Người Chỉ Là Cát Bụi Giữa Nhân Gian

Chương 7



Nhiệt độ hôm ấy rất cao. Lưu Duyệt Minh ôm một con mèo hoang sốt ruột đi tìm bệnh viện thú y. Anh mang con mèo đi chữa trị, gần như tiêu hao hết tiền tiết kiệm mới cứu được nó.

Lúc đường sáng đèn, anh mới ôm con mèo ra khỏi bệnh viện thú y. Trông nó sáng sủa hẳn lên, tuy còn bóng dáng mèo hoang nhưng đã sạch sẽ hơn rất nhiều. Lưu Duyệt Minh dè dặt ôm con mèo đứng ven đường như một kẻ ngốc, không biết phải làm sao.

Một chiếc ô tô màu đen dừng cạnh anh làm anh giật nảy mình, con mèo cũng bị hoảng theo, nhưng không tránh thoát khỏi vòng tay anh.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai của Đỗ Thịnh xuất hiện trước mặt Lưu Duyệt Minh. Lưu Duyệt Minh bỗng căng thẳng.

Đỗ Thịnh cười điềm đạm: “Tiểu Thất, đã lâu không gặp.”

Lưu Duyệt Minh không nói chuyện cũng không nhúc nhích. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo.

Đỗ Thịnh dừng xe ven đường rồi đi xuống, bước đến cạnh anh và mỉm cười: “Mèo của cậu à?”

Lưu Duyệt Minh lắc đầu rồi lại gật đầu.

Đỗ Thịnh không truy hỏi: “Thật đáng yêu, như Tiểu Thất vậy.”

“Không giống.” Lưu Duyệt Minh rốt cuộc mở miệng, thanh âm lạnh lẽo mà kiên quyết: “Nó không thể giống tôi được.”

“Không giống thì không giống.” Đỗ Thịnh dỗ dành anh, vẻ mặt chan chứa dịu dàng.

Lưu Duyệt Minh không để ý đến Đỗ Thịnh, xoay người rời đi. Đỗ Thịnh đuổi theo: “Tiểu Thất, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

“Ngài Đỗ.” Lưu Duyệt Minh hơi ngập ngừng: “Hợp đồng giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Hơn nữa…” Anh ngoảnh đầu, thản nhiên nhìn Đỗ Thịnh: “Anh ăn cơm với tôi, vợ anh có biết không? Tôi không muốn lại chịu thêm một bàn tay nữa đâu.”

Lời nói của Lưu Duyệt Minh khiến bàn tay đang duỗi của Đỗ Thịnh cứng ngắc giữa không trung.

“Cô ấy không ở trong nước.”

Lưu Duyệt Minh thấp giọng đáp một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi tầm mắt Đỗ Thịnh.

Anh chậm chạp bước trên đường, không dám quay đầu. Anh thật sự chẳng hề muốn gặp ngài Đỗ chút nào. Điều đó chỉ nhắc nhở anh mọi lúc rằng, Lưu Duyệt Minh là kẻ hèn hạ vì tiền tài mà bán cả bản thân. Tiểu Thất là nghệ danh lúc anh bán mình. Hiện tại anh là Lưu Duyệt Minh, không phải Tiểu Thất.

Sự thật này nóng rát nhức nhối, giống hệt như lúc trước bị bà Đỗ tát mạnh một cái vào mặt.

Lưu Duyệt Minh đi mệt. Anh cúi đầu ôm con mèo vào lòng, nhìn nó dưới ánh trăng hồi lâu.

“Mèo con, mèo con, mèo con…” Lưu Duyệt Minh liên tục gọi con mèo, thanh âm chất chứa niềm không nỡ.

Dự án xảy ra vấn đề, Quý Truyền tăng ca đến đêm khuya. Cùng tăng ca còn có người phụ trách bộ dự án là Lưu Minh Hạo. May mà tất cả đều giải quyết xong, bọn họ cùng nhau ra khỏi công ty. Lưu Minh Hạo không tiện lái xe, Quý Truyền tiện thể tiễn cậu ta về nhà. Đến nhà họ Lưu, bà Lưu nhiệt tình mời Quý Truyền ở lại, y không từ chối. Hai nhà bọn họ vốn rất thân thiết.

