Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 334: Tâm thiện ắt sẽ đẹp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô gái ngồi trên mui xe bỗng tỏ ra lúng túng nhưng vẫn quay đầu liếc nhìn Mạc Phong bằng vẻ khinh thường: “Xe này là của bạn tôi! Hơn nữa, cũng chẳng biết điều nhỉ, nói cứ như sau này có thể mua được không bằng!”

“Xin lỗi nhé! Tôi mua được đấy!”

Mạc Phong lấy chìa khóa ra mở cửa xe. Cánh cửa từ từ nâng lên.

Dọa cô gái kia tái mặt.

Cô ta nhìn Mạc Phong với vẻ không dám tin: “Đây…đây là xe của anh?”

“Chìa khóa xe nằm trong tay tôi, cô nói xem?”, anh khua chiếc chìa khóa, cười lạnh lùng.

Nói xong anh ngồi vào vị trí tay lái và lấy lại cả bịch tiền.

Lúc này cô gái kia đã phải thay đổi cách nhìn Mạc Phong.

“Ấy, anh chàng đẹp trai, xe này là của anh thật à? Đẹp quá, tôi cũng định đi tới một nơi, có thể đưa tôi đi không?”

Anh ngoáy tai nhướn mày: “Hả, không phải vừa rồi chửi tôi nghèo kiết xác sao? Nói là tôi cả đời này không lái nổi xe này cơ mà! Cô lật mặt nhanh thật đấy!”

“Vừa rồi tôi đùa anh thôi mà. Với một người nhiều tiền như anh, mặc như vậy là vì khiêm tốn! Tôi nhìn là biết ngay anh không phải người tầm thường! Vừa rồi hai trăm nghìn tệ tôi ở cạnh anh một tháng ấy, còn tính không?”, cô gái dựa vào cửa sổ xe, áo có thể kéo xuống bao nhiêu là cố kéo, để lộ ra đôi gò bồng nhấp nhô.

Người nghèo đưa bạn đi ăn canh mỳ cay bạn chê mất mặt, người giàu đưa bạn đi thì bạn nói là anh ta khiêm tốn.

Nên đàn ông có thể xấu nhưng không được nghèo.

Mạc Phong nhìn cô gái từ đầu tới chân, toàn thân có ít nhất năm chỗ là đồ giả, mẹ kiếp, đi phẫu thuật thẩm mỹ hết cả.

Anh đưa tay quẹt lên mặt cô ta, một lớp phấn dày dính vào tay anh: “Chậc chậc, như này mà đòi hai trăm nghìn một tháng sao? Hai trăm tệ một đêm tôi cũng ngại chi ra đấy!”

“Anh…không phải vừa nãy anh nói sao, hai trăm nghìn nuôi tôi một tháng mà, sao nói lời lại nuốt lời thế?”

“Đúng là tôi nói vậy nhưng không phải cô từ chối rồi sao? Cơ hội chỉ có một lần thôi, mất rồi thì không còn nữa đâu!”

“Đàn ông đều như nhau, thốt ra lời nói chẳng khác gì đánh rắm, đồ cặn bã!”

Điều này khiến Mạc Phong tức điên.

Sao trên đời lại có người mặt dày như vậy nhỉ? Sao anh lại trở thành đồ cặn bã rồi?

Cô gái quay người đi qua một bên.

Vụt…

Một cây kim bạc phóng ra đâm trúng vào bọng chân cô gái.

Bộp…

Cả cơ thể cô ta mềm nhũm, ngã sấp ra đất như chó táp phải cứt, đến cả giày cao gót cũng bị đá bay.

Một cậu thanh niên bên cạnh thấy vậy lập tức lao tới định thể hiện: “Người đẹp, không sao chứ? Có cần tôi đưa đi nghỉ ngơi?”

“Cút, đồ nghèo kiết xác, anh tưởng anh dìu tôi thì tôi sẽ rất cảm động sao? Muốn ngủ với tôi cũng không tự xem xem mình là thể loại nào!”, cô gái trang điểm đậm đẩy người thanh niên và nói với giọng khinh thường.

Thế nhưng chàng trai lập tức lùi ra xa giống như gặp phải ma: “Ôi trời, sao giống ma vậy, còn che giấu nỗi gì, coi như tôi có mắt như mù!”

