Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 155: Thức thời là kẻ tuấn kiệt



Khi ông Tám giơ tay lên định tát Đông Hải Đào thêm một lần nữa thì Mạc Phong phất tay khẽ cười: “Bỏ đi, so đo với cái thứ cỏn con này hay lắm sao?”

Anh nói ra câu đó mới tự nhiên làm sao.

Cái thứ cỏn con!

Có thể trong mắt anh, Đông Hải Đào chẳng là gì.

“Sao có thể được, vừa rồi cái đám này ức hiếp cậu Mạc như vậy, cậu yên tâm, chuyện hôm nay cứ giao cho tôi, đảm bảo sẽ dàn xếp ổn thỏa cho cậu!”

Ông ta đã muốn can thiệp thì đương nhiên Mạc Phong cũng không nói thêm gì: “Vậy phiền ông Tám rồi! Có điều tôi không thích ăn chùa, tính bill đi, tôi trả tiền!”

“Sao cậu Mạc lại nói vậy, cậu tới chỗ tôi mà tôi lại bắt cậu trả tiền sao? Hôm nay bill này tính cho tôi, xảy ra chuyện như thế này thì coi như tôi đền!”

Không hổ danh là kẻ lão làng ở Giang Hải, nói chuyện cũng vô cùng có nghĩa khí.

Ông Tám và Mạc Phong nói chuyện thêm vài câu, dù sao thì ông ta cũng muốn tìm mọi cách để thân quen với anh nên còn đưa cho anh một tấm danh thiếp, nói anh lần sau tới nhớ gọi điện, ông ta sẽ sắp xếp phòng Vip nhất và toàn bộ đồ ăn đều được giảm giá một nửa, rượu bia uống thỏa thích.

Đây rõ ràng là chiêu trò để lôi kéo mối quan hệ nhưng nghe có vẻ đằng cấp hơn trò đưa tiền trực tiếp rất nhiều.

Ngay sau đó ông Tám kêu người vứt đám Đông Hải Đào ra khỏi khách sạn, không phải đuổi mà là vứt!

Còn viết giấy thông báo vĩnh viễn không cho bọn chúng bước vào trong.

Bị vứt ra ngoài mất mặt hơn bị đuổi nhiều, hơn nữa còn bị vứt ra hẳn ngoài đường.

Trong phòng.

Chỉ còn lại Tô Nguyệt và Mạc Phong.

Vừa nãy đi vệ sinh, Mạc Phong chưa ăn no, hơn nữa đám người kia cứ chuốc rượu nên bụng anh chỉ toàn nước.

“Nói đi, có chuyện gì thế?”, Tô Nguyệt quay qua nhìn anh.

Mạc Phong đang ăn nhồm nhoàm: “Cô nói gì cơ? Đồ ăn nhiều thế này mau ăn đi, lãng phí quá!”

Anh vừa ăn vừa uống, có lẽ bộ dạng ăn uống như trâu bò này mới là bản tính của anh.

Trước đó để giữ thể diện cho Tô Nguyệt nên có lẽ anh không dám ăn gì.

Cũng không biết tại sao Tô Nguyệt lại cảm thấy cách anh ăn rất chân thực dù khá xấu xí.

“Há miệng ra nào!”, Mạc Phong bóc một con tôm đưa tới trước mặt Tô Nguyệt.

Phụt… Tô Nguyệt bật cười, sao cô ta có cảm giác cha nội này vừa là sát thần không ai có thể chọc giận lại có đôi khi giống như một đứa trẻ nhỉ.

Cô ta há miệng, Mạc Phong đưa con tôm vào miệng cô ta: “Thế nào, cũng được đấy chứ, dù không giống hoàn toàn hương vị Pháp nhưng cũng khá ok nhỉ!”

“Anh…Anh từng sống ở nước ngoài thật à?”, Tô Nguyệt nói ra sự hoài ngờ của mình.

Tiếng nước ngoài nói trôi chảy, lại rất có hiểu biết về ẩm thực, mặc dù có đôi khi nhìn hơi hèn nhưng sau khi tiếp xúc thì cảm thấy anh là một người khá thú vị.

Mạc Phong nhún vai cười nói: “Đoán đúng rồi đấy, nhưng không có thưởng đâu!”

“Anh còn có tài năng gì nữa? Kiểu…cực kỳ lợi hại ấy!”, Tô Nguyệt chớp chớp đôi mắt xinh đẹp với vẻ sùng bái.

Anh quay đầu qua nhướn mày cười đểu: “Có chứ, tôi lợi hại khoản lên giường, hay là tôi biểu diễn cho cô xem nhé?”

“Cút…”

Tô Nguyệt khoanh tay quay phắt đi và không nói thêm gì.

