Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 337: Mang dòng máu của loài sói



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn một hồi lâu Mạc Phong mới vỗ trán.

Ông nội nó chứ!

Đây không phải là con chó của ông già kia sao?

"'Anh Hai! Im mồm!”, Mạc Phong trầm giọng quát.

Con chó lập tức im bặt và giận dữ rút lui, lúc này cũng chỉ có Mạc Phong mới có thể bảo được nó. Thực ra loài chó cũng giống như con người, chúng rất có ý thức về lãnh thổ, nếu có con đực khác trong lãnh thổ của chúng thì chúng phải xua đuổi hoặc chiến đấu không ngừng!

Có lẽ con chó đen to lớn này cũng không ngờ rằng trong sân còn có một con chó còn hung ác hơn cả mình. Lao tới là đớp luôn.

Có thể thấy rằng con chó đen to lớn đó đã bị cắn một phát rất to vào chân!

“Mày đến tìm tao à?”, Mạc Phong nhướng mày cười tủm tỉm.

Con chó đen to lớn nghểnh cổ lên trời và sủa: “Gâu…”

"Muốn tao đi cùng với mày à?”

"Gâu..."

Đôi mắt của Mục Thu Nghi ở một bên ngẩn ra, không phải nói sau khi thành lập đất nước thì chó không thể thành tinh được hay sao?

Mạc Phong nhảy từ trong sân ra ngoài.

"Này? Anh đi đâu vậy?”, Mục Thu Nghi nhìn theo bóng lưng của anh kêu lên.

Anh khẽ xua tay rồi sải bước đi về hướng chiếc xe mà không nhìn lại: “Anh ra ngoài có chút việc, lát nữa anh về!”

"Này! Vậy anh về sớm làm cơm tối nhé!”

Nhưng lúc này Mạc Phong đã mất tăm mất dạng.

Khi anh đến bãi đậu xe sau sân và mở cửa ra, con chó đen to lớn liền nhảy lên xe.

Vì sợ làm bẩn đệm nên cu cậu cứ nằm trong khoảng trống phía dưới, đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn anh.

"Được rồi, ngồi cho đàng hoàng vào nào!”

Con chó ngay lập tức chui ra từ khoảng trống và ngồi lên trên ghế phụ.

Quả nhiên là chỉ số IQ của một con chó cao hay thấp thực sự không liên quan gì đến giống chó, điều quan trọng là người đã thuần hóa nó.

Con chó đen to lớn này chỉ là một con chó nhà, nhưng chỉ số IQ của nó không hề thua kém ‘anh Hai'.

Anh lái xe đến một chiếc sân ở vùng ngoại ô.

Đẩy cửa bước vào, anh chỉ thấy ông già đang dùng tay trái đánh cờ với tay phải.

Tự mình chơi cờ với mình à?

Khi Mạc Phong nhìn thấy cảnh này, anh không khỏi liên tưởng đến lão ngoan đồng Chu Bá Thông, ông ta vừa có thể vẽ hình tròn bằng tay trái, vừa có thể vẽ hình tròn bằng tay phải cùng một lúc.

Nhưng kiểu tự đấu với bản thân này là lần đầu tiên anh nhìn thấy. "Đến rồi à? Chơi nốt ván cờ này với tôi!”, ông già cúi người nhìn quân cờ trên bàn trầm giọng nói.

Có vẻ như ông ta đang suy nghĩ về cách chơi nước cờ tiếp theo, thật sự không biết đánh cờ với bản thân như thế nào và phải phá đội hình ra sao.

Mạc Phong gãi đầu cười gượng nói: “Nếu ông không phiền thì chúng ta chơi lại ván khác đi. Tôi quân đỏ, ông quân xanh, công bằng chính đáng!”

"Ha ha, nhóc con, cậu đang khiêu chiến tôi đấy à? Đồng ý thôi!”

