Người Chỉ Là Cát Bụi Giữa Nhân Gian

Chương 13



Tuy Lưu Duyệt Minh nghe không hiểu khoa Tâm lý thể chất là gì, song anh không tò mò cũng chẳng hứng thú. Anh xoay người muốn rời khỏi nhưng ông cụ lại nhẹ nhàng kéo tay anh.

“Cháu à,” Ông cụ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Trên thế giới có vô vàn khó khăn, cháu có quyền lựa chọn cái chết, nhưng cháu phải tin rằng cái chết không phải là giải pháp tốt nhất.”

Hàng mi Lưu Duyệt Minh khẽ run, anh cong môi, ôn nhu nói: “Tôi tới khám bác sĩ, sao có thể chết chứ.”

Anh nhẹ nhàng tránh thoát và rời đi.

Ông cụ nhìn bóng lưng gầy gò của người thanh niên, trong mắt đượm chút lo lắng.

Lưu Duyệt Minh đi một đoạn đường dài mới nhớ tới socola trong túi. Anh không đói nhưng muốn nếm thử, đưa tay lấy ra thì một tấm danh thiếp rơi ra cùng với socola.

Trái tim lạnh như băng đột nhiên cảm thấy ấm áp, Lưu Duyệt Minh vuốt ve tấm danh thiếp hồi lâu, không vứt nó đi.

Không ai quan tâm đến sự tồn tại và biến mất của anh. Khi Lưu Duyệt Minh trở lại khu nghỉ dưỡng thì trời đã khuya. Đồng nghiệp chung phòng với anh không hỏi nhiều. Họ chào hỏi đơn giản rồi yên tĩnh làm chuyện của mình.

Sáng sớm, đồng nghiệp ngáy khò khò, nhưng người nằm giường bên kia trằn trọc mãi mà không thấy buồn ngủ.

Ở khu nghỉ dưỡng được nửa tháng, Lưu Duyệt Minh cũng mất ngủ nửa tháng, khuôn mặt ngày càng hốc hác, quầng thâm dưới mắt càng thêm nghiêm trọng, người gầy xọm hẳn đi.

Nhưng chẳng ai quan tâm đến những điều này. Anh không muốn đến gần các đồng nghiệp, ngày ngày lang thang tới một góc của resort ngồi ngẩn người. Mặc dù đang nghỉ dưỡng nhưng Quý Truyền và Lưu Minh Hạo vẫn bận rộn nhiều việc. Tuy giữa Quý Truyền và anh đã xảy ra việc như thế, song đối với Quý Truyền có quyền có thế, chuyện đó cũng không là gì, có lẽ chẳng buồn nhớ rõ. Lưu Duyệt Minh không chờ được Quý Truyền liên lạc với mình, cũng không chờ được Đỗ Thịnh. Giống như chỉ qua một đêm mà anh trở về năm mười tám tuổi, không hòa hợp với thế giới này.

Kỳ nghỉ sẽ kết thúc vào ngày mai, rất nhiều đồng nghiệp trong biệt thự đã ra ngoài chơi. Như thường lệ, Lưu Duyệt Minh tìm một góc yên tĩnh vắng vẻ ở trong resort to lớn để ngẩn người. Lúc xoay người ngồi xuống, anh phát hiện chiếc danh thiếp rơi ra khỏi túi mình.

Anh nhặt nó lên, hạ mi suy tư chốc lát.

Lưu Duyệt Minh không phải là người đến làm quen với người khác. Anh không gọi điện cho ông cụ hẹn thời gian, giống như những bệnh nhân khác, anh gọi điện đến khoa Tâm lý thể chất và lặng lẽ ngồi trong phòng chờ đợi bác sĩ gọi đến số của mình.

Lỗ mãng chạy tới như vậy có thể sẽ không gặp được ông cụ tốt bụng ngày hôm đó. Bệnh nhân đằng trước anh đã vào phòng khám rồi, Lưu Duyệt Minh xoa xoa tờ đăng ký trong tay, nhíu mày do dự có nên rời đi hay không.

Cô y tá gọi tên anh.

Duyên phận trên đời này luôn kỳ diệu, Từ Đức Hoa ngẩng đầu lên và trông thấy người thanh niên mà mình đã gặp ngày ấy.

Từ Đức Hoa mỉm cười với Lưu Duyệt Minh và mời anh ngồi xuống.

Lần đầu tiên Lưu Duyệt Minh nở nụ cười sau nhiều ngày đến vậy. Anh đóng cửa rồi ngồi đối diện với Từ Đức Hoa: “Không phải bác nói là cần hẹn trước à?”