Đợi sau khi Mạc Phong ăn uống no nê, hai người mới rời khỏi phòng. Ông Tám tiễn họ ra tận cửa.

Cái dáng vẻ cung kính đó khiến người khác mà không biết còn tưởng ông ta là đàn em của anh.

Quả nhiên là gã này sau khi được giáo huấn cho một trận thì trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều. Mạc Phong cũng đánh giá cao ông ta, kẻ thức thời chính là tuấn kiệt!

Không giống vài kẻ dù có dạy dỗ thế nào thì não cũng như cá vàng, cuối cùng chết mà không biết vì sao lại chết.

“Sao anh lại quen ông ta thế?”, Tô Nguyệt nghi ngờ hỏi.

Không phải ai cũng khiến ông Tám phải cung kính như vậy. Dù là Tô Thanh Hà tới thì cùng lắm ông ta cũng chỉ tỏ ra lịch sự, ấy thế mà ông ta tiếp đón Mạc Phong cứ như tổ tông vậy.

Anh phất tay cười nói: “Trước đây bọn họ thường tới gây rắc rối tại công ty, sau đó tôi tìm thời gian tới thăm hỏi hội Hắc Long nên sau này thành ra như thế!”

Tô Nguyệt nheo mắt.

Thăm hỏi mà gã này nói tới chắc chắn không hề đơn giản như bề ngoài. Khiến ông Tám phải run rẩy như vậy thì chắc chắn tình hình khi đó khủng khiếp hơn trong tưởng tượng nhiều.

Miếu Hoàng Thành ở Giang Hải.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mục Thu Nghi không về nhà ngay mà tới miếu Hoàng Thành.

Trước đó lão hòa thượng đã nói với cô là ông ngoại sẽ còn sống được ít nhất mười năm nữa. Giờ bệnh của ông cụ Trần càng ngày càng tốt lên, đến bác sĩ còn nói là kỳ tích.

Nếu nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa thì còn có thể xuất viện.

Tất cả đều đúng như quẻ bói đầu tiên của lão hòa thượng.

Bây giờ cô đi tìm hòa thượng là vì quẻ bói thứ hai, muốn tới xác nhận lại một lần nữa.

Sau hội miếu, hơn nữa lại đang là ban ngày nên miếu Hoàng Thành không nhộn nhịp như trước đó, chỉ có lẻ tẻ ít người đi tản bộ.

Cửa miếu Hoàng Thành cũng được đóng kín.

Mục Thu Nghi bước tới cầm nắm cửa và đập.

Cộp cộp cộp… “Có ai không? Có ai ở đây không?”, Mục Thu Nghi vừa đập nhẹ vừa hô lên.

Cạch… Cánh cửa được mở, một tiểu hòa thượng bước ra.

“Xin hỏi nữ thí chủ có chuyện gì không? Hôm nay phạm thái tuế không thể thắp hương, xin thí chủ ngày mai hãy tới!”, tiểu hòa thượng cung kính khom người.

Mục Thu Nghi vội vàng phất tay cười: “Không không không, tôi không tới thắp hương. Xin hỏi vị hòa thường thường ngày hay ngồi trước cửa xem bói có ở đây không? Tôi tìm ông ấy có chút việc!”

“Cô nói tổ sư Tuệ Minh phải không? Ông ấy viên tịch hôm qua rồi!”

Rõ ràng là Mục Thu Nghi chưa hiểu viên tịch là gì.

“Viên…viên tịch là gì?”, cô nghi ngờ hỏi.

Tiểu hòa thượng cúi đầu niệm: “A Di Đà Phật, tổ sư đã tọa hóa, nói như người bình thường là đã ra đi rồi!”

“Không thể nào, hôm qua tôi còn gặp ông ấy, tinh thần rất tốt, sao có thể nói đi là đi được?”, Mục Thu Nghi cảm thấy bất lực, Tối qua khi gặp ông ấy, tinh thần của ông còn rất tốt, không hề giống như đang bị bệnh, mà dù có bị bệnh, dù có là bệnh hiểm nghèo thì cũng không thể nói chết là chết ngay được.

“Tổ sư đã hưởng thọ một trăm linh tám tuổi, chỉ cần tâm ý của người mãn nguyện thì sẽ tự động yên tâm rời bỏ thế tục!”, vị tiểu hòa thượng vẫn cung kính khom người nói với Mục Thu Nghi.

Nhưng cô vẫn không tin, tối qua vẫn còn bình thường mà sao hôm nay đã ra đi như vậy chứ.

“Cậu chắc chứ?”

“Người xuất gia không ăn nói hàm hồ, hơn nữa nếu tiểu hòa thượng tôi nói dối thì có lợi gì cho tôi chứ?”, tiểu hòa thượng chắp tay cung kính nói.