Bởi vì vừa ngã thì mũi cô ta đã bị lệch qua một bên.

Mũi cô ta vẹo vọ, miệng cũng méo mó, mí mắt thì bên cao bên thấp.

Xương má lồi ra, giờ nhìn người không ra người, ma không ra ma.

Có lẽ đây mới là hình dạng thật của cô ta.

Người qua đường thấy vậy đều dừng lại coi náo nhiệt, bàn tán xôn xao.

“Con gái bây giờ trông thế nào vốn chẳng ai hay, thẩm mỹ xong còn tự cho mình là xinh đẹp!”

“Đúng vậy! Như thế này có cho không tôi cũng không thèm!”

“Người có tiền thì khinh thường, người nghèo thì không chơi được, ngã cái đã lộ nguyên hình, nếu mà ở thời cổ đại là mắc tội lừa dối quân vương đấy!”

“Không biết con gái bây giờ nghĩ gì, có tiền là đi thẩm mỹ, sau đó đi cưa trai giàu, cả người toàn đồ giả! Đến cả ngực cũng làm giả!”

Cô gái kia chỉ muốn kiếm cái lỗ chui xuống, bộ dạng cao ngạo như phượng hoàng trước đó giờ bị biến thành con vịt xấu xí.

Cô ta quay người chặn một chiếc taxi.

“Cô gái đi đâu…ôi trời! Xấu thế, mẹ kiếp!”

Tài xế quay qua đang định hỏi cô ta đi đâu thì lập tức bị dọa hết hồn. Mũi cô ta xệ gần xuống cằm, lần đầu tiên người tài xế nhìn thấy một hình ảnh khủng khiếp như vậy bèn lập tức đạp chân ga chạy mất.

Sau đó cô ta lại bắt thêm mấy chiếc taxi nữa nhưng đều bị từ chối.

Nếu là trước đây, tất cả tài xế đều sẽ tình nguyện chở cô ta, thậm chí còn không thu tiền. Còn giờ nhìn thấy là họ bỏ chạy.

Cũng hết cách, cô ta đành ôm mặt chạy về phía bệnh viện.

Trên mặt toàn là botox và silicon, không thể bị va đập. Đôi khi thời tiết quá nóng còn khiến mặt sưng cả lên.

Tự nhiên vẫn tốt hơn cả, xấu một chút, tâm lương thiện là đẹp.

Mạc Phong lái xe đi về hướng biệt thự Nam Sơn. Bây giờ đang là hơn chín giờ, có lẽ bọn họ đã dậy, anh phải về nấu ăn sáng.

Chiếc Lamborghini mới này đương nhiên nhanh hơn chiếc Jaguar trước đó. Chưa tới nửa tiếng mà anh đã về tới biệt thự.

Có điều anh cảm thấy khó hiểu khi thấy xe cộ đỗ dày đặc bên ngoài, ít nhất cũng mười mấy chiếc.

“Chuyện gì vậy? Ba gia đình kia lại tới sao?”, anh gãi đầu lầm bầm.

Lúc trước Diệp Đông Thanh ở đây, ba nhà đó tới lấy lòng thì còn hiểu được. Quà cũng tặng rồi, mà sao còn tới lần hai chứ?

Sao lại tặng quà hai lần trong một ngày vậy...

Anh tìm chỗ đỗ xe rồi nhanh chóng bước xuống.

Lúc này cửa biệt thự mở ra, Tống Thi Vũ kéo hành lý đi ra ngoài.

Mục Thu Nghi ở phía sau kéo cánh tay cô ấy: “Thi Vũ, mình không muốn cậu về! Cậu đi rồi, một mình mình sẽ chán chết mất!”

“Mình về giải quyết chút việc, không phải còn gã đó sao? Anh ta sẽ ở cạnh cậu!”, Tống Thi Vũ quay đầu cười khổ.

Trong đám đông, Mạc Phong còn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Đó chính là Tống Lâm Sinh.

Tay phải hắn bị đánh gập hôm qua, hôm nay vẫn còn đang băng bó, nhưng luồng sát khí trong đôi mắt thì vẫn chưa hết.

Hắn vẫn ngạo mạn như trước đó.