Ông ta sắp xếp lại bàn cờ, không ngờ anh lại cảm thấy có một luồng sát khí sắc bén.

Như thể đánh cờ không chỉ là đánh cờ mà cảm giác như trở lại chiến trường để chiến đấu, âm thanh tiếng súng vang vọng bên tai.

Hai quân giao chiến, sau bao nhiêu lần xông pha, trong tay ai nấy đã không còn bao nhiêu quân cờ nữa rồi.

Thoáng chốc họ đã chơi được gần hai giờ, ông già không khỏi nhíu mày: “Thằng nhóc thối này chơi cờ cũng khá quá nhỉ!”

“Tôi chỉ biết một chút thôi!”, Mạc Phong cong miệng cười nói.

Ông già không khỏi hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Khiêm tốn quá sẽ trở thành kiêu ngạo! Tài nghệ đánh cờ của cậu có không ít cao thủ không thể theo kịp được. Không hổ danh cậu từng là thiếu niên thiên tài. Xem ra tôi thực sự đã già rồi!”

Nghe vậy anh lập tức ngẩng mặt lên: “Ông biết gốc gác của tôi sao?”

"Trên đời này không có chuyện gì mà tôi không biết!”

Anh thật sự không hiểu làm sao ông già này lại biết được những chuyện bên ngoài nếu ông ta không thường xuyên ra ngoài, có vẻ như ông ta đã biết rất nhiều về những chuyện trước đây của Mạc Phong.

Lẽ nào là dựa vào những con mèo con chó trong ngôi nhà này?

Nhưng những chú chó mèo này dù thông minh đến đâu cũng có nhiều nơi không thể vào được, thật khiến người ta không thể hiểu nổi.

"Pháo dẫn đầu qua núi! Tướng quân, ông thua rồi!”, Mạc Phong lười biếng vươn eo và khịt mũi nói: “Thực ra ngay từ đầu ông đã dần dần tiến vào trong cái bẫy của tôi rồi, thua chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.

Ông già cũng nhìn bố cục trên bàn cờ, quân cờ của mình đã bị Mạc Phong khống chế, cuối cùng chỉ còn lại một quân ‘tướng’ trơ trọi.

"Ha ha! Thật giống trận chiến hai mươi năm trước! Nếu như lúc đó bố cậu có thể khôn khéo được như cậu, có lẽ sẽ không thất bại thảm hại rồi!”

Bộp…

Mạc Phong một tay giữ mặt bàn bằng đá và đôi lông mày nhăn nhó: "Hãy nói cho tôi biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Chắc chắn ông biết chuyện gì đó đúng không? Hãy nói cho tôi biết!”

Nếu như ông già này biết cả lai lịch của anh, chắc chắn ông ta cũng biết rốt cuộc hai mươi năm trước Hoa Hạ đã xảy ra biến cố gì.

Không phải là Mạc Phong chưa từng điều tra những gì đã xảy ra trong những năm đó, thậm chí anh đã chọn gia nhập quân đội, phần lớn lý do là vì anh muốn trà trộn vào tầng lớp cao cấp, sau đó khi có quyền hạn to lớn rồi sẽ có thể điều tra được vụ án cả gia tộc bị chết thảm năm đó.

Chỉ tiếc là vụ án này được gọi là thảm án 319, đã bị phong tỏa trong cơ quan bí mật của White shield. Bí mật này giống như bị đóng băng và đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này.

Lý do tại sao Mạc Phong có thể khiến họ chùn bước hoàn toàn là do anh đang bày trò, chứ thực tế là anh không thể đánh bại ba người họ khi họ liên thủ với nhau.

Nếu muốn trở lại Yến Kinh, đối thủ mà anh gặp phải có thể mạnh hơn ba người đó gấp trăm lần, ngàn lần!

Rõ ràng dù biết được sự thật cũng sẽ chỉ thêm buồn rầu mà thôi, thực lực chưa đủ, biết rồi thì có thể làm gì được chứ?