Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 172: Làm con gái của ông thật mệt!



Một câu nói đã vạch trần tên của tổ chức bọn chúng khiến cả ba lập tức trở nên cảnh giác.

“Rốt cuộc mày là ai? Nếu như không có thù oán gì thì tốt nhất nước sông đừng phạm nước giếng!”, người đàn ông trung niên có vết sẹo trên mặt trầm giọng.

Đây rõ ràng là kế hoãn binh, vì bọn chúng sẽ không nói nhiều như vậy nếu có thể giết được đối phương ngay lập tức.

Rốt cuộc thanh niên trước mặt này là ai?

Tại sao đứng trước kẻ này bọn chúng lại cảm thấy có một nỗi sợ vô hình như đang siết lấy cổ họng, đến nói cũng không dám nói to.

Mạc Phong cười chế giễu, lấy ra một chiếc mặt nạ màu bạc từ phía sau: “Ở địa bàn của tao mà động tay động chân nhiều như thế thì có phải là không coi tao ra gì không!”

Vụt… Một luồng sát khí phóng tới.

“Anh…anh là…”

Vụt… Bóng đen lao tới, máu tươi bắn ra tạo thành một đường cong trong không trung. Người đàn ông tóc vàng chưa nói hết lời thì cổ đã xuất hiện vết cắt.

Hắn định nói thêm gì đó nhưng đã bị cứa đứt họng.

Và hắn ngã xuống, máu chảy ồ ạt.

Hai tên còn lại bắt đầu run rẩy với con dao trong tay.

“Minh Vương? Không phải là anh đã rút lui khỏi giang hồ cách đây ba năm rồi sao? Sao lại gặp lại ở Giang Hải chứ?”, người đàn ông có vết sẹo trên mặt kinh hãi hô lên.

Mặc dù bọn chúng chưa giao đấu với Mạc Phong bao giờ nhưng thân thủ khủng khiếp của người đàn ông này đã được lan truyền khắp châu Âu từ lâu.

Nhất là chiếc mặt nạ anh đang đeo trên mặt kia khiến không ít người chỉ nghe thấy thôi cũng đã khiếp sợ.

Người đàn ông đeo kính nhìn Mạc Phong một lượt: “Đây chính là người đàn ông đã khuấy đảo khắp châu Âu sao? Không phải cũng chỉ là kẻ một đầu hai tay thôi à? Lan truyền tin tức huyền diệu tới mức khiến tao tưởng là ba đầu sáu tay chứ? Chúng ta hai người, và đều là sát thủ cấp A của tổ chức, ít nhất cũng đánh hòa mà?”

Hòa sao?

Đây là lời nói nực cười nhất mà Mạc Phong nghe được từ trước tới nay.

“Dám nói như vậy trước mặt tao thì mày đúng là người đầu tiên đấy!”

Người đàn ông lập tức gỡ kính xuống: “Ba năm rồi mày chưa xung trận nhỉ? Vẫn còn cho mình là người đàn ông hô mưa gọi gió của năm xưa sao? Tao nói cho mày biết…”

Vụt… Luồng sát khí ập tới.

Rắc… Rầm… Cú đấm long trời lở đất, bước chân dồn dập khí thế!

Một đấm tung ra như vũ bão.

Cú đấm của Mạc Phong giáng thẳng vào ngực người đàn ông đeo kính khiến bức tường phí sau cũng bị lõm vào tới mười centimet.

Đây là uy lực kinh hồn.

“Ha ha, đây là sát thủ cấp A sao? Chưa tới một đòn mà đã vậy!”, anh khẽ nhếch miệng cười lạnh lùng.

Còn lại người đàn ông với vết sẹo trên mặt lập tức quỳ phụp xuống đất.

“Đừng…đừng giết tôi…sau này tôi không dám nữa, tôi lập tức mua vé quay trở về châu Âu, sẽ không quay lại Hoa Hạ nữa!’ Mạc Phong tháo mặt nạ xuống, để lộ nụ cười khinh miệt: “Trên người mày có súng! Không chừng dùng súng lại vẫn có cơ hội đấy!”

Đối với người đàn ông khiến hàng trăm tổ chức sát thủ châu Âu phải khiếp sợ như anh thì việc có súng cũng chẳng khác gì mang ra trưng cho đẹp mắt.

Mặc dù đã không lộ mặt ba năm nay nhưng cảm giác sợ hãi mà anh mang tới vẫn còn bao trùm khắp cả châu Âu.

“Không dám! Anh tha cho tôi, anh muốn biết gì tôi cũng sẽ nói cho anh hết!”, người đàn ông trung niên với vết sẹo trên mặt vừa quỳ vừa sợ hãi nói.

