Người Chơi Mạnh Nhất Hồi Quy

Chương 24: Bạo Long Hắc Ám



“Cậu giải thích sao về chuyện này đây hả Jin Han?”

“Không lẽ cậu và Chloe…”

“Không không không,không phải như mọi người nghĩ đâu.”

“Nếu không phải thì đứa trẻ kia là thế nào?”

Kayden chỉ tay về phía đứa trẻ đang chơi với Ilya và Latifah.

“Mái tóc màu trắng giống Chloe,đôi mắt màu đen giống cậu nếu như đây không phải là con của hai người thì là của ai?”

“Nếu như xét theo một cách nào đó thì đứa trẻ kia là con của chúng em thật.”

“Vậy là cậu thừa nhận rồi sao?”

“Mọi người bình tĩnh nghe tôi nói,đứa trẻ kia không phải một con người mà là một con rồng.”

“Một con rồng?!”

“Đúng vậy,con bé được sinh ra trong một quả trứng của một sinh vật gọi là Bạo Long Hắc Ám,lí do con bé gọi chúng tôi là bố mẹ có thể là vì khi chúng tôi nhỏ máu vào quả trứng thì quả trứng ấy đã tự động nhận chúng tôi là bố mẹ của nó.”

Park Jin Han vừa nói xong thì đứa bé chạy đến và ôm chân anh sau đó gọi một tiếng.

“Bố ơi.”

Park Jin Han bế đứa trẻ và đặt lên cổ mình,đứa trẻ vui vẻ nghịch tóc của anh.

Kim Do Won lên tiếng.

“Thế anh định làm thế nào với đứa trẻ này đây?”

“Còn làm thế nào nữa tất nhiên là nuôi con bé lớn rồi,hiện tại con bé đang ở thời kì sinh trưởng đợi khi con bé tới được thời kì đỉnh phong thì sẽ là một nguồn trợ lực lớn cho chúng ta.”

“Mặc dù hiện tại con bé đang ở thời kì sinh trưởng nhưng cũng đừng coi thường con bé bởi vì trừ tôi và Chloe ra thì con bé mạnh hơn tất cả mọi người đấy.”

“Không thể nào anh đang nói quá lên đúng không?Nó chỉ là một đứa trẻ làm thế nào mà đánh bại được bọn tôi chứ?”

“Với lại mặc dù con bé không thực sự là con anh nhưng dòng máu đang chảy trong người con bé là của anh,anh nở lòng nào chỉ xem con bé là một thứ vũ khí thôi sao?”

“Đúng vậy,mặc dù trong người con bé đang chảy dòng máu của tôi nhưng quái vật vẫn là quái vật,chúng ta chưa chắc đã có thể kiểm soát được nó,hôm nay nó còn gọi chúng tôi là bố mẹ ngày mai có khi nó sẽ tấn công chúng tôi không chừng.”

Mọi người tức giận khi nghe thấy Park Jin Han nói thế.

“Anh nói hơi quá rồi đấy,nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà.”

“Tôi không hề nói quá,đứa trẻ này nếu như không trông nom nó cẩn thận thì sau này nó là một tai họa lớn.”

Kayden tức giận tiến đến chổ Park Jin Han và nắm lấy cổ áo anh.

“Jin Han anh luôn tôn trọng quyết định của em trong mọi trận chiến nhưng lần này em lại muốn một đứa trẻ như thế trở thành vũ khí của mình em có còn là con người nữa không?”

Park Jin Han đặt đứa trẻ trên vai mình xuống,đứa trẻ thấy thế liền chạy đến chổ mẹ mình,Chloe bế đứa trẻ lên tay mình và nhìn về phía Park Jin Han.

“Tôi thấy anh Kayden nói đúng đấy,nó chỉ là một đứa trẻ thôi nếu như nó đã coi chúng ta là gia đình của nó thì chúng ta cũng phải có bổn phận nuôi nấng nó.”

“Nếu nó là một đứa trẻ bình thường thì tôi không có ý kiến gì về điều đó nhưng nó không phải là đứa trẻ mà là một con quái vật,bản tính của Bạo Long Hắc Ám là sự hủy diệt cho dù mọi người có nuôi nấng nó tốt cỡ nào thì bản tính của nó vẫn sẽ không thay đổi.”

