Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 346: Em đồng ý



Bước vào phòng tắm, Mạc Phong vội vàng xả bằng nước lạnh mới có thể kiểm soát được dục vọng đang trỗi dậy.

Tống Giai Âm ở bên ngoài, nằm trên giường với vẻ mệt mỏi.

Ngồi xe cả ngày, thật sự mệt tới mức rã rời, may mà giữa hành trình còn có phòng ngủ có thể nghi ngơi một lát, nếu không ngồi mười mấy tiếng có lẽ chân nhức tới mức không còn là của mình nữa mất.

Sau khi tắm sơ qua, Mạc Phong bèn bước ra.

“Hay là em cũng tắm đi!”

Cô xấu hổ gật đầu: “Vâng…” Lúc này biểu cảm của Tống Giai Âm khiến Mạc Phong liên tưởng tới một loại động vật…chim cút!

Một giờ sáng.

Hai người nằm trên giường cứ xoay qua xoay lại không ngủ được. Giường lạ nên khó ngủ.

Mạc Phong nằm bên trái còn Tống Giai Âm nằm bên phải.

Ở giữa đặt gối làm vạch giới hạn.

“Em ngủ chưa?”, anh khẽ hỏi.

Tống Giai Âm vốn nhắm mắt nhưng nghe thấy vậy bèn mở ra: “Em không ngủ được…Em quen ngủ giường gỗ, giường của khách sạn này mềm quá nên eo của em hơi khó chịu”.

“Anh cũng khó chịu…”

Nhưng không phải eo của Mạc Phong khó chịu mà là chỗ khác đang rạo rực.

Ánh đèn mờ ảo trong khách sạn khiến bầu không khí trong phòng có phần mập mờ.

“Hay là xem ti vi một lúc?”

Tống Giai Âm khe khẽ đáp lại: “Được ạ…”

Nhưng khi vừa mở tivi thì Mạc Phong lập tức cảm thấy hối hận.

Bởi đó là một bộ phim ‘hành động’.

“Ôi trời…”

Mạc Phong buột miệng. Rồi anh mới để ý thấy có một chiếc USB cắm ở tivi, có lẽ là do cặp đôi trước đó thuê phòng này để lại.

Bởi vì căn phòng này có giá tám trăm tệ một đêm, không có quá nhiều người thuê nên hầu như không ai để ý tới chi tiết đó.

“Anh Mạc, tắt đi, em …thấy hơi nóng…”, Tống Giai Âm cúi đầu khẽ nói.

Bầu không khí vốn đã ngượng ngùng, giờ hình ảnh như vậy hiện ra lại càng thêm xấu hổ hơn.

Đêm đó, Mạc Phong cảm thấy khó chịu vô cùng.

Có lẽ Tống Giai Âm cũng vậy. Ba giờ sáng mà cô ấy còn lật qua lật lại không ngủ được.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Khi trả phòng, tiếp tân nhìn thấy bộ dạng của họ thì không khỏi bật cười.

“Đôi tình nhân này lần đầu ở cạnh nhau lẽ nào lại thức cả đêm?”

Tống Giai Âm mặt đỏ tía tai. !Do tối qua không ngủ được nên mắt cô thâm sì như gấu trúc.

Mạc Phong cũng vậy, cả đêm không ngủ, thấy trời sáng vội vàng bò dậy, nhưng không ngờ anh vừa cử động thì Tống Giai Âm cũng dậy theo.

“Không phải như vậy đâu, thực ra tối qua…”

Nhưng càng giải thích thì tiếp tân càng cười quỷ dị hơn: “Hiểu mà! Chị cũng là người từng trải, nhưng hai người chơi cả đêm, phải chú ý sức khỏe đấy! Nhất là đàn ông, chỉ có trâu mệt chứ có bao giờ mà ruộng bị hỏng đâu?”

Lần này thì Mạc Phong hoàn toàn cạn lời.

Họ trả phòng rồi vội vàng rời khỏi khách sạn.

Đứng bên đường, Mạc Phong ngẩng lên nhìn hướng mặt trời mọc.

“Phía đông! Có lẽ đi về hướng này sẽ đúng!”, anh nhìn về hướng hai ngọn núi ở phía xa, khẽ lầm bầm.

Tống Giai Âm cũng nhìn theo hướng anh đang nhìn. Cô khẽ cười: “Phía sau ngọn núi đó là gần tới nhà em rồi!”

“Hả? Nhà em ở hướng Đông sao?”, Mạc Phong quay đầu kinh ngạc hỏi.

Trước đó ông cụ có nói muốn tìm được ánh sáng Phật thì phải có duyên.

Chỉ người có duyên mới nhìn thấy ánh sáng Phật, nếu đến chút ‘phật duyên’ cũng không có thì thôi đừng nói tới ánh với chả sáng.

Lẽ nào đây chính là duyên sao?

“Tốt quá! Anh có thể tới nhà em không?”, Mạc Phong do dự rồi hỏi thẳng.

Tống Giai Âm cúi đầu xấu hổ: “Hả? Điều này…có nhanh quá không…Chúng ta mới quen mà đã gặp người lớn rồi sao…”

Mạc Phong toát mồ hôi hột…

Anh biết chắc cô nhóc này đang hiểu nhầm ý mình.

“Ý của anh là, có khả năng anh phải xử lý công việc ở gần đó, nên có thể ở nhờ nhà em không?”, Mạc Phong vội vàng giải thích.

Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không thể giải thích rõ ràng ra được.

Đúng lúc này, Vương Thiết Trụ cũng thu dọn xong hành lý và ra khỏi khách sạn. Thấy hai người ở cạnh nhau thì hắn cảm thấy tức giận.

“Tôi nói anh sao cứ bám lấy Tiểu Âm vậy? Tôi nói anh biết bố tôi là phó chủ tịch huyện, có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không!”

Mạc Phong không khỏi nhướn mày cười xấu xa: “Ồ? Báo cảnh sát sao? Lấy lý do gì để bắt tôi?”

“Điều này…”

Vương Thiết Trụ chau mày, dùng cánh tay đụng mạnh vào Mạc Phong: “Người anh em, đây là năm trăm tệ! Tối qua anh thoải mái rồi, giờ tới lượt tôi! Anh tưởng tôi không biết anh và cô ấy quen nhau giữa đường sao? Miếng ngon mọi người cùng hưởng! Nếu không đủ thì tôi đưa thêm năm trăm nữa! Mau đi đi, đi càng xa càng tốt!”

Chưa nói tới việc bỏ mạng, dù còn mạng quay về thì chút tiền kiếm được cũng không đủ để sửa xe.

“Anh thật sự muốn tới nhà em sao?”, Tống Giai Âm vừa đi vừa ngẩng đầu hỏi.

Cô và Mạc Phong chỉ mới quen biết. Tối qua dù nằm chung giường nhưng may mắn không xảy ra chuyện gì.

Giờ anh lại đòi về nhà với mình khiến cô cứ cảm thấy là lạ.

Có lẽ Mạc Phong cũng cảm nhận được sự kỳ lạ của Tống Giai Âm nên giải thích: “Thực ra anh đang đi tìm một món đồ! Ở gần thôn của em, vì vậy anh muốn tìm chỗ dừng chân, nhưng anh chỉ quen có mỗi em. Nếu em không đồng ý thì thôi, sau này có duyên sẽ còn gặp lại!”

“Em đồng ý!”