Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 205: Long trời lở đất



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong một biệt thự nhỏ ở Giang Hải.

Ông cụ Tô đang đứng bên cửa sổ đùa với chim, ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập.

"Thưa ông!”

Quản gia từ bên ngoài thở hổn hển chạy vào: "Xảy ra chuyện lớn rồi!”

"Cứ từ từ mà nói, làm như trời sập xuống không bằng? Cho dù trời có sập xuống cũng đã có người cao hơn chống đỡ, cậu vội cái gì?”, ông cụ Tô vẫn đứng bên cửa sổ nghịch chú chim anh vũ với bộ dạng đủng đỉnh.

Con chim này được ông cụ mua từ nước ngoài với giá hơn một trăm nghìn tệ, nghe nói nó có thể học nói tiếng người, chỉ số thông minh của nó có thể bằng một đứa trẻ mười tuổi!

Một lúc lâu sau, quản gia mới bình tĩnh trở lại và thở ra một hơi: “Hội Hắc Long có động tĩnh lớn!”

"Hội Hắc Long? Họ thì gây ra được động tĩnh gì lớn chứ? Đàm Lão Bát chỉ là một con cá biển, còn trông mong ông ta trở mình được chắc? Ông ta có thể giữ vững được cái địa bàn kia của mình đã là tốt lắm rồi. Nếu như để tôi phải ra tay, e rằng ông ta còn chả giữ nổi con phố đó!”, ông cụ Tô chau mày cười khẩy nói.

Nếu không phải ông cụ Tô tuổi tác đã cao, không muốn theo đuổi danh lợi nữa, chứ nếu quay lại cái thời ông cụ hai mươi tuổi thì thế giới ngầm ở Giang Hải này đã thống nhất từ lâu rồi.

“Mà này, vừa rồi cậu nói họ có động tĩnh gì lớn vậy?”, ông cụ Tô đang trêu ghẹo chim quay đầu lại và hỏi đầy vẻ nghi hoặc.

Quản gia nuốt nước bọt: "Hơn trăm người bọn họ đã bao vây Bạch Vân Hiên nhà họ Châu!”

"Cậu nói cái gì? Đàm Lão Bát mà lại dám tìm nhà họ Châu gây chuyện ư? Ông ta điên rồi sao?”, ông cụ Tô đột nhiên kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

"Điên rồi! Điên rồi!”, con vẹt đột nhiên lặp lại.

Mẹ kiếp, phải muốn chết đến thế nào mới dám làm ra chuyện như vậy? Nhà họ Châu ở Giang Hải là hoàng đế địa phương, ngay cả nhà họ Tô cũng không dám đối chọi với họ. Cần biết rằng quy mô của hội Thiên Long gấp cả năm lần so với hội Hắc Long.

Ông cụ Tô trầm giọng nói: "Rốt cuộc thì Đàm Lão Bát đang làm cái quái gì vậy? Với tác phong cẩn trọng của ông ta, sao lại có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!”

"Nghe nói ông ta được sự cổ vũ của một người thanh niên, tóm lại là hiện giờ bên đó đã loạn lạc lắm rồi! Đánh nhau long trời lở đất, hơn nữa nhà họ Châu còn phong tỏa cửa của câu lạc bộ. Có lẽ hôm nay đám người Đàm Lão Bát sẽ lãnh đủ đây!”, quản gia khẽ thở dài một tiếng và lắc đầu: “Cũng không biết sao ông ta lại nghĩ không thông như vậy, tự mình đi tìm đường chết!”

"Không đúng! Bên trong nhất định có uẩn khúc! Tuy rằng hiện giờ hội Hắc Long sống rất chật vật, nhưng cuộc sống cũng coi như thuận buồm xuôi gió, không cần thiết phải đi làm chuyện cực đoan như vậy! Gã thanh niên xúi giục Đàm Lão Bát kia là ai?”, Tô Thanh Hà hỏi với vẻ kỳ lạ: “Chắc chắn vấn đề ở trên người gã thanh niên đó! Chuẩn bị xe!”

“Ông chủ, ông muốn ra ngoài sao?”, quản gia vội vàng hỏi.

Ông cụ Tô không khỏi cười khẩy: “Đùa à? Cảnh tượng náo nhiệt như vậy, sao có thể không tận mắt chứng kiến chứ!”

Tại câu lạc bộ Bạch Vân Hiên Giang Hải.

Tầng hai.

Rầm...

Mạc Phong khiêng một người đàn ông trung niên, tiện tay ném vào góc ở tầng hai.

Quay đầu nhìn lại, cầu thang đã đầy người.

