó Thâm thì khác, có tài trong sự nghiệp, thế hệ trước của Dung Thành lúc nào cũng nhất trí khen ngợi anh.

"Bố anh mà nghe nói nếu đi cùng cậu, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý." Nghiêm Đào lại cợt nhả, "Cậu coi như là mang người cá nhỏ nhà cậu ra ngoài giải sầu, hơn nữa còn là suối nước nóng, cậu ấy nhất định rất thích."

Nửa câu sau của Nghiêm Đào, xem như làm Phó Thâm hơi động tâm. Để Lộ Tinh cả ngày ở nhà không thấy mặt trời, cũng không phải là biện pháp tốt.