“Nó chỉ là lời nói của anh thôi,anh còn không có bằng chứng nào về điều đó.”

‘Bằng chứng à,bằng chứng tôi có chứ trong kiếp trước quả trứng Bạo Long Hắc Ám đầu tiên nở ra thì mọi người điều nói những lời y hệt như Chloe và Kayden lúc này.’

‘Những người đó quyết định nuôi nấng nó nhưng khi nó vừa lên thời kì trưởng thành thì nó đã hủy diệt toàn bộ nơi đó cùng với những người nuôi nấng nó và đã trở thành một trong những thảm họa không kém cạnh những vị thần cho nhân loại.’

‘Tôi cũng muốn nói tất cả cho mọi người lắm nhưng bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để nói.’

Mọi người thấy Park Jin Han im lặng thì mọi người giải tán,Kayden bỏ cổ áo của Park Jin Han ra và quay người rời đi trước khi đi anh ấy có nói một câu.

“Lần này cậu đã làm tôi thất vọng Jin Han.”

Nói xong câu đó thì anh ấy rời đi,Chloe cũng nhìn Park Jin Han bằng một ánh mắt có chút thất vọng và tức giận sau đó cô cũng rời đi cùng với đứa trẻ trên tay quay lại phòng của mình.

Cô đi về phòng rồi đóng cửa lại,lúc này thì đứa trẻ có hỏi cô rằng.

“Mẹ ơi,tại sao mọi người lại nổi giận với bố?Bố làm sai chuyện gì hả mẹ?”

Chloe nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ và nở một nụ cười dịu dàng.

“Đúng vậy bố con đã làm sai nên mọi người mới giận bố.”

“Thế mẹ có giận bố không?”

“Mẹ có chứ nhưng mẹ nghĩ bố con chỉ đang làm mọi thứ thái quá lên mà thôi có thể sau một thời gian nữa bố con sẽ làm lành lại với mẹ và mọi người ấy mà,cho nên trong thời gian này con đừng làm phiền bố con nhé.”

“Vâng con hiểu rồi ạ.”

Đứa trẻ nhận được câu trả lời của mình thì liền nhảy lên giường sau đó nằm kế bên Chloe.

“Mẹ ơi,khi bố làm lành với mẹ và mọi người thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhau được không ạ?”

Chloe nhẹ nhàng gật đầu.

“Được,khi bố con làm lành với mẹ và mọi người thì chúng ta sẽ ngủ cùng nhau cho đến lúc đó thì tạm thời bây giờ con ngủ chung với mẹ nhé.”

“Vâng ạ con hiểu rồi.”

Đứa trẻ vui vẻ khi nhận được câu trả lời sau đó nhắm mắt lại và đi ngủ,Chloe thấy vậy liền đắp chân cho đứa trẻ và cũng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Lúc này Park Jin Han đã về phòng của mình,anh đặt tay lên trán và suy nghĩ.

“Chẳng lẽ mình làm sai rồi sao?”

Anh nhắm mắt lại sau đó nói.

“Yidhra tôi muốn gặp cô.”

Khi anh mở mắt ra lần nữa thì đã ở phòng của Yidhra rồi,anh tiến đến bàn trà và ngồi xuống.

Yidhra thấy anh tiến tới thì liền rót cho anh một tách trà và hỏi.

“Lí do lần này anh đến là gì,cần tôi giúp chuyện gì sao?”

“Không chỉ là tôi muốn hỏi cô một vài chuyện mà thôi.”

“Chuyện gì?”

Park Jin Han kể hết toàn bộ câu chuyện về quả trứng cũng như quyết định của anh về việc chỉ xem con bé là vũ khí chứ không phải là con mình.

Yidhra nhâm nhi một ngụm trà sau đó nói.

“Hừm,tôi hiểu câu chuyện của anh rồi cho nên lần này anh đến đây là để xin lời khuyên từ tôi đúng chứ?”

“Đúng vậy,cô có lời khuyên gì về điều này không?”

