Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 5



Diệp Vân Thường đưa tay kéo nhẹ ống tay áo đệ đệ, Diệp Trí Mặc liền quay lại nhìn. Nàng liền gật gật đầu, trong ánh mắt dường như đang nói “Lời của nữ nhân này có thể tin tưởng được”.

Diệp Trí Mặc thấy vậy liền tránh qua bên cạnh nhường chỗ lại cho Diệp Vân Thường. Nàng cũng không hiểu vì sao lại tin tưởng vào lời nói của nữ nhân này như vậy, đối với một người đã trải qua rất nhiều chuyện như Diệp Vân Thường, việc tin tưởng vào người khác chỉ bằng một vài câu nói thì hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Nhưng đối với nữ nhân trước mặt đây, Diệp Vân Thường nguyện ý tin tưởng lời nữ nhân này nói.

Nữ nhân thấy Diệp Vân Thường bước đến trước mặt, bất giác đôi mắt nàng ấy lại xuất hiện tia kinh ngạc, trong miệng thì nói một câu: “Giống! Quá giống!” Nữ nhân đó cứ lặp lại một câu, lúc đầu thì nói nhỏ như lẩm bẩm một mình đến lúc sau thì lời nói ra khỏi miệng.

Nam nhân đang quỳ gối dưới đất nghe nữ nhân nói thì liền đứng lên, hắn ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của nữ nhân hỏi: “Cái gì giống?”

Sau đó hắn cũng kinh ngạc mở to hai mắt, không tin vào mắt mình nữa, hắn nghĩ bị hoa mắt nên mới nhìn nhầm liền lấy bàn tay xoa xoa mắt, nhìn lại lần nữa.

Tiểu cô nương trước mặt họ là một thiếu nữ có dung nhan tuyệt sắc, khuôn mặt còn hơi non nớt nhưng đã có nét khuynh quốc khuynh thành, quan trọng hơn là thiếu nữ này giống người kia.

Hắn không nhìn nhầm, tại sao lại có người giống nhau đến như vậy, không phải một mà là hai người, khí tức cũng giống, diện mạo cũng giống với chủ nhân của bọn hắn. Nhưng tại sao lại là hai, chủ nhân hắn cũng chỉ có một người, khó hiểu nhìn qua người này rồi lại nhìn người kia, bàn tay vô thức đưa lên gãi đầu, nhíu mày suy nghĩ.

Diệp Vân Thường cũng khó hiểu nhìn hai người trước mặt, không hiểu họ đang nói gì. Hai người bọn họ giống cái gì, tại sao một người thì cứ nhìn bọn họ chằm chằm, người thì vò đầu bứt tóc. Bọn họ giống ai? Nàng cũng bị hai người làm cho rối tung rối mù hết cả lên.

“Này! Này! Hai người các ngươi đang làm gì vậy? Tại sao nhìn thấy chúng ta liền làm vẻ mặt như thế?” Diệp Trí Mặc không nhịn được, hắn lấy ngón tay chọt chọt cánh tay người nam nhân lên tiếng hỏi.

Diệp Trí Mặc lặp lại lần nữa cũng không nhận được câu trả lời. Chỉ có tiếng lẩm bẩm của hai người kia, hắn bị hành động của họ làm cho tức giận, liền nâng cao giọng: “Các ngươi không nghe ta nói gì à?” Diệp Vân Thường cũng bị giọng nói của đệ đệ làm giật mình.

“Sao? Tới giờ ăn rồi sao?” Người nam nhân bị tiếng hét của Diệp Trí Mặc giật mình như tỉnh giữa cơn mơ, vẻ mặt ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nói một câu không làm người khác tức chết thì không được.

“Phì!!!” Diệp Vân Thường không nhịn được cười lên thành tiếng.

“Ngươi...ngươi...ngươi cố ý! Tức chết ta rồi!” Diệp Trí Mặc tức đỏ hết cả mặt, chưa bao giờ hắn tức giận như hôm nay. Chắc chắn là nam nhân này cố ý, nhưng cũng có điểm tốt là hắn thấy tỷ tỷ cười một cách vui vẻ thật sự, không phải như lúc trước tuy tỷ ấy lúc nào cũng cười như trong ánh mắt lại có tia ưu buồn.

“À! Không phải được ăn.” Nam nhân lúc này đã tỉnh táo nhưng thấy không phải tới giờ ăn liền đưa vẻ mặt uất ức, chớp chớp mắt nhìn qua nữ nhân đứng bên cạnh.