Hai người cùng nhau ăn bữa khuya do bà Lưu chuẩn bị. Di động của Lưu Minh Hạo vang lên, vẻ mặt nhận điện thoại của cậu ta có chút kỳ lạ. Đợi Quý Truyền lên gác, Lưu Minh Hạo mới len lén ra cửa. Quý Truyền tắm rửa xong thì phát hiện không cẩn thận bỏ quên điện thoại dưới tầng. Lúc đi xuống, y xuyên qua cửa sổ tầng hai trông thấy bóng dáng Lưu Minh Hạo lén lút đứng ngoài biệt thự. Y cau mày, không yên lòng nên theo ra ngoài.

Quý Truyền bắt gặp Lưu Duyệt Minh đứng đối diện Lưu Minh Hạo, nhíu mày bước tới: “Đã trễ thế này, cậu tới làm gì?”

Lưu Duyệt Minh nhìn y một cái rồi chuyển mắt sang nhìn con mèo con trong ngực Lưu Minh Hạo: “Nó rất ngoan, rất nghe lời, cậu phải đối xử với nó thật tốt nhé.”

“Anh Duyệt Minh, anh cứ yên tâm đi.” Lưu Minh Hạo khẳng định: “Con mèo này đáng yêu lắm, em sẽ chăm sóc nó thật tốt.” Dứt lời, cậu ta quay đầu bảo Quý Truyền: “Anh Truyền, anh Duyệt Minh nhặt được một con mèo. Anh ấy không tiện nuôi nên gọi điện hỏi em có thể nuôi được không. Lần trước mẹ còn nói muốn nuôi một con. Anh xem, con mèo này dễ thương chưa kìa.”

Lưu Duyệt Minh nhìn đôi mắt sáng ngời của Lưu Minh Hạo. Anh nghĩ, đứa trẻ này vẫn luôn rất tốt, cậu ta sẽ chăm được con mèo thôi.

Đường nhìn của Quý Truyền do dự vòng quanh con mèo xấu xí trong lòng Lưu Minh Hạo, sau đó mới rơi trên mặt Lưu Duyệt Minh: “Cậu quên những lời tôi nói ban sáng rồi à?”

“Anh Truyền, anh lại làm phiền anh Duyệt Minh rồi.” Lưu Minh Hạo bất đắc dĩ nói: “Chuyện năm đó không phải do anh Duyệt Minh…”

“Được rồi, trở về thôi.” Quý Truyền dứt lời liền quay người đi về. Lưu Minh Hạo vốn định giữ Lưu Duyệt Minh ở lại, nhưng nhớ Quý Truyền và cha mẹ không thích anh, cậu ta không nhắc tới mà lảng sang chuyện khác: “Anh Duyệt Minh, anh mau về đi, ngày mai đi làm cũng đừng đến trễ nha.”

Lưu Duyệt Minh gật gật đầu, không nói gì.

Lưu Minh Hạo ôm con mèo xoay người bước đi. Song Lưu Duyệt Minh không đi. Anh đưa mắt nhìn bóng lưng Lưu Minh Hạo, giơ tay vẫy vẫy không ngừng, sau đó há miệng nhẹ giọng nói: “Mèo con, hẹn gặp lại.”

Quý Truyền ngoái đầu, trông thấy bàn tay vẫy nhẹ của Lưu Duyệt Minh cùng nỗi đau thương và luyến tiếc mãi không tan trên mặt anh. Y cảm thấy mình nhìn lầm, đang định dò xét kỹ hơn thì Lưu Duyệt Minh đã quay đi.

Về đến nhà, Quý Truyền hạ giọng dạy dỗ Lưu Minh Hạo một trận.

“Biết Lưu Duyệt Minh không có lòng tốt mà em còn dám gặp riêng cậu ta à? Em quên lúc trước cậu ta đẩy em bị xe tông như thế nào sao?”

Lưu Minh Hạo bận bịu chăm sóc con mèo, không ngẩng đầu, nhưng cậu ta giải thích thêm lần nữa: “Năm đó là em bảo anh Duyệt Minh đẩy. Có thể là mưa quá lớn nên anh ấy không kiểm soát được. Đã qua lâu như vậy, em cũng không để ý nữa. Anh Truyền, anh cũng đừng giận.”

“Không cẩn thận?” Quý Truyền hừ lạnh: “Em có biết năm năm tuổi, cậu ta… Được rồi.” Quý Truyền xoa trán: “Đi nghỉ sớm đi.”