“Thật ra cách mà anh làm cũng không sai,Bạo Long Hắc Ám vốn nó được sinh ra nhầm mục đích mang đến sự hủy diệt cho mọi thứ nhưng có thể anh không biết một điều khi Bạo Long Hắc Ám được sinh ra thì nó sẽ ở trạng thái một con rồng nhỏ rồi từ từ trưởng thành chứ không phải là một đứa bé như anh nói.”

Park Jin Han khi nghe cô nói thế thì liền nhìn cô với vẻ mặt bất ngờ.

“Điều cô nói là thật à?”

“Đúng vậy,lúc trước anh có nói với tôi về chuyện có hai con Bạo Long Hắc Ám được sinh ra vậy anh đã tận mắt thấy nó chưa?”

“Chưa,tôi chỉ được nghe kể lại và tìm hiểu trong ghi chép của những người trước mà thôi chứ tôi chưa thấy tận mắt lần nào.”

“Lần đầu tiên Bạo Long Hắc Ám được sinh ra nó cũng giống như con bé bây giờ nhận những người đã nhỏ máu vào quả trứng và khiến quả trứng phát sáng,những người họ đã nuôi nấng nó để có thể chống lại những vị thần kia.”

“Tuy nhiên khi nó lên thời kì trưởng thành thì nó đã phá hủy toàn bộ nơi nó cũng với những người nuôi nấng nó,cuối cùng thì vì để nó không trưởng thành thêm mà những người khác đã tiêu diệt nó.”

“Lần thứ hai Bạo Long Hắc Ám được sinh ra thì cũng giống như lần đầu nhận người khiến quả trứng phát sáng làm chủ,họ cũng nuôi nấng nó lên thời kì trưởng thành tuy nhiên khi họ đang nguyên cứu nó có giống như con đầu tiên không thì các vị thần đã phát hiện ra họ và đã tiêu diệt bọn họ cùng với con Bạo Long Hắc Ám được đó.”

“Nhưng theo ghi chép mà tui tìm được thì trước khi bị thần tiêu diệt thì con Bạo Long Hắc Ám đó cũng có những dấu hiệu như tấn công người khác và phá hủy một vài thứ cho nên từ đó tôi kết luận rằng bản tính của Bạo Long Hắc Ám không bao giờ thay đổi.”

“Vì thế khi tôi ấp quả trứng thì tôi đã đưa ra quyết định sẽ dùng chiếc chìa khóa mở kho vật phẩm và làm một khế ước chủ tớ tớ với con Bạo Long Hắc Ám đó.”

“Hừm,thế ước chủ tớ à,quyết định hay đấy.”

“Thế cô có biết tại sao con Bạo Long Hắc Ám này lại là một bé gái chứ không phải là một con rồng không?”

“Hiện tại tôi cũng không chắc lắm về điều này nhưng tôi có một suy đoán không biết anh có muốn nghe không?”

“Cô nói thử xem.”

“Tôi nghĩ lí do quả trứng sinh ra một bé gái là vì đó là một vị Long Thần chuyển sinh.”

“Long Thần chuyển sinh?”

“Đúng vậy,chỉ có khả năng này là hợp lý nhất trong trường hợp này mà thôi.”

“Nếu như con bé thật sự là một vị Long Thần nào đó chuyển sinh thì con bé có thể lấy lại kí ức của mình không?”

“Có thể,khi đến một thời điểm nào đó thì con bé sẽ lấy lại được tất cả kí ức của mình.”

Park Jin Han nhìn ly trà trong tay rồi thở dài một tiếng.

“Haiz,nếu như con bé lấy lại được toàn bộ kí ức thì với tính cách của những Long Thần thì chắc chắn sẽ không chịu ở cùng chúng tôi đâu.”

“Và một điều nữa tôi muốn nói với anh đó là có thể con bé là chuyển sinh của Long Thần nhưng bây giờ thân xác là của Bạo Long Hắc Ám nên con bé vẫn có khả năng sẽ hủy diệt mọi thứ nhưng do là chuyển sinh của Long Thần nên tỉ lệ sẽ giảm xuống.”