Nữ nhân thấy hắn làm hành động như thế thì gật gật đầu, liền mỉm cười nói: “Hiện tại trời cũng tới giờ dùng cơm trưa, không biết ta có thể mời hai vị dùng một bữa cơm mộc mạc với bọn ta hay không?”

“Được chứ! Làm phiền rồi!” Diệp Vân Thường cảm thấy bữa cơm này không đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm thôi đâu nên liền đồng ý. Nàng muốn biết trong hồ lô bọn họ đang chứa gì trong đó.

“Vậy xin mời hai vị theo ta!” Nữ nhân nói xong liền vươn tay làm động tác mời khách, sau đó nhấc chân bước đi.

“Mời!” Diệp Vân Thường liền bước theo sau nữ nhân đó. Thấy tỷ tỷ mình bước đi, Diệp Trí Mặc cũng liền đuổi theo sau.

Bốn người cùng đi xuyên qua khu vườn trồng linh thảo lúc nãy, bỗng nhiên Diệp Vân Thường bước thêm một bước về phía trước thì cảnh tượng liền thay đổi, nàng cảm nhận được vừa rồi đã bước qua một kết giới, bên ngoài kia là một nơi khác, bên trong lại là một nơi khác nữa. Nàng thấy vậy liền nhìn qua Diệp Trí Mặc để xác nhận rằng hắn không bị bỏ lại bên ngoài kia.

Diệp Trí Mặc dường như cũng cảm nhận được như thế nên hắn cũng quay sang tìm Diệp Vân Thường, sau khi thấy được ánh mắt lo lắng của tỷ tỷ lòng liền ấm áp, tỷ tỷ rất quan tâm hắn nha, có người thân bên cạnh quả thật tốt.

Xác nhận được đối phương vẫn ở bên cạnh thì liền yên tâm, lúc này họ mới quan sát xung quanh nơi họ đến. Lọt vào mắt họ là một căn nhà nhỏ, xung quanh được bao quanh bởi các loại cây cỏ xanh um, ở nơi này giống như một căn nhà nhỏ đơn sơ, mộc mạc của một nhà nông nào đó.

“Mời hai vị vào nhà.” Nữ nhân cất tiếng mời.

“Đa tạ!”

Hai người vừa bước vào thì liền có mùi hoa thơm ngát động lòng người phả thẳng vào mặt.

“Hắt...xì ~” Diệp Trí Mặc hắt hơi một cái, sau đó lấy tay che mũi, lại hắt hơi thêm cái nữa. Hắn không phải bị dị ứng phấn hoa mà bởi mùi hoa ở trong này quá nồng nên mũi hắn không chịu nổi.

“Mời hai vị ngồi.” Nữ nhân kéo một cái ghế lên tiếng mời.

“Ha ha ha! Thì ra tiểu tử ngươi bị dị ứng phấn hoa à?” Nam nhân thấy Diệp Trí Mặc hắt hơi liên tục liền cười lớn.

“Ngươi mới dị ứng phấn hoa, cả nhà ngươi đều dị ứng phấn hoa!” Diệp Trí Mặc hắn mới không mất mặt như thế đâu.

“Ha ha! Cả nhà ta cũng không có ai dị ứng phấn hoa!” Nam nhân nói bằng giọng nói trêu tức.

“Ngươi...chờ đấy cho ta.” Diệp Trí Mặc bị nam nhân chọc tức nhưng không nói lại được nên mặt mũi đỏ bừng lên, phùng má trợn mắt.

“Được rồi. Đừng đùa nữa!” Nữ nhân lên tiếng nói, giọng bất chợt nghiêm túc lại.

“Nhưng đùa hắn rất thú vị nha!” Nam nhân lên tiếng đáp lời trong giọng nói rất vui vẻ, nhưng hắn nhìn vẻ mặt nữ nhân nghiêm túc thì liền thay đổi vẻ mặt yên tĩnh lại. Hắn việc gì ra việc đó, khi nào đùa thì đùa, lúc nào cần nghiêm túc thì nên nghiêm túc. Hắn biết nữ nhân chuẩn bị nói chuyện quan trọng nên liền không đùa giỡn nữa.

Diệp Vân Thường thấy bọn họ như vậy, cũng nghiêm túc theo. Nàng biết họ chuẩn bị nói chuyện gì đó quan trọng nên họ mới mang hai người đến đây, bình tĩnh chờ họ nói.

“Ta có thể hỏi tên họ hai vị được không?” Nữ nhân lên tiếng hỏi.

“Tiểu nữ họ Diệp tên Vân Thường, còn đây là đệ đệ ta gọi là Diệp Trí Mặc.” Diệp Vân Thường đáp lời.

