Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 177



Giang Tiểu Hải xoa đầu nói với vẻ ấm ức: “Em làm sao chứ? Em đang phân tích tình hình mà?”

“Anh sẽ làm những chuyện mà mình không chắc chắn sao? Còn nữa, ai nói với cậu là chỉ có hai chúng ta?”, Mạc Phong cười đểu.

“Ngoài hai chúng ta thì còn có những người khác nữa ạ?”, Giang Tiểu Hải hỏi với vẻ nghi ngờ.

Cậu ấy cũng biết Mạc Phong khá ngạo mạn nên đã đắc tội với vô số người, nếu như anh mà khiêm tốn một chút thì không chừng giờ đã làm tướng lớn lắm rồi.

Chứ làm gì có chuyện làm bảo vệ ở đây. Mặc dù công việc bảo vệ này không tệ nhưng trong mắt một số người thì nó quá tầm thường.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu mà làm chuyện gì cũng vâng vâng dạ dạ, sống nhìn mặt người khác thì cũng không còn là Mạc Phong nữa.

Nếu mà cứ tuân thủ nghiêm chỉnh thì năm đó anh nào có thể gây chấn động cả châu Âu như vậy?

“Cậu còn nhớ hệ thống nói chuyện đã thiết kế năm đó không?”, Mạc Phong khẽ mỉm cười.

Giang Tiểu Hải vội vàng gật đầu: “Em nhớ chứ, đó là một nơi để về của tổ Blade chúng ta, ở đó chúng ta thoải mái nói chuyện, chẳng bao giờ lo bị lộ thông tin ra ngoài! Nhưng hệ thống đó đã bỏ ngỏ mấy năm rồi! Giờ dùng cho việc gì ạ?”

“Hay là thử xem?”

Nói xong Mạc Phong lấy điện thoại ra đăng nhập vào tài khoản mà lâu lắm rồi anh không sử dụng.

Đến cả Giang Tiểu Hải cũng dần quên, cả mật khẩu tài khoản cũng không nhớ nữa.

Anh đăng nhập vào hệ thống, nhấp vào căn phòng đã thành lập năm đó, và dòng tin nhắn của lần trước vẫn còn hiện rõ là của bốn năm trước.

Vào bốn năm trước, Blade vẫn còn tồn tại, Mãnh Tử cũng vẫn còn sống, và đội đặc công đang ở thời kỳ mạnh nhất!

Thế nhưng bây giờ, người đã không còn, đội cũng tan rã, đến cả biệt hiệu cũng bị gỡ bỏ, chỉ còn lại những lời lưu truyền.

Mạc Phong đánh vào phòng chat dòng chữ: “Toàn đội quay về Giang Hải!”

“Theo cậu có ai tới không?”, anh nhìn Giang Tiểu Hải và hỏi.

Nếu không phải Mạc Phong gợi ý thì Giang Tiểu Hải đã quên luôn hệ thống này rồi.

Cậu ấy mà không nhớ ra thì những người khác chắc cũng không hơn gì.

“Đội trưởng….em nói thật hay sao?”, Giang Tiểu Hải cười khổ.

Mạc Phong nhún vai: “Chứ sao? Con người anh không thích lời giả dối!”

“Nói thật thì…có lẽ tin nhắn đó sẽ chìm vào biển khơi thôi ạ!"

Dù gì đã lâu lắm rồi không ai sử dụng hệ thống này, Mạc Phong cũng đã mất tích ba năm và không hề liên hệ với ai.

Giờ mà muốn kết nối lại ngay thì là điều quá khó.

Trừ khi tới chi nhánh quân đội điều tra về tình hình phân bố nhân khẩu, như vậy mới có thể tìm thấy được vị trí cụ thể của những người khác.

Mạc Phong vỗ vai cậu ấy khẽ cười: “Phải có lòng tin với bạn chiến đấu của mình chứ!”

Giang Tiểu Hải ngây người rồi cười khổ: “Bất luận thế nào thì đội trưởng nói gì em sẽ làm theo như vậy, không nói hai lời! Dù là núi đao biển lửa thì em cũng xông pha!”

An Nhiên bưng canh tới thấy hai người vui vẻ thì bật cười: “Nói chuyện gì mà vui vậy!”

Giang Tiểu Hải quay người cười đểu: “Đang nói chuyện xấu trước đây khi anh Mạc còn trong quân đội, chắc chắn chị sẽ không ngờ, thời điểm anh ấy vào thì phải học phụ đạo, nhân lúc người ta đi vệ sinh, anh Mạc đã vứt một qủa pháo vào trong, kết quả là khiến hố ga bị nổ, và cảnh tượng đó…”

Mạc Phong đập đầu cậu ấy, tức giận nói: “Ác vừa thôi, đang ăn cơm đấy!”

“Hóa ra trước đây anh nghịch vậy cơ à?”, An Nhiên che miệng cười.

