Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 169: Thả con săn sắt bắt con cá rô



Cửa xe từ từ hạ xuống, Mục Thu Nghi liếc nhìn anh và lạnh lùng nói: “Lên xe đi!”

“Ok la!”, Mạc Phong cười đê tiện, lập tức mở cửa xe ngồi vào.

“Tôi qua anh không về, em lo lắm phải không?”

“Không hề!”

Mặc dù Mục Thu Nghi nói không nhưng từ đôi mắt thâm quầng của cô có thể nhận ra có lẽ bốn, năm giờ sáng cô mới chợp mắt được một lúc.

Con gái luôn nói một đằng làm một nẻo, thực ra biết rõ là bản thân đang lo lắng nhưng lại không chịu thể hiện ra.

Định thả con săn sắt bắt con cá rô sao!

Khi sắp tới công ty, Mục Thu Nghi bèn dừng xe bên đường: “Anh xuống đi, sắp tới công ty rồi, đi tiếp là sẽ bị người khác nhìn thấy mất!”

Phù… Cô trợn mắt: “Im miệng nhé! Quy định không được yêu đương nơi công sở là do tôi đặt ra, tôi sẽ chấp hành nghiêm chỉnh! Phải rồi, anh cũng chú ý vào, đừng có thân mật quá với những cô gái khác, cẩn thận không tôi trừ lương!”

Mạc Phong sà tới khẽ nhoẻn miệng: “Em ghen đấy à?”

“Biến…”

Cô đạp anh xuống xe, sau đó phóng đi.

“Cô gái này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách! Tối quá còn mới nhận mình là chồng cơ đấy!”

Cũng may không còn cách công ty quá xa, tới phòng bảo vệ, anh phát hiện rất nhiều người đang vây quanh Giang Tiểu Hải.

“Làm gì thế? Sáng sớm đã đánh bài hết với nhau à?”, Mạc Phong đứng ngoài gõ cửa với vẻ tức giận.

Cả đám nghe thấy vậy vội quay đầu lại rồi về vị trí của mình.

Vương Bưu cười khổ đi tới: “Anh Mạc, người anh em của anh lợi hại quá, có thể dựng lại hiện trường giết người mới ghê! Quá ngầu! Thế này mà làm bảo vệ thì phí của giời!”

“Dựng lại hiện trường giết người? Là ý gì?”, Mạc Phong chau mày, nghi ngờ hỏi.

Lúc này Giang Tiểu Hải ngẩng đầu khẽ cười: “Đội trưởng, anh có nghe nói về án mạng giết người khủng khiếp gần đây ở Giang Hải không?”

Hôm qua Tần Lam mới nói với anh, hôm nay Giang Tiểu Hải cũng lại nhắc tới, xem ra phải để tâm tới vụ án này thật rồi.

“Có nghe người khác nói sơ qua, nghiêm trọng lắm sao?”

Giang Tiểu Hải dùng kỹ thuật 4D, là kỹ thuật mà quân đội thường dùng, trong hình là một bóng người, tay cầm vũ khí đang từ từ tiến về phía cô gái.

Con dao đâm thẳng vào ngực cô gái, nhanh chuẩn và tàn nhẫn!

Sau đó là hắn dùng các loại công cụ sắc bén để lấy cơ quan nội tạng của cô gái ra.

“Đợi đã…thứ thuốc màu trắng bên cạnh trong video này có phải là Formalin để cấp đông không?”, Mạc Phong kinh ngạc hô lên.

“Đúng vậy! Như vậy có thể đảm bảo nội tạng không bị biến đổi trong thời gian ngắn sau khi lấy ra. Kỹ thuật này thường dùng rất nhiều ở châu Âu, còn một cách nữa là phủ sáp, dùng silicon hydroxide phủ lên cơ quan cũng có thể ướp tươi!”, Giang Tiểu Hải khẽ nâng gọng kính.

Đám đông bên cạnh sững sờ khi nghe thấy vậy, bọn họ hoàn toàn không hiểu hai người này đang nói gì.

Toàn là từ chuyên môn, cùng là bảo vệ mà tại sao họ lại khác thế?

Lúc này ti vi trong phòng bảo vệ chuyển sang tin tức buổi sáng.