“Đúng thế.” Từ Đức Hoa nói: “Hôm nay bác sĩ ở phòng khám tâm lý nghỉ phép, bác tới làm thay, trùng hợp gặp được cháu.”

Lưu Duyệt Minh đưa tờ đơn cho Từ Đức Hoa rồi im lặng.

“Muốn tâm sự với bác không?”

Lưu Duyệt Minh khẽ lắc đầu: “Có nói hay không cũng như nhau, đều vô dụng thôi. Tâm lý cháu có bệnh gì, có khỏe hay không cũng không quan trọng, cháu còn chẳng biết tại sao mình lại đến đây.” Lưu Duyệt Minh hơi ngừng lại: “Có thể cháu đã lãng phí thời gian của bác.”

“Chàng trai trẻ, cháu có biết vì sao hôm đó bác ngăn cháu lại không?”

“Tại sao?” Lưu Nguyệt Minh bình tĩnh lên tiếng. Anh không có bất kỳ nghi hoặc gì, dường như thật sự không tò mò.

“Đôi mắt của con người biết nói.” Từ Đức Hoa mở miệng, “Bác nghĩ cháu là một đứa trẻ rất cô độc. Cháu đã… Từng nghĩ đến cái chết chưa?”

Lưu Duyệt Minh nhìn chằm chằm ông cụ một lúc lâu.

Từ Đức Hoa rất kiên nhẫn, ông cụ không phá vỡ sự im lặng của Lưu Duyệt Minh.

“Cháu chưa bao giờ nghĩ đến cái chết, kể cả vào lúc khó khăn nhất… Có lẽ đã từng suy nghĩ… Khi cháu không tỉnh táo, đôi khi cháu sẽ cảm thấy chóng mặt và hoảng hốt, không thể kiểm soát được nó…” Đôi mắt của Lưu Duyệt Minh thất thần nhìn về phía trước.

“Gần đây cháu có khám sức khoẻ không?”

“Công ty hàng năm đều có kiểm tra sức khỏe, ngoại trừ mặt tâm lý, cháu không có vấn đề gì khác. Cháu biết ý của bác.” Lưu Nguyệt Minh cúi đầu cười một cách hàm súc: “Cháu có bệnh, cháu không phải người bình thường. Bác sĩ, bác có thể giúp cháu thế nào đây?”

“Cháu có thể uống một số loại thuốc để giúp kiểm soát cảm xúc của mình. Nếu cháu không thể kiểm soát được cảm xúc, có thể một ngày nào đó cháu sẽ làm điều bốc đồng để tự làm tổn thương mình, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng. Nếu kiểm tra sức khỏe của cháu không có vấn đề gì, trong cơ thể không có bệnh cụ thể nhưng thường xuyên chóng mặt, hồi hộp, khó thở, rất có thể là do tâm lý gây ra. Đồng thời dùng thuốc và tâm lý trị liệu là cháu sẽ khỏe lên. Cháu nói không biết tại sao mình lại đến đây, nhưng bác biết cháu là một cậu bé ngoan, cháu đã đến đây vì muốn nhờ bác giúp đỡ, có lẽ chính cháu cũng không nhận ra điều đó.”

“Bác sĩ, bác biết không, cháu không sợ đau, cũng không sợ chết.” Lưu Duyệt Minh chớp mắt, sắc mặt bình tĩnh: “Nhưng cháu sợ tỉnh táo.”

“Cháu vốn tưởng rằng bác khác biệt, song hiện tại xem ra là không phải.” Lưu Nguyệt Minh chậm rãi đứng lên: “Dựa theo tiêu chuẩn của các bác thì cháu không bình thường, nhưng cháu, không vui vẻ.”

“Bác sĩ, cháu cảm ơn bác, mà cháu hỏng rồi, không ai có thể cứu được cháu.”

Lưu Duyệt Minh rời khỏi. Trước khi đi, anh đặt tấm danh thiếp lên bàn Từ Đức Hoa, hứa với Từ Đức Hoa rằng anh sẽ không tự sát.

Lưu Duyệt Minh đi ra khỏi cổng bệnh viện, nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói lòa, cảm thấy có chút buồn cười nhưng lại không cười, cái chết có gì đáng sợ chứ? Thứ đáng sợ là mùi thối rữa không thể hong khô dưới ánh mặt trời thiêu đốt kìa.

Cũng giống như anh, thối rữa và bốc mùi.