“Nói cho tao biết, địa chỉ của tổ chức mày ở đâu!”, Mạc Phong đanh mặt.

“Ở…ở Đông Cảng!”

Mạc Phong chỉ khẽ cười rồi quay người đi tới trước cột bê tông và rút con dao bướm ra.

Người đàn ông ngẩng đầu thấy Mạc Phong đang quay lưng về phía mình thì lập tức nghĩ tới việc rút súng ra. Nếu giết chết được ‘Minh Vương’ thì chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ châu Âu, và không chừng còn có thể thăng hạng lên sát thủ cấp S!

“Chết đi…”

Vụt… Thế nhưng hắn chưa kịp bóp cò thì con dao bướm đã ghim trúng vào trán hắn.

“Tao vốn định giữ lại một người về báo tin cho tổ chức nhưng giờ thì không thể nữa rồi!”, Mạc Phong cười lạnh lùng.

Trước khi rời đi anh đã dùng điện thoại của gã có sẹo phát đi một cuộc gọi báo cảnh sát, anh hạ thấp giọng khiến người khác không thể phát hiện ra mình là Mạc Phong.

Chuyện ở đây nên giao lại cho cảnh sát giải quyết thì hơn.

An Nhiên bị bố kéo chạy lên đường quốc lộ.

Chỉ cần chạy tới chỗ đông người là sẽ được an toàn.

“Ông buông ra!”, cô ta giựt tay An Quốc Giang và kêu lên.

An Quốc Giang kinh ngạc, nhưng vẫn ngẩng đầu nói: “Con nhóc này, mau chạy đi, làm cái gì vậy?”

“Từ giờ phút này trở đi, tôi không còn mối quan hệ gì với ông nữa, mỗi tháng tôi sẽ đưa ông một nghìn tệ tiền sinh hoạt, chỉ vậy thôi! Sau này đừng gặp lại tôi nữa!”, An Nhiên chau mày, lạnh lùng nói.

Trái tim cô ta đã chết thật rồi, không còn chút hi vọng nào vào tình thân nữa.

Đến cả bố ruột còn coi cô ta là công cụ rút tiền chứ đừng nói tới những người thân khác.

“Mày nói lại lần nữa xem? Con nhóc này, đủ lông đủ cánh rồi phải không?”, An Quốc Giang gầm lên.

Bốp… Một cú tát giáng xuống.

Lần này An Nhiên điềm tĩnh tới mức lạ thường, cô ta còn bật cười: “Sau này đừng gặp tôi nữa, ơn nuôi dưỡng của ông tôi cũng đã báo đáp tương đối rồi! Làm con của ông mệt lắm…”

Nói xong cô quay người đi về một hướng khác.

Để lại An Quốc Giang đứng ngây người tại chỗ, ông ta cũng không biết bản thân đang nghĩ gì. Những hình ảnh của hai mươi năm qua cứ tua lại trong đầu ông ta như một thước phim Mỗi lần ông ta ra tay là mỗi lần ông ta làm mất đi tình cảm giữa hai bố con.

Và tới một ngày tình cảm đó sẽ cạn kiệt thật sự.

Thực ra An Nhiên vẫn luôn giữ được được tấm lòng lương thiện, nhưng khi An Quốc Giang nói sẽ bán cô ta cho tổ chức kia thì cô ta đã tuyệt vọng thật sự.

Có thể duyên phận giữa hai bố con tới đây đã hết.

Không biết tại sao mà lần bỏ đi này của An Nhiên khiến An Quốc Giang cảm thấy trống vắng.

“Rốt cuộc hai mươi năm qua tôi đã làm gì thế này!”, ông ta trợn mắt từ tát vào mặt mình và quỳ phụp xuống đất, rồi cứ thế la khóc om sòm.

Có những thứ khi còn sở hữu thì không cảm thấy gì, chỉ khi mất đi thì mới biết không thể lấy lại được nữa.

Có thể về mặt pháp luật, An Nhiên vẫn nhận ông ta là bố nhưng ông ta thật sự không còn vị trí đó trong lòng cô ta nữa.

Một tiếng sau.

Tần Lam dẫn người tới công trường bê tông.

Gần đây án mạng rất nhiều, tất cả đều do cô – đội trưởng đội hình sự phụ trách. Cấp trên giao cho cô trong vòng một tháng phải tóm gọn toàn bộ đám người này.

Nhưng đã lâu như vậy mà không hề có đầu mối gì nên đành phải cố tìm dấu vết qua từng vụ án mà thôi.