Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 165: Người không nhẫn tâm thì không thể trụ vững



Rời khỏi câu lạc bộ Tử Vân Hiên, Mục Thu Nghi định lái xe về nhà.

“Bà xã, hay là em ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, để anh lái xe!”, Mạc Phong gãi đầu cười.

Cô chần chừ vài giây rồi ném chìa khóa cho Mạc Phong: “Được, cho anh cơ hội thể hiện!”

Cô mở cửa, ung dung ngồi vào tay lái phụ.

Mạc Phong vừa lái xe vừa ngâm nga: “Bà xã, em còn bao nhiêu người theo đuổi nữa, hay là anh tìm thời gian xử lý cả đám hết một lượt luôn, như vậy sau này chỉ còn lại anh bên cạnh em thôi!”

“Người theo đuổi tôi xếp hàng từ đây sang tận Pháp đấy, anh chắc có đủ thực lực để xử lý hết chứ?”, Mục Thu Nghi cười lạnh lùng.

“Quả nhiên không phải người một nhà thì quan điểm sẽ không giống nhau, trước đó em còn nói anh yêu bản thân mình quá, giờ em còn yêu bản thân em hơn anh đấy!”, anh nhướn mày cười đểu.

Mục Thu Nghi ngẩng đầu tức giận lầm bầm: “Ai cùng nhà với anh, vô liêm sỉ!”

Đúng lúc này, chiếc xe bỗng bị rung lắc mạnh.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy!”

Mạc Phong khẽ mỉm cười: “Trả thù phải trả liền tay, thú vị đấy!”

Đột nhiên.

Đuôi xe bị tông mạnh, Mục Thu Nghi nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy ba chiếc xe đang theo sát phía sau, thi thoảng còn tông vào đuôi xe của cô.

“Vợ à, em thắt dây an toàn đi, bây giờ anh sẽ thể hiện cho em xem cái gọi là chiến thần xa lộ!”, Mạc Phong đanh mặt, đạp ga hết cỡ và còn mở cửa sổ xe ra.

Gió thổi quá mạnh khiến Mục Thu Nghi không thể mở nổi mắt: “Anh chạy chậm lại, nguy hiểm quá!”

Lúc này một chiếc xe Volswagen chạy áp sát bên trái Mạc Phong, định tông vào xe của anh thì anh đạp mạnh chân phanh khiến chiếc xe kia đâm thẳng vào vành đai đường.

“Xì, có vậy thôi sao?”, Mạc Phong hừ giọng lạnh lùng Tới cầu Giang Hải thì ba chiếc xe kia càng thêm quá đáng.

Bên trong chiếc BMW 740, một thanh niên tóc vàng hoe trầm giọng nói vào bộ đàm: “Thằng nhãi cũng có chút bản lĩnh, nghe theo lệnh của tao kẹp nó ở giữa rồi ép nó lao xuống cầu!”

“Bên dưới là sông, sẽ gây ra án mạng mất!”

“Sợ cái gì, có cậu Châu chống lưng, yên tâm làm đi!”

“Dạ…”

Mạc Phong lái chiếc Porsche lướt đi như một cơn gió.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”, Mục Thu Nghi nghi ngờ nói.

Anh hơi quay đầu mỉm cười: “Em nói xem hôm nay đã đắc tội với ai, em quên rồi sao?”

“Châu Phi sao? Anh nói đám người này là do Châu Phi cử tới à? Anh ta định làm gì thế?”

Định làm gì ấy à?

Đương nhiên là Châu Phi muốn có được Mục Thu Nghi, còn Mạc Phong thì có lẽ là muốn anh biến mất khỏi thế gian này!

Anh đạp mạnh chân ga, vượt qua chiếc xe tải trước mặt.

Chiếc BMW phía sau thì đâm thẳng vào đuôi chiếc xe tải.

Rầm… Nhưng hai chiếc xe còn lại thì vẫn đuổi sát nút, ép Mạc Phong phải lái xe sát thành cầu.

Chỉ cần ép thêm chút nữa thôi là chiếc Porsche sẽ rơi xuống.

Khi chiếc Volswagen định lao về phía chiếc Porsche của Mạc Phong thì anh đột ngột bẻ lái một góc chín mươi độ, khiến chiếc xe trượt một góc hoàn hảo trên đường.

Rầm… Còn chiếc Volkswagen thì lao thẳng vào thành cầu và rơi xuống sông.

Trên cầu trở nên hỗn loạn, chiếc xe còn lại cũng không dám đuổi theo nữa.

Mục Thu Nghi ngồi ở tay lái phụ ngây cả người ra.