Vài người còn lại trên tầng hai nhìn thấy anh đi lên, vô thức lùi lại mấy bước.

Anh giậm chân một cái, đám đông liền cảm thấy một tia sát khí làm người ta phải gai người.

Người này chỉ mất ba phút để chiến đấu từ tầng một lên tầng hai...

Chỉ mất ba phút cho hơn hai mươi tên côn đồ chuyên nghiệp!

Mạc Phong liếc mắt nhìn ba người còn lại: "Các người muốn tôi ra tay hay tự mình làm đây?”

Ba người họ nhìn nhau.

"Tôi... chúng tôi tự làm!”

"Phải phải phải! Chúng tôi tự mình làm là được!”

Nói rồi họ vung ống thép về phía đối phương, cả ba bắt đầu đánh nhau, ban đầu có thể là đánh giả, nhưng sau đó cứ đánh mãi rồi lại thành đánh thật.

Trong chốc lát họ đã đánh nhau vỡ đầu chảy máu.

Tầng bốn của câu lạc bộ.

Bốp......

"Một lũ rác rưởi! Một lũ rác rưởi! Hơn một trăm tên côn đồ trong câu lạc bộ chúng ta mà không ngăn được mấy người! Tao còn cần chúng mày làm gì!”, Châu Phi rống lên.

Lý Thanh Tuyết trông vẫn như một con mèo con đeo bám: “Anh Châu, đừng tức giận mà…”

Bốp…

Một cái tát thẳng giáng thẳng vào mặt cô ta: "Cút sang một bên! Nhìn thấy cô là lại thấy phiền!”

Người đàn ông mặc áo dài khăn đóng bước nhanh tới: "Cậu Châu, hay là cậu trốn đi, hiện giờ tầng một đã bị đánh te tua rồi, Đàm Lão Bát của hội Hắc Long đã gọi hơn một trăm tên xông vào đây rồi, hiện giờ câu lạc bộ của chúng ta đã không chống đỡ được nữa rồi”.

"Tôi bảo ông đi điều thêm người! Những người điều đến đâu cả rồi? Nhà họ Châu chúng tôi nhiều cao thủ như vậy, tôi không tin là không làm gì được tên đó! Đoạn Phát Tam Lang đang ở đâu?”, Chây Phi tức giận gầm rống lên.

"Vừa rồi tôi đã cử họ xuống tầng ba rồi, kêu họ nhất định phải ngăn tên đó lại ở đó, nếu không hắn lên được đây thì…”, gã quản gia đó nuốt lại lời định nói ra.

Một người đàn ông vạm vỡ im lặng bên cạnh đứng dậy và chậm rãi bước tới.

"Xin cậu Châu đừng lo, có tôi ở đây, cho dù tên đó có lên được tới đây, chắc chắn không thể ra ngoài được!”

Thấy người đàn ông này nói vậy, đôi mắt Châu Phi chợt sáng lên: “May mà còn có sư phụ Dương ở đây! Hừ, đợi lát nữa tôi xem gã đó còn có thể huênh hoang được đến bao giờ!”

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Từ Thị.

Cốc cốc cốc…

Có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Từ Giai Nhiên đang nằm trên ghế sơn móng tay.

“Vào đi!”, cô ta hét lên một cách gượng gạo.

Một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề bước nhanh vào: "Cô Từ, có tin này không biết cô có hứng thú nghe không?”

"Nếu tôi có hứng thú, tôi sẽ để anh làm quản lý bộ phận. Nếu như tôi không cảm thấy hứng thú thì anh đến phòng tài vụ lấy lương tháng này luôn đi!”, Từ Giai Nhiên chăm chút móng tay của mình và mỉm cười nói.

Cô ta không phản đối việc có người nhân cơ hội nịnh bợ, nhưng nếu nịnh bợ không đúng kiểu, đương nhiên sẽ phải nhận sự trừng phạt.

Người đàn ông do dự một lúc, nhưng vẫn cười toe toét nói: "Câu lạc bộ nhà họ Châu đã xảy ra chuyện. Nghe nói là... bị đập nát..."

"Đập thì đập thôi, trong câu lạc bộ đó của nhà họ Châu làm những cái trò gì đâu phải người ta không biết, không đập nó thì đập chỗ nào nữa?”, Từ Giai Nhiên vẫn dửng dưng sơn móng tay.

Trên trán người đàn ông này không khỏi toát mồ hôi, nếu như cô chủ thật sự không có hứng thú với tin tức này, như vậy bát cơm của anh ta thật sự không giữ được nữa rồi!

"Nhưng người cầm đầu đập nát câu lạc bộ của nhà họ Châu là người mà cô Từ quen biết…”

Từ Giai