Trước đây nghịch?

Nói cứ như bây giờ thì hiền rồi không bằng.

Lúc này, tại một tòa cao ốc ba mươi tầng ở trung tâm thành phố Giang Hải.

Một cô gái mặc váy dài hình hoa tuyết liên đang dựa bên bậu cửa sổ, khẽ lắc ly rượu vang trong tay.

Cô gái có đôi lông mày sắc nét, đôi mắt long lanh, làn da trắng như tuyết, đôi chân thon dài cùng cơ thể với những đường cong hoàn hảo.

Lại là một tinh linh hạ phàm, đôi mắt nhanh nhẹn đầy vẻ thông minh có thể sánh ngang với đệ nhất người đẹp Giang Hải – Mục Thu Nghi.

Cộc cộc cộc…

Tiếng gõ cửa vọng vào.

“Vào đi!”, cô gái có giọng nói của ngự tỷ, đến cả âm điệu cũng đầy vẻ quyến rũ.

Cạch…

Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉn chu bước vào. Ánh mắt người này khi nhìn cô gái cũng phải dừng lại tới vài giây.

Cô gái mặc bộ váy với hoa tuyết liên càng làm nổi bật nước da mịn màng, nõn nà của mình.

“Thưa cô…nhà thiết kế Lynette của Mi Lan sắp tới Giang Hải rồi, chúng ta cần phải mời Lynette trước khi nhà thiết kế này xuống máy bay?”, người đàn ông trung niên cố kìm chế vẻ ham muốn và nói bằng giọng cung kính.

Cô gái đứng bên cửa sổ mỉm cười: “Sao? Ông sợ tôi không thắng nổi cô nhóc Mục Thu Nghi sao? Hay là không có niềm tin với nhà họ Từ?”

“Đương nhiên không phải, nhà họ Từ là một trong những đại gia tộc đếm trên đầu ngón tay ở Giang Hải, đương nhiên dư sức đối phó với tập đoàn như Kim Tư Nhã. Nhưng tôi vẫn không hiểu…tại sao cô lại muốn tranh giành với tập đoàn Kim Tư Nhã lần này?”, người đàn ông trung niên hỏi với vẻ nghi ngờ.

Cô gái này chính là thiên kim tiểu thư Từ Giai Nhiên của nhà họ từ - một trong bốn đại gia tộc ở Giang Hải.

Cô ta đi du học ở nước ngoài, vừa mới quay về Giang Hải được mấy tháng.

Nếu không thì danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Giang Hải chưa chắc đã rơi vào tay người khác.

Từ Giai Nhiên có cuộc sống sung túc, có thể sống bất kỳ cuộc sống nào mà cô ta muốn.

Nhưng tại sao cô ta lại muốn đi tranh giành chút chuyện kinh doanh cỏn con với một doanh nghiệp vừa mới phất lên chứ.

“Ông không hiểu được chuyện giữa phụ nữ với nhau đâu! Thông báo cho nhà thiết kế quốc tế Mi Lan kia một tiếng, hôm nay đích thân tôi sẽ đi gặp mặt”, Từ Giai Nhiên khoanh tay cười thản nhiên.

Người đàn ông trung niên cung kính gật đầu: “Tôi sẽ đi ngay, với thanh thế của nhà họ Từ thì tôi tin nhà thiết kế đó sẽ biết phải lựa chọn thế nào!’

Nói xong người đàn ông quay người rời đi.

Chỉ còn lại Từ Giai Thiên trong đại sảnh, cô ta càng lúc càng cười tươi hơn: “Để tôi xem, thần thánh phương nào sẽ giúp cô!”

Thực ra mục tiêu của cô không phải là Mục Thu Nghi mà là Mạc Phong.

Gã đó nhìn có vẻ tầm thường nhưng thực ra là người đàn ông có thể kiểm soát được tất cả.

Với năng lực của nhà họ Từ mà muốn điều tra tình hình nội bộ của Kim Tư Nhã thì dễ như trở bàn tay.

Mặc dù chức vụ của Mạc Phong là bảo vệ nhưng sự đãi ngộ thì vượt xa những gì mà một nhân viên bảo vệ có thể nhận được.

Anh ta có thể tùy ý ra vào phòng làm việc của tổng giám đốc, có người còn nói anh ta là thanh niên được Mục Thu Nghi bao nuôi.

Nhưng Từ Giai Nhiên cho rằng sự việc đang ở chiều hướng ngược lại, Mục Thu Nghi mới là người được bao nuôi.

Rõ ràng là người đàn ông này không hề đơn giản, vậy mà lại tình nguyện làm một nhân viên bảo vệ.

Nhất là khoảnh khắc anh ta lấy ra ‘trái tim của biển’, thì Từ Giai Nhiên đã bắt đầu cảm thấy tò mò về người đàn ông này.