“Mặc dù tôi nói là giảm xuống nhưng không gì là không thể nói chung anh vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Tôi biết rồi,cảm ơn cô.”

Nói xong Park Jin Han mở mắt ra lần nữa thì anh thấy trời đã sáng,anh mở cửa phòng ra và tiến đến phòng khách.

Khi anh ra phòng khách thì thấy mọi người đã ở đó trước rồi,anh bước tới ghế của mình và ngồi xuống.

Mọi người ăn sáng với một bầu không khí không mấy vui vẻ gì còn những đứa trẻ chưa hiểu chuyện gì thì vẫn vui vẻ vừa ăn vừa cười nói với nhau.

Khi ăn sáng xong thì Park Jin Han lên tiếng.

“Mọi người tôi thừa nhận hôm qua tôi có làm quá mọi chuyện lên cho nên tôi xin lỗi mọi người.”

“Cuối cùng em cũng nhận ra lỗi của mình rồi sao?”

“Em thừa nhận hôm qua đã làm quá lên nhưng em vẫn giữ quan điểm của mình Bạo Long Hắc Ám là một sinh vật quá nguy hiểm cho nên em quyết định lựa chọn quan sát,trong thời gian quan sát em sẽ không làm hại con bé cũng như là không biến con bé thành vũ khí.”

Park Jin Han nói với một vẻ mặt nghiêm túc.

“Em thật là…”

Kayden thở dài một tiếng sau đó nói.

“Haiz,được rồi anh biết em không phải là người xấu,anh cũng không biết tại sao em lại đề phòng con bé như thế nhưng lần này anh sẽ tôn trọng quyết định của em Jin Han.”

Khi nghe Kayden nói thế thì mọi người cũng gật đầu đồng ý với Kayden.

“Cảm ơn mọi người.”

Lúc nãy đứa trẻ chạy đến và ôm lấy chân Park Jin Han.

“Ba ơi,ba làm lành với mọi người rồi sao?”

Lúc này Park Jin Han nhìn đứa trẻ trước mặt rồi rời vào trầm tư.

‘Một đứa trẻ dễ thương như vậy thật sự trong tương lai sẽ đem lại sự hủy diệt thật sao?’

Park Jin Han lúc này đang đấu tranh với suy nghĩ của mình sau đó thì anh đưa ra quyết định.

‘Mình đã lựa chọn quan sát rồi thì khoản thời gian này mình sẽ xem con bé là con gái mình,mình sẽ làm mọi cách để con bé không trở thành sinh vật hủy diệt giống như lời nói của mọi người.’

“Phải bố đã làm lành với mọi người rồi.”

Nói xong Park Jin Han bế đứa trẻ lên tay.

“Chloe cô đặt tên cho con bé chưa?”

“Vẫn chưa,anh thì sao?”

“Tôi cũng chưa,thế cô nghĩ thế nào nếu chúng ta cùng ngồi xuống và suy nghĩ tên cho đứa trẻ?”

“Ừm đó là một ý kiến hay.”

Sau đó Park Jin Han và Chloe ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu suy nghĩ tên cho đứa trẻ,hai người liên tục đưa ra những cái tên mà mình thấy hay nhưng hai bên điều phản đối lẫn nhau cuối cùng thì Chloe quyết định lấy một cái tên.

“Isabella,anh thấy cái tên Isabella này thế nào?”

“Isabella à,tên hay đó vậy chúng ta quyết định gọi con bé là Isabella nhé.”

“Ừm.”

Park Jin Han nhìn đứa trẻ đang chơi với mọi người thì liền bảo đứa trẻ sang chổ mình,đứa trẻ thấy Park Jin Han đang gọi mình thì liền chạy về phía anh.

“Bố gọi con có chuyện gì vậy ạ?”

“Sau một thời gian suy nghĩ thì bố và mẹ con quyết định cho con một cái tên,Isabella con thấy thế nào?”

Đứa trẻ vui mừng khi biết được mình đã có được một cái tên.

“Con vui lắm ạ.”

Park Jin Han và Chloe nhìn nhau sau đó nở một nụ cười dịu dàng.

“Thế thì tốt rồi.”