Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 220: Bị cắm sừng



Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi xách của Dương Thái Nhi đột nhiên đổ chuông.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô ta.

Ông cụ Dương cầm lấy nạng nhẹ nhàng gõ trên mặt đất: “Không được bắt máy! Tắt máy đi, chúng ta đang nói chuyện!”

Điện thoại đổ chuông một hồi không thấy ai trả lời nên im bặt luôn.

“Thái Nhi, cháu xin lỗi cậu Tưởng đi. Chuyện xảy ra ngày hôm qua thật quá trẻ con. Nhà họ Dương chúng ta đâu cần phải tạo scandal để tăng độ nổi tiếng chứ!”

Tưởng Minh Xuyên vẫn tỏ ra tỏ ra lịch thiệp: “Thực ra nhà họ Tưởng chúng tôi có tổ chức rất nhiều buổi biểu diễn trong giới kinh doanh. Chỉ cần Thái Nhi bằng lòng, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể tổ chức những show quy mô lớn. Nhiều ngôi sao Châu Âu sẽ đến! Có nhà họ Tưởng chúng tôi nâng đỡ, việc Thái Nhi nổi tiếng trong và ngoài nước chắc chắn không thành vấn đề. Vài năm nữa, có khi còn nhận được giải thưởng nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ở Hollywood ấy chứ!”

Dương Thái Nhi cũng khẽ gật đầu nói: “Tôi thực sự xin lỗi, tối qua tôi…”

Mới nói được một nửa, chuông điện thoại lại vang lên.

Rinh rinh rinh…

Hừm…

Ông cụ Dương không khỏi cau mày và trầm giọng nói: “Đây là điện thoại của tên đạo diễn nào? Ngày mai bảo ông ta đừng làm ăn ở Yến Kinh nữa!”

Dương Thái Nhi vội sờ điện thoại của mình để xem ai đang gọi, nhưng khi nhìn thấy số hiển thị trên điện thoại, đôi mắt của cô ta đột nhiên nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Cô ta cầm điện thoại di động của mình và chạy ra ngoài, thậm chí còn không chào hỏi mọi người.

“Thái Nhi! Cháu đi đâu vậy?”, ông cụ Dương nhìn theo bóng của cô và kêu lên.

Nhưng Dương Thái Nhi cứ thế chạy đi mà không hề quay đầu lại.

Tưởng Minh Xuyên cau mày khi nhìn theo bóng lưng của cô ta, vừa rồi hắn nói tấm ảnh được photoshop chỉ là để mình không bị mất mặt mà thôi.

Trên thực tế, trong lòng hắn hiểu rõ hơn ai hết.

Ở ngoài cửa.

Dương Thái Nhi trốn trong một góc không có ai rồi mới yên tâm trả lời cuộc gọi.

“Alo?”

Giọng nói trầm thấp của Mạc Phong truyền đến điện thoại: “Em điên rồi sao? Em có biết hôm qua làm như vậy sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái cho mình không?”

“Vậy anh như thế này là đang quan tâm đến em phải không?”, Dương Thái Nhi cười nhạt nói: “Giờ anh gọi điện cho em chứng tỏ phương pháp của em đã có hiệu quả! Nhà họ Châu đã không truy cứu nữa, đúng không?”

Mạc Phong lúng túng gãi đầu cười khổ: “Không những không truy cứu mà còn đền bù cho anh tổn thất tinh thần mười triệu tệ!

Danh tiếng của cô chủ nhà họ Dương quả thực không nhỏ nhỉ!”

Lẽ ra anh phải sớm đoán ra là Dương Thái Nhi âm thầm giúp đỡ sau lưng anh, tuy rằng ngày hôm qua đơn giản chỉ là lộ ra một bức ảnh, nhưng nếu không có nhà họ Dương chống lưng thì Dương Thái Nhi sẽ bị cấm vận không được làm trong ngành giải trí nữa.

Xét cho cùng, hai năm qua cô ta quá hot, đã cướp đi ánh đèn sân khấu của rất nhiều diễn viên, cô ta còn gây thù chuốc oán với không ít người trong giới showbiz.

“Nhưng… đây có thể là lần cuối cùng em giúp anh…”, Dương Thái Nhi cúi đầu cười gượng gạo.

Em sẽ kết hôn vào tháng sau, hơn nữa lần này ông nội đã đưa ra tối hậu thư, đây là lần duy nhất. Nếu như lần sau lại dùng danh nghĩa nhà họ Dương để bao che cho người khác thì ông sẽ phái người đến Giang Hải để loại bỏ kẻ đó!”

Mạc Phong tự cười giễu cợt trên điện thoại và nói: “Vậy thì… anh chúc em hạnh phúc…”

Nghe vậy, Dương Thái Nhi liền lo lắng nói: “Mạc Phong, anh…”

Nhưng chưa dứt lời thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

“Anh … đã từng yêu em chưa …”, tay cầm điện thoại của cô ta từ từ chùng xuống, giọng nói cũng dần nhỏ lại.

Đột nhiên, cô ta cảm thấy Mạc Phong cúp máy như vậy là đúng.

Hai người bây giờ đều có sống cuộc sống của riêng mình.