“Thì ra là Diệp cô nương và Diệp công tử!” Nữ nhân mỉm cười nhìn Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, nói tiếp: “Ta kể cho hai vị nghe một câu chuyện.”

“Mời hai vị có gì cứ nói!” Hai tỷ đệ Diệp Vân Thường gật đầu đồng ý.

Nữ nhân nhìn vào khoảng không, rơi vào trầm tư, miệng cất tiếng nói: “Một ngày của một ngàn năm trước...”



Một canh giờ sau.

Sau khi nghe bọn họ kể lại, Diệp Vân Thường mới biết hai người bọn họ là hai thần thú thượng cổ. Nam nhân gọi là Phượng Vũ. Nữ nhân gọi là Phượng Nhi.

Hai người bọn họ đều là thần thú Phượng hoàng. Họ có một chủ nhân tên gọi là Bạch Vũ Hiên, được người đời gọi là thiên tài trong luyện đan sư và luyện khí sư. Nhưng hắn lại biến mất từ một ngàn năm về trước, lý do tại sao thì không ai biết. Có người nói hắn tu luyện tới cảnh giới Thần nên đã phi thăng thành tiên nhân rồi, có người lại nói hắn không tu luyện thành công nên đã bị hồn phi phách tán rồi,... Đủ các lời truyền miệng từ người này sang người khác, từ năm này sang năm khác cũng không ai biết hắn đã đi đâu.

Hai người bọn họ thì bị vứt lại ở đây cùng câu nói: “Các ngươi chờ ta ở đây! Ta sẽ quay lại đón các ngươi.”

Sau đó thì bọn hắn liền ở đây chờ, chờ một lần lại là ngàn năm.

Phượng Nhi cũng nói vì sao đưa nàng cùng đệ đệ đến đây vì bọn họ cảm nhận được khí tức của chủ nhân họ trên người của Diệp Vân Thường và Diệp Trí Mặc nên liền đưa đến nơi này.

Diệp Vân Thường nghe họ nói xong cũng cảm thấy nghi hoặc, không lẽ lúc từ ngàn năm trước nhà nàng có liên quan gì đến họ Bạch Vũ này hay trong chuyện này có bí mật gì nữa. “Chuyện này muốn biết rõ sự thật thế nào thì cần phải về Diệp gia một lần mới có thể tìm hiểu được.” Diệp Vân Thường nghi hoặc nói.

Phượng Nhi nghe cô ấy nói thế liền vui vẻ, hai người bọn họ cũng rất muốn biết tung tích chủ nhân hiện đang ở đâu. Bỗng nhiên Phượng Vũ nói gì đó với Phượng Nhi, sau đó hai người nhìn sang hai tỷ đệ Diệp Vân Thường rồi gật đầu.

Phượng Nhi lên tiếng nói: “Hai vị có thể làm giúp chúng ta một chuyện không?”

Diệp Trí Mặc nghi hoặc nhìn chăm chú vào hai người họ để nhìn xem họ muốn giúp việc gì, “Không biết hai người muốn chúng ta làm giúp việc gì?”

Phượng Nhi nhìn thấy tia nghi ngờ của hắn liền mỉm cười lên tiếng đáp lời: “Hai vị đừng lo! Việc chúng ta muốn hai người giúp không có gì xấu cũng không làm thương tổn hai người đâu. Chúng ta chỉ cần một chút máu của hai vị mà thôi.”

Diệp Trí Mặc nghe nữ nhân kia nói tới muốn lấy máu thì trên người liền bộc phát khí thế, cho dù hắn đánh không lại hai người này thì cho dù liều chết cũng phải bảo vệ tỷ tỷ.

Phượng Nhi thấy Diệp Trí Mặc như vậy liền biết hắn hiểu lầm ý nàng. Phượng Nhi liền lên tiếng giải thích: “Diệp công tử! Người đừng hiểu lầm, ý của ta là chỉ mượn hai giọt máu của hai vị để xác nhận suy nghĩ trong lòng bọn ta mà thôi chứ không muốn tổn hại hai người đâu!”

Diệp Vân Thường nghe Phượng Nhi nói thế liền kéo đệ đệ ngồi xuống ghế. Nàng lên tiếng: “Đệ để cô ấy nói rõ chuyện thế nào rồi quyết định xem nên giúp hay không?” Diệp Vân Thường không phải không nghi ngờ bọn họ nhưng nàng muốn xem họ sẽ làm gì tiếp theo. Sau khi nghe họ kể chuyện thì cũng chỉ tin một phần vì chuyện vượt qua thời gian nàng có thể nhận biết nên sẽ không hoàn toàn tin lời họ.