“Tiếp theo là tin tức mới được cập nhật tối qua. Tối qua xảy ra một vụ án mạng. Vương Minh mười sáu tuổi trên đường đi học về đã không may gặp nạn, chúng ta có thể nhìn thấy trong video, khi cô ấy đi qua đường Vĩnh Ninh thì đã bị một kẻ mặc đồ đen kéo vào bên trong con hẻm…”

Sau khi một đoạn video được phát thì màn hình chuyển sang một hình ảnh khác.

Mạc Phong nhìn thấy cả Tần Lam trên tivi.

Đây chính là hiện trường vụ án, khi được tìm thấy thì thi thể đã không còn nguyên vẹ, toàn bộ nội tạng bị lấy sạch, cơ thể bị rạch ra, hơn nữa trước khi chết còn bị ít nhất năm người xâm hại.

“Đáng thương quá, mới mười sáu tuổi đã phải chết, hơn nữa còn chết thảm, thật đáng tiếc!”

“Đúng vậy, sao Giang Hải gần đây bất ổn vậy, đến tôi buổi tối cũng không dám ra khỏi cửa nữa!’ “Gần đây xảy ra mấy vụ rồi, về cơ bản tối nào cảnh sát cũng đi tuần mà vẫn không tránh được, không gây án được ở nội thành thì gây án ở ngoại thành!”

Rầm… Mạc Phong đấm mạnh vào tường, khiến bức tường lõm xuống.

“Đội trưởng anh…”, Giang Tiểu Hải cũng bị dọa hết hồn.

Những người khác càng sợ hãi hơn.

“Anh Mạc…anh làm sao vậy?”, Vương Bưu cẩn thận hỏi.

Anh hít một hơi thật sâu: “Không sao, làm việc đi!”

Mặc dù không ai biết rốt cuộc có chuyện gì với anh nhưng không ai dám hỏi nhiều.

Mạc Phong ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần. Anh suy nghĩ tới những lời nói hôm qua của Tần Lam, rốt cuộc anh có nên ra tay không Một khi ra tay thì toàn bộ tin tức về anh sẽ bị lộ hết.

Không chỉ có anh mà những người bên cạnh anh cũng có khả năng gặp phải rắc rối.

Nhưng nếu anh mặc kệ, chỉ dựa vào cảnh sát thì trong thời gian ngắn không thể nào tìm ra được đầu mối của tổ chức đó, dù có tìm được thì cũng không thể triệt hạ được ngay.

Điều này khiến Mạc Phong hết sức day dứt.

“Ấy, giám đốc An có bạn trai rồi sao?”, Vương Bưu kinh ngạc hô lên.

“Anh Mạc, anh xem này, giám đốc An rời đi với một người đàn ông!”

Anh day day thái dương, trầm giọng: “Chú ăn no nên rỗi hơi đấy à, người ta yêu thì kệ người ta đi!’ Thực ra anh cảm thấy hơi khó chịu khi nói ra như vậy vì dù sao trong xã hội hiện nay rất khó để tìm được một người tri thức hiểu chuyện như An Nhiên.

An Nhiên trong sáng và lương thiện, quan trọng nhất là còn xinh đẹp, có thể nói là cô có rất nhiều ưu điểm tốt của con gái.

Mạc Phong cảm thấy khá xao động khi nghe được thông tin An Nhiên có bạn trai.

Nhưng mà anh cũng nên biết đủ, không thể có cơm mà lại đòi phở được.

“Hóa ra giám đốc An thích thể loại giang hồ như vậy à? Thật không thể nhận ra được cô ấy lại hoang dã như vậy!”, Vương Bưu sà ra cửa sổ, lắc đầu khẽ cười.

Mạc Phong chau mày: “Là sao?”

“Em vừa nhìn thấy hình xăm trên tay người đàn ông kia, hình như là một giọt nước, nhưng lại màu đỏ!”

“Cái gì…”

Anh bỗng hô lên. Giang Tiểu Hải và anh nhìn nhau: “Giọt nước màu đỏ? Lẽ nào là…”

“Xin nghỉ giúp anh, anh ra ngoài có chút việc!”, Mạc Phong nói với Vương Bưu.

Sau đó anh lao thẳng ra ngoài, ngoài Giang Tiểu Hải ra thì tất cả những người khác đều ngây người.

“Hầy…xem ra Giang Hải sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”, Giang Tiểu Hải khẽ nhếch miệng cười.