Kể cả khi Mạc Phong nói với Dương Thái Nhi qua điện thoại rằng họ vẫn thích nhau, nhưng điều đó có thể thay đổi được gì nữa đây?

Nó sẽ chỉ gây thêm rắc rối mới cho người kia.

Thế giới tuy rộng lớn nhưng họ vẫn không thể chạy trốn được! Nhà họ Dương và nhà họ Tưởng có thế lực khắp cả nước, cho dù trốn ra nước ngoài cũng không xong, trừ phi họ ẩn danh cả đời.

Hơn nữa, cả hai đều không muốn sống cuộc sống như thế.

Câu lạc bộ Chính Dương tại Yến Kinh.

Sau khi Dương Thái Nhi ra ngoài, cô ta không quay lại tiếp tục trò chuyện với họ nữa, Tưởng Minh Xuyên cũng tìm cớ lẻn ra ngoài.

Chỉ còn lại hai ông cụ của hai gia đình nói về việc tổ chức đám cưới cho hai người vào tháng tới.

Tưởng Minh Xuyên bước vào phòng khách bên trong câu lạc bộ: “Mang cho tôi một ly rượu!”

Một thanh niên tóc vàng bên cạnh nhìn thấy Tưởng Minh Xuyên đang trong cơn tức giận, không khỏi chế nhạo: “Ôi, anh Tưởng, ai gây hấn với anh thế? Anh vẫn còn tức giận chuyện bức ảnh tối hôm qua sao?”

“Anh nhìn đầu tôi này, có cái sừng nào không?”, hắn tự chỉ vào đầu mình và cau mày hỏi.

Phụt…

Một thanh niên áo trắng khác thừa dịp cười lớn: “Đâu chỉ có sừng thôi đâu, rõ ràng có nguyên cả cặp sừng to đoành trên đầu ấy chứ!”

Cả phòng im phăng phắc, chỉ có tên thanh niên cười một mình.

Tưởng Minh Xuyên lúc này đang tức giận, thế mà có người dám cười nhạo hắn như vậy, hắn cầm phắt chai rượu vang lên đi về phía tên thanh niên kia.

“Tưởng… anh Tưởng… Tôi nói đùa thôi… Tôi thật sự đang nói đùa …”, người thanh niên lập tức kêu lên và cầu xin nói.

Choang, choang…

Chai rượu vang đỏ đập xuống.

Tưởng Minh Xuyên tung những cú đấm, đá không chút nương tay: “Mẹ kiếp! Không biết phép tắc gì hết!”

Sau đó hắn vẫy tay về phía cửa, lập tức có hai người đàn ông lực lưỡng bước vào.

“Ném nó ra ngoài cho tôi! Thu lại tất cả đặc quyền của nhà họ Bạch trong câu lạc bộ Chính Dương!”, Tưởng Minh Xuyên chỉ vào người thanh niên đang nằm trên mặt đất, trầm giọng nói.

Hai người đàn ông lực lưỡng gật đầu, lập tức khiêng tên thanh niên đi ra ngoài.

Có người nói đùa vào những lúc không nên nói đùa, không phân biệt được hoàn cảnh. Vốn dĩ con người Tưởng Minh Xuyên rất đa nghi, đối với chủ đề nhạy cảm như vậy lại nói hắn ta bị cắm sừng, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ đều nổi điên lên thôi.

Gã thanh niên tóc vàng vội vàng đứng dậy vỗ vai Tưởng Minh Xuyên cười khúc khích: “Ôi, anh Tưởng bớt giận, trời nóng thế này, nóng nảy rất dễ say nắng, hay là tôi gọi hai em nữ sinh tới giúp anh hạ hỏa nhé!”

“Giờ tôi không có tâm trạng chơi đùa đâu!”, Tưởng Minh Xuyên khoanh tay trầm giọng nói.

Tên thanh niên này nhếch mép cười: “Ai mà chẳng có tuổi trẻ, đều đã hơn hai mươi tuổi rồi, nếu anh nói chưa từng yêu ai thì mới là không bình thường! Ai mà không có mối tình đầu chứ. Vậy tôi phỏng vấn anh Tưởng một chút nhé, anh còn nhớ tên mối tình đầu của mình không?”

Tưởng Minh Xuyên nhất thời không nói nên lời: “Chuyện này… Tôi nào nhớ nổi, chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm trước rồi!”

“Thế không phải là đúng rồi hay sao?”, gã thanh niên tóc vàng dang tay mỉm cười nói: “Dù sao cũng chẳng ai thiệt cả, hơn nữa giờ hai người vẫn chưa kết hôn nên không được coi là bị cắm sừng!”

Ở cổng đồn cảnh sát Giang Hải.

Mạc Phong đứng trên bậc thềm, lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Ý nghĩa của việc trở thành bạn bè sau khi chia tay thực ra là bình thường không làm phiền đến nhau, nhưng vẫn sẽ ra tay khi người kia cần giúp đỡ, làm một người xa lạ thân quen nhất!

Anh đã nợ quá nhiều phụ nữ trong cuộc đời mình, Dương Thái Nhi cũng là một trong số đó!