“Vừa rồi…chiếc xe đó bị rơi xuống rồi phải không?”, cô sợ hãi quay qua nói với Mạc Phong.

Nếu mà xảy ra án mạng thì Mạc Phong sẽ phải chịu trách nhiệm.

Nhưng anh vẫn chỉ nhún vai mỉm cười: “Rơi xuống rồi nhưng không có nghĩa là sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa, chúng ta là người bị hại, nếu như vừa rồi không phải anh né được thì người rơi xuống là chúng ta đấy! Có những chuyện, lương thiện quá không có tác dụng gì, em phải nhẫn tâm!”

Tại trụ sở của nhà họ Châu ở Giang Hải.

“Mọi chuyện thế nào rồi?”, Châu Phi đứng khoanh tay bên cửa sổ trầm giọng hỏi.

Gã tóc vàng hoe quỳ dưới đất, toàn thân ướt như chuột lột và run rẩy nói: “Cậu Châu…người…người chạy mất rồi…giờ không biết thằng Thanh sống chết thế nào, còn đang đi cấp cứu trong bệnh viện!”

Bốp… Một cốc trà đập thẳng vào đầu thanh niên tóc vàng hoe.

Rõ ràng là hắn có thể né nhưng lại chịu bị đánh.

“Tôi nuôi cái lũ vô dụng này làm cái gì không biết? Hôm nay tôi bị thằng nhãi đó giễu cợt thê thảm như vậy, kêu mấy người trừ khử hắn mà lại suýt nữa bị hắn khử lại à! Đúng là mất mặt!”, Châu Phi tức tới đỏ mắt gầm lên.

Hôm nay không những anh ta bị Mạc Phong làm nhục hai lần mà quan trọng nhất là gã này còn cố tình chơi đểu anh ta, một miếng đất chỉ cần tám triệu là có được mà anh ta lại phải bỏ ra một trăm triệu!

Nếu để ông già ở nhà biết được thì có lẽ lại bị ông ấy chửi cho là chỉ biết gây chuyện. Anh ta luôn muốn chứng minh thực lực của mình trước mặt bố nhưng lần nào cũng xôi hỏng bỏng không.

“Con chửi bọn nó là đồ ngu, bản thân con cũng có tốt được hơn chút nào!”

Cửa phòng từ từ mở ra.

Một người đàn ông trung niên từ ngoài bước vào.

Khuôn mặt cương nghị của ông ta có nét giống Châu Phi.

“Bố!”, Châu Phi cúi đầu nói.

Người đàn ông này chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Châu Thị – Châu Nhược Niên.

Bốp… Một cú tát giáng xuống, năm ngón tay đỏ ửng hằn lên má của Châu Phi.

“Đồ vô dụng, từ sáng tới tối chỉ giỏi gây sự, con có biết huy động một trăm triệu gây ảnh hưởng tới mức nào cho nhà họ Châu chúng ta không? Vốn lưu động đã hạn hẹp lắm rồi, vậy mà suốt ngày chỉ biết làm loạn!”, Châu Nhược Niên hận một nỗi sắt không rèn được thành thép.

Sản nghiệp càng lớn thì vốn liên quan cũng càng nhiều.

Dù họ có bất động sản trị giá hàng chục, hàng trăm tỉ tệ nhưng vốn lưu động thì chưa tới một tỷ.

Kinh doanh cần phải xoay vòng vốn, tiền vốn này sẽ đảm bảo vòng sản xuất không bị ngắt quãng.

Tập đoàn Kim Tư Nhã cũng vậy. Mặc dù giá trị của công ty đã vượt qua mười tỷ nhưng phần lớn đều là giá trị cổ phiếu.

Cô không thể nào bán được hết cổ phiếu để có tiền mặt ngay được.

Châu Phi cảm thấy khó chịu khi bị tát, nên đổ hết trách nhiệm lên Mạc Phong.

“Tất cả là tại thằng nhãi đó chơi khăm con, nếu không con đã không bị dính vào. Bố, có thể không xem buổi đấu giá này là thật không? Hoặc đưa cho bọn họ hai mươi triệu là được!”

Châu Nhược Niên giơ tay lên định tát một phát nữa: “Con không thấy mất mặt nhưng bố mất mặt, biết là hố mà còn cố nhảy vào, lại còn mất một trăm triệu mua một vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi! Chuyện gì con cũng nghĩ đơn giản như vậy sao? Nhà họ Châu mà không bỏ tiền ra thì nước bọt của những kẻ đàm tiếu bên ngoài cũng đủ để dìm chết con đấy!”