“Lúc trước khi chủ nhân đi có để lại cho chúng ta một quyển sách. Hắn nói chúng ta phải bảo vệ quyển sách này! Nếu một ngày hắn không quay lại thì hãy tìm người có duyên mà đưa cho họ. Hôm nay chúng ta cũng coi như là có duyên mới gặp nhau nên chúng ta hội ý liền đưa nó cho hai vị đây, nhưng quyển sách này rất thần bí, nó phải nhỏ máu nhận chủ, sau đó mới có thể sử dụng!” Phượng Nhi giải thích một lúc thì Phượng Vũ liền đặt quyển sách lên tay Phượng Nhi.

Phượng Nhi liền cầm quyển sách đưa ra cho Diệp Vân Thường.

Diệp Vân Thường nhìn nhìn quyển sách trong tay,đó là một quyển sách bình thường nhưng trên bìa sách lại có những hoa văn cổ xưa, sách có màu cổ đồng, phía trên còn có hai chữ “Đan tịch”, dường như nàng đã biết thứ gì thu hút, kêu gọi nàng đến đây rồi. Quyển sách trong tay nàng giống như có linh tính, lúc này nó rung rung, phát tiếng kêu to: “Ong!” “Ong!” “ Ong!” Nàng thấy quyển sách động đậy liền ngạc nhiên.

Bên Diệp Trí Mặc cũng là cảnh tượng như vậy. Quyển sách kêu to, dường như nó cảm nhận được gì đó từ trên người của tỷ tỷ hắn.

“Đây là làm sao? Nó làm sao vậy?” Diệp Trí Mặc lên tiếng hỏi Phượng Vũ, hắn cũng ngạc nhiên, lần đâu tiên hắn nhìn thấy cảnh này. Một quyển sách biết động đậy.

“ Có vẻ như chúng ta đã đoán đúng rồi! Bây giờ Diệp cô nương chỉ cần nhỏ giọt máu của mình lên quyển sách thì sẽ biết ngay thôi mà.” Phượng Vũ đáp lời.

“Được!” Diệp Vân Thường nghe Phượng Vũ nói vậy liền lấy trong người ra một cây châm nhỏ, sau đó châm vào đầu ngón tay nhỏ hai giọt máu lên quyển sách, nhìn chằm chằm vào nó.

Ngay lúc này trong quyển sách tràn ra một cổ hào quang màu xanh nhạt, không đợi sự đồng ý của Diệp Vân Thường liền mạnh mẽ tiến vào đầu nàng.

Chuyện này... Đã xảy ra chuyện gì?

Hít!

Sau đó đầu Diệp Vân Thường đau như muốn nổ tung, nàng ôm đầu thật chặt, khuôn mặt đau đến trắng bệch.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu...

Cơn đau liền giảm dần, Diệp Vân Thường không biết chuyện gì đã xảy ra...

Phượng Nhi cùng Phượng Vũ, hai người nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt kinh ngạc không nói lên lời, Đan tịch nhận chủ? Hai bọn họ cũng không hiểu tại sao, không phải nó chỉ khế ước với chủ nhân thôi sao, vì sao nữ nhân này?

Trong lúc hai người Phượng Nhi nhìn chăm chú Diệp Vân Thường khế ước với đan tịch thì trong ánh mắt Diệp Trí Mặc lóe lên một tia sáng không rõ ý nghĩa, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.

“Lúc nãy là...” Diệp Vân Thường mở mắt, nhìn đan tịch trong tay, chân mày nhíu lại, lúc này bỗng dưng có một cơn gió thổi qua.

“Chúc mừng Diệp cô nương đã thành công ký khế ước với Đan tịch. Từ giờ trở đi cô nương đã là chủ nhân của quyển sách này!” Phượng Nhi lên tiếng chúc mừng, giọng nói không giấu nổi niềm vui mừng.

Trong một khắc đó Diệp Vân Thường nhìn thấy có một bóng người hiện lên trong đầu, người đó dường như đang nói gì đó với nàng nhưng tiếng nói quá nhỏ, hoàn toàn không nghe được người đó nói, nàng muốn bước đến gần để nhìn rõ hơn thì bóng người đó liền biến mất. Cuối cùng là người đó nói gì với nàng vậy?

Phượng Vũ khó hiểu nhìn sang Phượng Nhi ngồi bên cạnh. Tại sao đan tịch lại nhận nữ nhân này làm chủ nhân rồi? Thực lực nàng chỉ mới đạt võ giả cấp năm, còn kém rất xa với chủ nhân.